Cát lão ngũ cả kinh, tiếp theo cười gượng nói: "Cô nương nói quá lời rồi, các huynh đệ ở với cô nhiều năm như vậy, làm sao lại không tin cô? Chỉ là nơi này quá nguy hiểm, cô nương lại gắn liền với tiền đồ của ba ngàn huynh đệ, không bằng xin cô nương dạy ta phát pháo như thế nào, sau đó cô và các huynh đệ chạy trước, để ta xử lý cẩu quan đó."
Đường Tử Hòa bướng bỉnh lắc đầu: "Ta đã tin lầm cẩu quan, hại các huynh đệ bởi vậy mà chết, ta nợ họ, nên ta phải tự tay làm."
Xa liễn đi trên quan đạo, trục xe tựa hồ đã lão hóa, phát ra tiếng két két khiêng ta ghê răng, Tần Kham xoa xoa quai hàm, không thể không buông quyển "Mạnh Tử" trong tay ra.
Đối với đạo lý thánh hiền, thái độ của Tần Kham là không học tập cũng không phê phán. Có điều đưa ra mặt tiền một cách thích hợp thì vẫn rất tất yếu, đây là một thời đại lời thánh nhân thông suốt hậu thế, giống như ca khúc Đài Loan từng lưu hành kiếp trước vậy, bất kể có thích hay không thì nói chung vẫn cứ phải biết mấy bài.
Bất luận quân tử hay là lưu manh, học thêm chút tri thức văn hóa chung quy cũng chẳng thiệt, không thể bởi vì bác sát với quan văn đã chiếm thượng phong mà kiêu ngạo tự mãn kiêu ngạo tự mãn, dùng mồm mép giết cho đối phương tơi bời mới là thượng thừa.
Vén mành xa liễn, Tần Kham liếc ra ngoài một cái, Lý Nhị đang cưỡi ngựa hộ thị ngoài xa liễn lập tức quay đầu ngựa, đi sát vào hắn.
Tần Kham cau mày, chỉ chỉ về phía xe ngựa màu xanh đi trước nghi trượng, sau đó lặng lẽ nhìn Lý Nhị.
Lý Nhị xấu hổ gãi gãi đầu, mặt hiện ra vẻ xấu hổ.
"Thuộc hạ vô năng, Hầu gia thứ tội, ngự sử họ Lý này thật sự là mạng lớn, đêm qua thuộc hạ thay Hầu gia mở tiệc chiêu đãi Chỉ huy sứ sáu vệ và Lý Đằng, lấy cớ dứt khoát mở yến hội tại hậu viện của Thiên Tân Chỉ huy sứ ti, Lương Thắng và Chỉ huy sứ của hai vệ còn lại tiếp khách, về sau thuộc hạ liên tiếp kính rượu, chuốc cho Lý Đằng say không còn biết gì, phân phó Giáo úy tâm phúc phía dưới đưa hắn vào sương phòng hậu viện của Lương Thắng nghỉ tạm, nhân lúc Lương Thắng vẫn đang uống rượu không để ý, đánh bất tỉnh tiểu thiếp của Lương Thắng, sau đó đưa Lý Đằng tới phòng ngủ của tiểu thiếp Lương Thắng..."
Tần Kham lạnh lùng nói: "Lý Đằng nếu thực sự đã ngủ với tiểu thiếp của Lương Thắng, theo lý thuyết thì hiện tại không nên còn sống ở nhân thế, chúng ta lúc này nên là đang dâng hương cho Lý Đằng mới đúng, về sau phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn à?"
Lý Nhị cười gượng nói: "Hầu gia, về sau quả thật là ngoài ý muốn, đám thuộc hạ bấm tay tính toán thời gian, định sau nửa canh giờ thì tìm cớ khiến Lương Thắng về hậu viện bắt gian, kết quả... Khụ, kết quả Lương Thắng sau khi trở về, tiểu thiếp của hắn yên lành nằm trên giường, Lý Đằng thì chẳng thấy bóng dáng."
"Vì sao lại thế?"
Sắc mặt Lý Nhị càng lúc càng cổ quái, không nhịn được liếc một cái về phía xe ngựa trước nghi trượng, cười nói: "Huynh đệ canh ở hậu viện nói, Lý Đằng và tiểu thiếp của Lương Thắng quả thật có làm, có điều lại làm nhanh quá, tên gia hỏa Lý Đằng đó đúng là không ra gì, không ngờ nhấp được vài ba cái đã rùng mình phọt hết, còn ngửa cổ lên trời nói một câu 'sướng quá', sau đó thì quay đầu chạy mất, điều này thực sự có thể nói là 'Sét đánh không kịp bưng tai', huynh đệ chúng ta còn chưa hồi thần thì Họ Lý sướng xong chạy mất dép."
Cười hai tiếng, Lý Nhị ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Kham, lập tức sợ tới mức cả người run lên, vội vàng đau xót nói: "Hầu gia, thuộc hạ tính sai rồi."
Tần Kham rất muốn vươn chân ra ngoài cửa sổ, đá cho tên gia hỏa thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa này xuống ngựa. Nhưng lại nghĩ mình vừa rồi có đọc Mạnh Tử. Thật sự không nên quá thô bạo, thế là đành hít sâu một hơi, nhịn cơn tức xuống.
"Thôi, người tính không bằng trời tính." Tần Kham ngửa mặt lên trời thở dài buồn bã: "Tội gì phải vậy? Chẳng những không giết chết được hắn, ngược lại còn giúp hắn, để hắn chịch xã giao một phát, chịch xong còn không phải trả tiền, chúng ta là cái gì? Lý Nhị, ngươi nói xem chúng ta có đê tiện hay không?"
Lý Nhị mặt đỏ tai hồng: "Hầu gia, theo suy nghĩ của thuộc hạ, gọn gàng dứt khoát một đao chém bay đầu hắn. Biện pháp của Hầu gia có phải... ặc, uyển chuyển quá hay không?"
Tần Kham thở dài, cầm Mạnh Tử vừa đọc xong đưa cho hắn qua cửa sổ, giận không thể át nói: "Có rảnh thì đọc sách nhiều vào, xem thánh nhân xử thế làm người như thế nào."
Lý Nhị chấn động: "Thánh nhân cũng từng làm chuyện này à?"
"Là bảo ngươi xem thánh nhân uyển chuyển như thế nào ấy, đồ hỗn đản." Tần Kham cắn răng cả giận nói: "Gặp chuyện gì cũng chỉ biết là đánh đánh giết giết, cho rằng một đao chém phát là có thể giải quyết vấn đề à?"
"Thuộc hạ biết sai rồi... Hầu gia, xa giá của Lý Đằng đó ở ngay trước nghi trượng, họ Lý hôm nay ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra, chào hỏi cũng chẳng chào hỏi, đối với Hầu gia phi thường bất kính. Sau khi về kinh e là không thể thiếu mời một đám ngôn quan hạch tội Hầu gia, không lớn không nhỏ nhưng cũng là phiền toái."
Tần Kham lạnh lùng nói: "Phía trước ngươi có bố trí nhân mã chứ."
"Đã thiết kế mai phục xong rồi."
"Vậy còn cần ta nói à? Đương nhiên một đao chém chết hắn."
Lý Nhị: "..."
"Còn nữa, bảo nghi trượng chậm một chút, cách xa giá của Lý đại nhân xa một chút, để cho Lý đại nhân khi ăn đao thì chúng ta có thể làm được tới mức không biết gì, bản hầu thấy Lý đại nhân hôm nay ấn đường đen lắm, sợ là có tai ương máu me, tránh đi thì tốt hơn."
Hỏa pháo đã dựng xong, miệng pháo được Đường Tử Hòa điều chỉnh tỉ mỉ, nhắm về phía cuối quan đạo đối diện.
Trong nòng pháo nhồi hỏa dược, một quả đạn pháo thì đặt trong nòng, phần đuôi nối một ngòi lửa rất dài.
Một lão đệ huynh vội vàng chạy tới nói với Đường Tử Hòa, nghi trượng của khâm sai còn cách không tới ba dặm.
Thân hình Đường Tử Hòa run khẽ, nhìn về phía cuối quan đạo, từ xa tới ở đường chân trời, hai lá cờ rồng màu vàng đón gió tung bay, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đằng trước là một chiếc xe ngựa màu xanh đi không nhanh không chậm, bên cạnh là vô số Giáo úy mặc phi ngư phục cầm đao bảo vệ, đội ngũ mấy nghìn người này từ xa tới gần, bất tri bất giác đã tiến vào trong tầm bắn của hỏa pháo.
Hai mắt Đường Tử Hòa lập tức ửng đỏ, trong mắt toát ra cảm xúc phức tạp tới ngay cả bản thân mình cũng không hiểu, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm xe ngựa càng lúc càng gần, bàn tay mềm như bạch ngọc cầm mồi lửa khẽ run.
Cát lão ngũ quay đầu nhìn Đường Tử Hòa một cái, lặng lẽ thở dài, sau đó nhìn chằm chằm xe ngựa trên quan đạo, ánh mắt trở nên âm lãnh.
Tình và nghĩa, chung quy vẫn phải phân rõ ràng, đã tới nước này, phải lựa chọn lấy hay bỏ.
"Đường cô nương, xa giá của cẩu quan đã tới gần rồi." Cát lão ngũ không nhịn được nhắc nhở.
Bàn tay mềm đang Run rẩy khẽ vung một cái, mồi lửa đón gió cháy rực, sau đó chậm rãi dí vào ngòi lửa ở phần đuôi nòng pháo.
Bên tai rất không đúng lúc vang vọng thanh âm quen thuộc đó của Tần Kham.
"... Chí hướng là từ xa không thể với, ta nguyện coi nó là tiến trình công tác mà ta trong vài năm tương lai phải từng bước hoàn thành."
"... Ta muốn tấu xin triều đình mở nha môn tuần án ngự sử ở Thiên Tân, như vậy, quan phủ, ba vệ, ngự sử, tam quyền phân lập, chế hành giám sát lẫn nhau, trên hạn độ lớn nhất ngăn chặn quan lại tham ô, quấy rối bách tính."
"... Ngoài ra ta còn muốn tấu xin triều đình, mở ngoại trấn Thiên Tân, trong phạm vi nhỏ thử mở cấm biển, nếu thương mậu bình thường với nước ngoài, thành thị vùng duyên hải sẽ trở nên giàu có, mà thành thị giàu có thì người dân giàu có, mà dân giàu thì nước mạnh."
Lông mi dài của Đường Tử Hòa rung động không thôi, nhắm mắt lại, cảnh tượng Tần Kham khoa tay múa chân ra thủ thế, phác họa ra lam đồ tương lai của Thiên Tân như hiện ra trước mắt, thần thái bay bổng như vậy, hăng hái như vậy, giống như thiên thần quyết định vận mệnh của chúng sinh, mang theo vẻ từ bi cúi đầu nhìn thế gian cực khổ.
"... Ngươi tới, ta nuôi ngươi."
Bên tai lại quanh quẩn câu nói kiều diễm này, cả người Đường Tử Hòa run lên, mặt đỏ rực như say rượu, sau đó nhìn xe ngựa càng lúc càng gần trên quan đạo, khuôn mặt đang đỏ hồng bỗng nhiên lại trở nên trắng bệch.
Cắn chặt môi dưới, trong mắt Đường Tử Hòa nhanh chóng nổi lên ánh nệ.
Từng có một giây phút, nàng ta thực sự muốn vứt bỏ tất cả giống như Tần Kham nói, vào trong hầu phủ của hắn để hắn nuôi, làm một tiểu thiếp hạnh phúc đơn giản, cái gọi là nghiệp lớn thiên thu, cái gọi là sử sách chói lọi, chung quy cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, sao bằng phu lang cài trâm lên mái tóc nàng ta, nhưng mà. Nói thì dễ nghe như vậy, nhưng ngươi vì sao lại hai mắt, quay người đi liền hại tính mạng huynh đệ ta?
Mũi điêu linh vũ tiễn chế thức triều đình đó đã tuyệt tất cả khả năng của hắn và nàng ta, nàng ta đã không thể lui.
Thanh âm của Cát lão ngũ cắt đứt ai oán đầy bụng của nàng ta: "Đường cô nương.. Thôi bỏ đi, mấy năm nay khổ cho cô rồi, cũng làm liên luỵ cô, mạng của tên Tần Khamnày tạm thời để đó, coi như là các huynh đệ báo đáp sự khổ nhọc của cô đi."
Đường Tử Hòa giật nảy mình, tiếp theo cắn chặt răng nói: "Đại cừu của Các huynh đệ không báo, ta còn mặt mũi nào mà dẫn dắt ba ngàn huynh đệ đó?"
Mồi lửa trong bóng cây phát ra ánh lửa mỏng manh, ánh lửa dứt khoát kề sát vào ngòi lửa ở cuối nòng pháo.