Đêm khuya người vắng, Tần Kham ngồi trong soái trướng, dưới ánh nến mờ nhạt, hạ bút như bay viết tất cả chuyện xảy ra trong chuyến đi tới Thiên Tân này lên tấu chương.
Từ sau khi tiến vào thành Thiên Tân bày mưu đặt kế cho Bình Giang bá giữ lại lương, đến nghiêm lệnh cho hương thân Thiên Tân phát động lực lượng tông tộc lực lượng tập tố giác Bạch Liên giáo, tới hỏa thiêu quan thương lập bẫy Bạch Liên giáo, cuối cùng bức phản Bạch Liên giáo rồi điều động binh mã bao vây tiêu diệt, tất cả những sự việc lớn nhỏ đã trải qua Tần Kham đều viết ra rõ ràng, lưu loát mấy ngàn chữ.
Hạ bút, Tần Kham xoa xoay cổ tay đã mỏi nhừ, đọc lại tấu chương một lượt từ đầu tới cuối, tiếp theo lại cầm lấy bút, vẻ mặt có chút do dự.
Sau đại loại tất có đại trị, nếu không tòa thành Thiên Tân này trả qua sự dày vò của hắn, hơn phân nửa sẽ hoang tàn, triều đình và Bạch Liên giáo ở trong ngoài thành Thiên Tân đánh nhau kịch liệt như vậy, người chịu khổ chân chính lại là bách tính, một tòa thành nhỏ có tà giáo, lại gặp phải nạn binh đao, mấy ngày tới lại phải đối mặt với sự lục xoát tra bắt của quan binh triều đình, trong thành lộn xộn không ngừng, bách tính lấy đâu ra những ngày bình an.
Chu Hậu Chiếu chơi chán rồi có thể phủi đít mặc kệ, nhưng Tần Kham thì không làm được.
Trong đầu nhớ tới lần gặp mặt cuối cùng với Đường Tử Hòa, trong tiền viện mai vàng nở rộ, hắn từng chính miệng miêu tả ra bản kế hoạch cho Thiên Tân trong tương lai, bản kế hoạch này cũng không phải là thuận miệng nói lung tung, hắn quả thật là muốn xây dựng Thiên Tân như vậy.
Tây giáp Bột Hải, đông nối Triều Tiên Nhật Bản, nam cạnh Lưu Cầu, lại đi thêm về phía nam chính là Đông Nam Á, phía bắc có rừng rậm nguyên thủy thiên nhiên, có thể cung cấp đủ gỗ thô làm thuyền, phía tây lân cận kinh sư, còn là nơi tập trung vật chất của những đường vận chuyện như sông VĨnh Định, sông Bắc Vận, điều kiện địa lý thuận lợi như vậy, Thiên Tân không nên chỉ là một tòa thành đất nhỏ, nó nên phát huy tác dụng lớn hơn.
Phân phối tiền lương, đẩy mạnh sản xuất, hưng thịnh thương nghiệp, thiết lập nha môn hành chính châu phủ, trùng kiến Thiên Tân tam vệ, thậm chí có thể thành lập một nhánh hạm đội hải quân quy mô nhỏ lấy hỏa pháo súng đạn làm chủ, để hộ giá hộ tống cho đội tàu thương nhân từ nam chí bắc.
Mắt Tần Kham lấp lánh sáng, khóe miệng cong lên, thần thái đột nhiên trở nên bay bổng.
Đương thiên, khi cứ án theo dự định của hắn từng bước trở thành thành trì phồn hoa nhất Đại Minh, Đại Minh bất kể đại thần triều đình hay là thương nhân dân gian cũng không thể bỏ qua nó, ý tưởng "mở cấm biển" ấp ủ đã lâu gần như sẽ có thể chính thức thi hành. Lực cản có lẽ không nhỏ, nhưng, một tòa thành trì dựa biển lớn phồn hoa tới cực độ nằm ở đó, thế này đã thành, các đại thần được lợi lớn từ cấu kết với Chiết thương Mân thương còn có thể giống như trước đúng lý hợp tình lấy luật cũ tổ tông ra phản đối sao?
Lấy lại bình tĩnh, Tần Kham suy tư hồi lâu, Cuối cùng hạ bút lên tấu chương.
" Thần thường nghe lời thánh nhân, sở trứ sở lập, chỉ có hai chữ "dân sinh" mà thôi. Người dân chính là gốc rễ của xã tắc. Thần phụng chỉ tra tập Thiên Tân Bạch Liên giáo, phản tặc Bạch Liên tội ác tày trời, đầu độc bách tính, Thiên Tân xây dựng đã hơn trăm năm, phản tặc trong thành ngang ngược, bách tính áo rách quần manh, thực sự không phải là phúc, dân gặp nạn đói, dân là dân của thiên tử, phì sau lại chỉ lạnh nhạt với Thiên Tân? Thần lại nghe "ân vinh đi kèm, trên dưới đều nhau là đạo trị vì"
Một đạo tấu chương thỉnh cầu triều đình xây dựng Thiên Tân dưới ngòi bút của Tần Kham được lưu loát viết ra, Tần Kham trong tấu chương trình bày tầm quan trọng của vị trí địa lý Thiên Tân, cùng với tính tất yếu của xây dựng tòa thành trì ven biển này, sau đó đưa ra mấy đề nghị, thứ nhất, quảng nạp lưu dân khất cái, mở rộng thành trì, thứ hai, xây dựng phủ nha Thiên Tân, bổ nhiệm quan viên hành chính trị thành, thứ ba, cổ vũ thương nhân vào Thiên Tân, nội khố hoàng gia dẫn đầu thiết lập cục thu mua ở Thiên Tân nhằm hấp dẫn thương nhân.
Về phần phân phối đất cho lưu dân, cùng với kiến tạo xưởng đóng tàu, khai trương bạc ti để tương lai mở cấm biển, Tần Kham suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không nhắc tới.
Ăn một miếng không béo được ngay, có một số việc chỉ có thể tuần tự mà tiến, dùng phương thức thấm vật lặng lẽ để chậm rãi thẩm thấu, chậm rãi ảnh hưởng, hơn nữa phải chú ý không thể xúc phạm tới lợi ích của giai cấp quyền quý và địa chủ, nếu không thứ chờ đợi hắn tất nhiên là sự đả kích của toàn bộ triều đình, chuyện ắt sẽ bại.
Tấu chương viết xong thì trời đã gần sáng, Tần Kham nhẹ nhàng thổi khô nét mực trên tấu chương, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.
Người đời đối với hắn kẻ chê kẻ khen, thiên hạ đều nói hắn là gian nịnh sủng thần, nhưng mà vị gian nịnh sủng thần lại đang dùng phương thức của mình từng bước thay đổi thế giới này, từng bước thực hiện lời thề lúc trước hắn từng lập.
Trung gian trắng đen mỗi một triều, há có thể tin sách sử?
Đại quân của sáu vệ vẫn hạ trại ngoài thành Thiên Tân, dưới sự uy hiếp của đại quân, Cẩm Y vệ vào thành bắt đầu tra bắt Bạch Liên giáo còn sót lại, mấy ngàn tướng sĩ còn lại của Thiên Tân tam vệ cũng đều tự cởi binh khí, phối hợp với Cẩm Y vệ thanh trừng Bạch Liên giáo đồ có thể còn tồn tại.
Trong không khí bận rộn, khâm sai Tần Kham khởi hành hồi kinh.
Chuyện Còn lại đã không cần phải Tần Kham tự mình xử lý, chuyện tra bắt Thiên Tân Bạch Liên giáo đại khái xem như công đức viên mãn, trong đó cũng vẫn có điều nuối tiếc, nhưng thế sự sao đang thể hoàn mỹ cho được?
Ngoài cửa thành tây Thiên Tân.
Chỉ huy sứ của Sáu vệ, nguyên Chỉ huy sứ của Thiên Tân tam vệ, thuỷ vận Tổng đốc Tổng đốc bá Trần Hùng, cùng với quan lại lớn nhỏ các cấp của diêm đạo nha môn thuỷ vận đều đứng nghiêm ngoài cửa thành, tiễn đưa khâm sai đại nhân.
Bình Giang bá Trần Hùng đại biểu quan viên văn võ kính rượu tiễn biệt Tần Kham, Tần Kham chắp tay cáo biệt các quan viên.
Trong nháy mắt Xoay người, Tần Kham rõ ràng nhìn thấy bao gồm cả Trần Hùng và Chỉ huy sứ của sáu vệ, cơ hồ tất cả quan viên đều lặng lẽ thở phào.
Loại vẻ mặt thoải mái giống như tiễn ôn thần này làm Tần Kham cảm thấy rất bất mãn, thậm chí có một loại xung động muốn quay đầu vào thành ở thêm mấy ngày.
Nghi trượng khởi hành, Tần Kham nhìn thoáng qua tường thành thấp bé cũ nát, sau đó cúi người vào xa liễn.
Trong đầu tự dưng hiện lên khuôn mặt của Đường Tử Hòa, nữ tử lạnh lùng đó hiện giờ đang ở phương nào? Từng đáp ứng nàng ta, mấy năm sau nhất định sẽ cho nàng ta nhìn thấy một Thiên Tân rực rỡ, nàng ta có còn nhớ lời hứa này không? Ba ngàn phản tặc không có tin tức, bọn họ phải chăng đã đi với Đường Tử Hòa rồi? Nếu vị nữ tử cân quắc này vẫn mang lòng tạo phản, ba ngàn người đi theo nàng ta chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ thành cái họa tâm phúc của Đại Minh, tương lai sẽ gây lên sóng gió cỡ nào?
Khuôn mặt Trong đầu dần dần mơ hồ, biến ảo thành vô số nghi vấn. Tần Kham ngồi trong xa liễn nặng nề thở dài.
Ở bênh cạnh quan đạhắn của Đại Bạch trang ngoài thành, dưới bóng cây rậm rạp, Đường Tử Hòa mặc xiêm y vải thô, mái tóc đen bóng như thác nước dùng một chiếc khăn hoa vén lại, ăn mặc như phụ nữ nhà nông, lẳng lặng nhìn chằm chằm phía cuối quan đạo, không nói cũng không động đậy.
Bên cạnh nàng ta là một đám hán tử nhanh nhẹn dũng mãnh, cũng ăn mặc như thôn phu bình thường, mọi người vừa kính trọng vừa e sợ nhìn Đường Tử Hòa.
Ba ngàn phản quân đã chia từng nhóm cải trang chạy tới Phách châu, Đường Tử Hòa thì ở lại.bất chấp sự khuyên bảo của đám người Cát lão ngũ, cố ý ở lại làm một chuyện mà nàng ta cho rằng là bắt buộc phải làm.
Cát lão ngũ bất đắc dĩ cũng chỉ đành ở lại với nàng ta, vài ba lão đệ huynh trung thành và tận tâm, cho dù hiện giờ phụ cận thành Thiên Tân thần hồn nát thần tính, quan binh lục xoát khắp thôn xóm. Bọn họ cũng vẫn vì đạo nghĩa không chùn bước.
Gió xuân mang theo mấy phần lo lắng nhẹ nhàng thôi qua đồi núi. Mấy sợ tóc nghịch ngợm bên mai Đường Tử Hòa không nghe lời tung bay, tóc đen nhẹ phẩy qua má, buồn buồn, giống như tình hoài của thiếu nữ trong mùa xuân.
"Đường cô nương, huynh đệ đi tìm hiểu tin tức vừa trở về, nghi trượng của cẩu quan đã lên đường rồi, cách nơi này ước chừng khoảng mười dặm..." Cát lão ngũ do dự vỗ hỏa pháo đen xì bên cạnh, nói: "Thứ đồ chơi này... có được không?"
Đường Tử Hòa cười lạnh lùng: "Trong Trăm trượng có thể bắn vỡ cửa lớn của thành trì, ngươi nói nó có được không? Dùng nó đến bắn xa liễn của cẩu quan, thật sự là giết gà dùng dao mổ trâu. Cát lão ngũ, bảo các huynh đệ nhồi thuốc lắp đạn, nhớ kỹ, chúng ta chỉ có cơ hội bắn một phát, sau một phát đạn quan binh tất sẽ ập đến, chúng ta không có thời gian để bắn phát thứ hai đâu, cho nên một kích này bất kể có thành hay không, đều phải quyết đoán chạy thật xa."
Cát lão ngũ liên tục gật đầu: "Các huynh đệ rõ rồi."
" Sau khi nhồi thuốc lắp đạn, bảo các huynh đệ còn lại mau rút vào núi, Cát lão ngũ, ngươi ở lại."
"Vâng, ta nhất định sẽ cùng tiến cùng lùi với Đường cô nương."
Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Ta bảo ngươi ở lại không phải là để cùng tiến cùng lùi, mà là muốn ngươi chính mắt nhìn xem ta có hạ thụ được phát pháo bắn Tần Kham hay không, Đường Tử Hòa ta có thể vì một cẩu quan vong ân phụ nghĩa mà quên huyết hải thâm cừu của các huynh đệ hay không."