Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 586 - Chương 442: Hầu Gia Hồi Kinh

Chương 442: Hầu gia hồi kinh

Song hôm nay, Đường Tử Hòa vì sao bỗng nhiên hạ sát thủ với hắn?

Cho dù Lý Đằng làm kẻ chết thay, nhưng Tần Kham minh bạch, người Đường Tử Hòa muốn giết là hắn.

Ngay cả đại pháo cũng dùng tới, đủ có thể thấy một kích này dứt khoát cỡ nào.

Nguyên nhân gì làm thái độ của nàng ta thay đổi, đột nhiên muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Hận hắn tới mức xuống tay quá độc, là do hủy đi căn cơ của Bạch Liên giáo mà nàng ta mất nhiều năm gây dựng ở Thiên Tân, hay là còn có nguyên nhân khác?

Tần Kham trầm mặc hồi lâu, tâm tình bỗng nhiên trở nên rất thấp, thấy Giáo úy vẫn còn đứng ở trước mặt hắn chờ chỉ thị, Tần Kham buồn bã phất phất tay: "Rút hết tất cả mọi người về đi."

Lý Nhị và Giáo úy ngẩn ra: "Hầu gia, các huynh đệ đã bám được theo thích khách rồi."

"Rút người về." Tần Kham gằn giọng, lạnh lùng lườm Lý Nhị một cái.

"Vâng."

Giương mắt nhìn dãy núi xanh biếc trước mặt, người kia đang ở trong thâm sơn, bôn ba theo con đường hoàn toàn bất đồng với hắn.

Tần Kham thở dài nặng nề.

Hắn phát hiện mình và Đường Tử Hòa thật sự càng lúc càng xa, không thể có giao tập được nữa, hắn và nàng ta, chỉ là khách qua đường của nhau trong sinh mệnh.

"Hầu gia, Lý Đằng đó nát bét đầy đất rồi, Hầu gia hồi kinh ăn nói thế nào với triều đình." Lý Nhị lại thêm sầu mới.

"Nát bét đầy đất", từ này dùng vừa mới mẻ vừa chuẩn xác.

"Lý đại nhân trên đường hồi kinh chẳng may gặp phải phản tặc của Bạch Liên giáo, bất hạnh gặp nạn, hy sinh vì nước." Tần Kham thở dài: "Ta đã sớm nói rồi, vị ngự sử đại nhân này hôm nay ấn đường biến thành màu đen, tất có hung họa lớn, quả nhiên bị ta nói trúng. Cái miệng này của Bản hầu từng được khai quang ở Báo Ân tự đó."

Tần Kham không ngờ là Đường Tử Hòa hạ thủ với Lý Đằng, sau khi suy xét đầu đuôi sự việc, Tần Kham bỗng nhiên có một loại cảm giác hoang đường.

Nghi trượng Khâm sai khởi hành tất nhiên không thể qua được tai mắt của Đường Tử Hòa, hơn phân nửa là nghe nói nghi trượng đã thượng lộ, Đường Tử Hòa liền bố trí sát chiêu, lại không ngờ rằng trong bụng Tần Kham có chủ ý xấu, chuẩn bị tính kế đối thủ, thế là để Lý Đằng đi trước, vì chiếu cố mặt mũi của ngự sử đại nhân, còn phái Cẩm y Giáo úy hộ thị xe ngựa cho hắn, để hắn được chết phong quang một chút, khí phái một chút.

Thế là hiểu lầm cứ vậy nảy sinh.

Đường Tử Hòa tưởng xe ngựa của Lý Đằng là xa giá của khâm sai, một pháo bắn tới, Lý Đằng hồn về Li Hận thiên, tấu chương hạch tội Tần Kham giấu trong lòng cũng theo đó mà tan thành mây khói, Đường cô nương xong chuyện phất áo bỏ đi, ẩn thân và ẩn danh, trong vẻ lãnh khốc lộ ra sự tiêu sái, nhưng lại không ngờ rằng mình kỳ thật đã giết nhầm người rồi.

Càng oan cho Lý đại nhân là, không trêu ai không chọc ai, tâm bình khí hòa không tranh với đời đang đi trên đường, tự dưng lại bị người ta một pháo bắn ra bã.

Chuyện này đã cho chúng ta hay một đạo lý sâu sắc, bất kể là phát sinh chuyện gì, "để lãnh đạo đi trước" Kỳ thật là rất cần thiết, đừng cảm thấy bực mình, có đôi lúc nói không chừng có thể thu hoạch được kinh hỉ bất ngờ.

Bảo người rút nhân mã đang lùng bắt Đường Tử Hòa về, quyết định của Tần Kham làm rất nhiều quan binh khó hiểu, chỉ có Lý Nhị là ngây ra một lúc rồi sau đó lộ ra nụ cười ám muội.

Lúc trước Đường Tử Hòa và Hầu gia cùng ở dưới một mái hiên. Hai người kỳ thật rất thanh bạch, nhưng mà lọt vào trong mắt đám thuộc hạ Lý Nhị này, nếu nói Hầu gia và Đường thần y chẳng phát sinh chuyện gì thì có đánh chết bọn họ cũng không tin.

Về sau thân phận Bạch Liên giáo của Đường Tử Hòa bại lộ, đám người Lý Nhị giật mình, đồng thời cũng rất có hiểu ngầm không nhắc tới một chữ trước mặt Tần Hầu gia, trong lòng lại cũng vừa tiếc hận ý trời trêu người, điều này đối với bích nhân trai tài gái sắc là rơi vào kết cục chia ly.

Ai ngờ hôm nay Đường Tử Hòa bất ngờ xuất hiện, tuy rằng phương thức ra sức quá mức kinh người, nhưng hiển nhiên Hầu gia đối với nàng ta là dư tình chưa hết. Nếu không thì không thể thả cho nàng ta một ngựa, để mặc cho nàng ta một kích không trúng thì cao chạy xa bay.

Người đọc sách quả nhiên đều là mầm mống si tình.

Trong không khí trầm mặc, lửa bát quái trong lòng Lý Nhị cháy hừng hực, một màn cảnh tượng máu chó "núi không đỉnh, trời đất hợp là một, thế là đoạn tuyệt với chàng" được trình diễn.

Tần Kham kinh ngạc nhìn dãy núi trùng điệp lên xuống, đứng ngây ngốc hồi lâu, thở dài buồn bã rồi vô lực phất tay.

" Thu thập hài cốt của Lý đại nhân, phái người báo tin tới kinh sư. Chúng ta khởi hành."

Khi tường thành nguy nga tang thương của kinh sư xuất hiện trong tầm mắt Tần Kham, Tần Kham thở phào nhẹ nhõm.

Chuyến đi tới Thiên Tân; ầm màu qía mệt mỏi, cũng may tất cả đều đã qua, cuối cùng cũng về đến nhà.

Nghĩ đến chữ "nhà" này, trong mắt Tần Kham không khỏi nổi lên vẻ ấm áp.

Kim Liễu sắp lâm bồn rồi, không biết đứa con trong bụng nàng ta là nam hay là nữ, ở cái thời đại y học lạc hậu này, nữ nhân sinh con giống như bước một chân vào quỷ môn quan, cũng không biết Kim Liễu có thể vượt quả cửa này hay không.

Tìm đại phu và bà đỡ cho Kim Liễu đã được sắp xếp vào nhật trình, tìm đại phu tốt nhất, Thái y viện có mấy vị lão y quan nghe nói danh tiếng không tồi, trong phố phường kinh sư còn có danh y như Long Nhị Chỉ, lại tìm thêm mấy bà đỡ kinh nghiệm phong phú, mời toàn bộ những người này vào hầu phủ, để họ sống luôn ở đó, tùy thời chuẩn bị đỡ đẻ.

Vui sướng, ưu sầu, lo lắng... Đủ loại cảm xúc vấn vít trong tim, vừa nghĩ tới mời đại phu, trong đầu tự dưng lại hiện ra khuôn mặt của Đường Tử Hòa.

Nếu nàng ta không phải phản tặc thì tốt quá, bằng vào khuôn mặt tuyệt sắc thành đó của nàng ta, còn cả y thuật cao minh quỷ thần khó lường, cả ép cả lừa cũng phải kéo nàng ta vào hầu phủ, chữa bệnh cũng được, tham mưu cũng được, làm ấm giường cũng được, công dụng rất nhiều.

Đi đến dưới cửa thành kinh sư thì cũng là lúc cửa thành sắp đóng, Lý Nhị xin chỉ thị: "Hầu gia là trực tiếp về hầu phủ hay là vào thành ở tạm, ngày mai rồi về?"

Tần Kham suy nghĩ một chút, còn chưa kịp lên tiếng thì bỗng nhiên thấy từ xa một đạo nhân ảnh đang chậm rãi đi về phía hắn.

Các Thân binh lập tức khẩn trương, đều rút đao đề phòng, cản người đó ở ngoại vi không cho phép tới gần.

Chỉ nghe một thanh âm lo lắng và chói tai từ xa vang lên: "Hầu gia, là Tạp gia đây! Tạp gia Đới Nghĩa đây."

Tần Kham ngẩn người, sau đó phất phất tay, các thân binh lúc này mới cho Đới Nghĩa qua.

Đới Nghĩa mặc thường phục tơ lụa màu đen, thân hình béo ú làm quần áo căng phồng lên, bước đi rất tứ bình bát ổn, mặt sau còn có mấy người ăn mặc như phiên tử đi sát theo, hiện giờ Đới Nghĩa đã có mấy phần khí thế của Đốc công Đông Hán.

Đới Nghĩa đi đến trước mặt Tần Kham, vẻ mặt nịnh nọt lại làm khí thế của Đốc công Đông Hán yếu đi mấy phần, sau khi nhìn thấy Tần Kham, Đới Nghĩa vái dài, cười nói: "Chúc mừng Hầu gia tiễu trừ Thiên Tân Bạch Liên giáo kỳ khai đắc thắng, thắng trận trở về, Tạp gia chúc mừng Hầu gia."

Tần Kham ngây ra một lúc, vẻ mặt lập tức có chút bất thiện.

Thiên Tân Bạch Liên giáo tuy rằng bị hắn tóm ra, nhưng mọi người đều biết, ba ngàn phản tặc Bạch Liên giáo đã chạy hết, một tên cũng không bắt được, tại sao lại nói "Kỳ khai đắc thắng, thắng trận trở về"

Híp mắt quan sát Đới Nghĩa, Tần Kham thầm lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử... Người này chẳng lẽ đang châm chọc ta? Có nên đối đãi với hắn như Lý Đằng, nghĩ biện pháp giết chết hắn hay không, rồi nâng đỡ một thái giám biết nói tiếng người hơn lên làm Đốc công Đông Hán.

Cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt Đới Nghĩa, thấy hắn mặt mày vui mừng, từ trong ra ngoài đều lộ ra một cỗ cảm xúc sung sướng như mổ lợn mừng năm mới, vẻ mặt không giống giả bộ, tựa hồ là thật lòng chúc mừng hắn, không hề có ý châm chọc, Tần Hầu gia đa nghi lúc này mới dần dần bỏ đi ý định giết chết hắn.

"Thì ra là Đới công công, đã lâu rồi không gặp..." Tần Kham khách khí chắp tay với Đới Nghĩa.

Đới Nghĩa cười rất sáng lạn: "Lâu không gặp, lâu không gặp, Hầu gia phân ưu cho bệ hạ, bôn tẩu chinh chiến vì xã tắc Đại Minh, vất vả cho Hầu gia rồi."

Hai người hàn huyên khách sáo vài câu, Tần Kham hỏi: "Cửa thành sắp đóng rồi, Đới công công còn ở ngoài thành, là vì..."

Đới Nghĩa cười nói: "Bọn nhãi con Đông Hán truyền đến tin tức nói Hầu gia hôm nay hồi kinh, Tạp gia cố ý chờ ở cửa thành, đương nhiên là để nghênh đón đại giá của Hầu gia."

Tần Kham cảm động quá: "Đới công công cao cả, bản hầu khắc ghi trong tim. Công công thích chơi lửa không?"

Biến chuyển đề tài đột ngột làm Đới Nghĩa ngây ra một lúc: "Chơi... chơi lửa? Ý của Hầu gia là..."

Lúc này một Cẩm y Giáo úy vội vàng từ trong thành chạy đến trước người Tần Kham ôm quyền nói: "Hầu gia, nhân thủ Cẩm Y vệ đã chuẩn bị, chờ lệnh của Hầu gia."

Tần Kham cười ha ha, tóm tay áo Đới Nghĩa kéo và trong thành.

"Mời mọc không bằng gặp tình cờ, Đới công công, đi, ta dẫn ngươi đi chơi lửa."

Đới Nghĩa lập tức thấy không ổn, lau mồ hôi lạnh nói: "Hầu... Hầu gia, chơi... chơi lửa gì?"

"Để chúc mừng bản hầu thắng trận trở về, bản hầu quyết định hỏa thiêu Tây Hán để cho thêm rực rỡ, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ tự mình châm lửa, Đốc công Đông Hán long trọng tham dự, mời khách quý xem lễ."

Bình Luận (0)
Comment