Không có việc gì thì đừng đi hiến ân cần, nếu không sẽ hại chết mình. Hậu quả của tự đê tiện so với tự mình hại mình còn nghiêm trọng hơn nhiều, ví dụ như hiện tại...
"Hỏa... Hỏa thiêu Tây Hán?" Sắc mặt Đới Nghĩa rất khó coi, vẻ mặt hư đưa tang người thân.
"Đúng, hỏa thiêu Tây Hán." Tần Kham cười khẳng định.
"Vì sao?" Đới Nghĩa nhìn chằm chằm mặt Tần Kham, không muốn bỏ qua bất kỳ một nét nào trên mặt hắn.
Tần Kham không nói gì, kéo Đới Nghĩa đi ngay, vừa đi vừa cười nói: "Đương nhiên là để trút giận cho Đới công công, ta biết công công sớm đã nhìn Tây Hán không vừa mắt, hôm nay ta khoái ý ân cừu cho công công."
Mặt Đới Nghĩa tái cả đi, giống như con lừa cố chấp liều mạng lùi ra sau, thế nhưng lại không làm gì được so với khí lực của Tần Kham, bị Tần Kham túm tay áo loạng choạng đẩy lên trước.
Không thể phủ nhận, Tần Kham nói không sai, Đới công công quả thật nhìn Tây Hán không vừa mắt, sau khi Tây Hán được phục khai liền chèn ép Đông Hán khắp nơi, quyền lực co rút, tài nguyên bị cắt, sự sủng tín của bệ hạ đối với Đông Hán cũng không bằng được những năm Hoằng Trị, nhưng... Đới công công thực sự không có gan đi khoái ý ân cừu.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, Đới Nghĩa hôm nay chủ động ra khỏi thành nghênh đón Tần Kham, tất nhiên có mục đích của hắn, nghe đương đầu Đông Hán hồi báo, nói phiên tử Đông Hán ở Thiên Tân chết hơn một trăm người, hơn nữa là Tần Kham hạ lệnh Cẩm Y vệ thu liễm hài cốt, hơn một trăm mạng người không phải việc nhỏ, Đới Nghĩa muốn hỏi nguyên do, so sánh với hơn một trăm mạng người, Đới Nghĩa càng nhìn trúng một sự kiện khác, năm trước kẽ ngón tay của Tần Hầu gia hở, cho Trương Vĩnh mượn năm mươi vạn lượng bạc, tứ đại doanh của ngự mã giám vốn bị nợ lương hơn nửa năm thiếu chút nữa bất ngờ làm phản lại yên lành qua năm mới, chuyện được áp chế rồi, uy tín của Trương Vĩnh cũng tăng lên không ít.
Đới Nghĩa hâm mộ tới đỏ cả mắt, trong lòng nghĩ, Tần Kham, Trương Vĩnh cộng với Đới Nghĩa hắn, mọi người đều cùng chiến hào, ngày tháng của ngự mã giám sống không tốt, Đông Hán của Tạp gia cũng bị Lưu Cẩn chèn ép cho không ngóc đầu lên nổi, Trương Vĩnh cầm bạc rồi, Tần Hầu gia ngươi cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.
Cho nên Đốc công Đông Hán cam tâm tình nguyện ở ngoài thành chờ mấy canh giờ, trừ thuận tiện hỏi một chút chuyện hơn một trăm phiên tử chết như thế nào ra, mục đích quan trọng nhất đó là vay tiền.
Chỉ có điều Đới Nghĩa ngàn vạn lần không ngờ, chuyện thứ nhất Tần Hầu gia làm sau khi hồi kinh không ngờ là đi phóng hỏa, hơn nữa muốn đốt Tây Hán, càng oan là, mình hi lý hồ đồ bị đẩy tới cửa, bị cưỡng ép đi làm khách quý xem lễ.
"Hầu gia,... Hầu gia! Ngươi hãy nghe ta nói, đã, Hầu gia... Tần Kham, làm thật à?" Đới Nghĩa hoảng sợ rít lên.
"Nói thừa, bản hầu nhàn quá à? Hơi đâu tự dưng đi chọc cười ngươi?"
"Rốt cuộc là vì sao?" Đới Nghĩa quýnh lên: "Ngươi mới từ Thiên Tân trở về, hoàng cung cũng chưa đến, nhà cũng chưa về, chuyện thứ nhất làm sau khi vào thành là đốt Tây Hán, Lưu Cẩn đắc tội với ngươi như thế nào? Hầu gia, Tây Hán là một tay Lưu Cẩn dựng lên, đốt Tây Hán sẽ có hậu quả gì, ngươi có nghĩ tới không?"
Người Tần Kham bỗng khựng lại, quay đầu cười với Đới Nghĩa: "Đới công công, ngươi có tin hay không, bản hầu hôm nay đốt Tây Hán, đảm bảo Lưu Cẩn ngay cả rắm cũng không dám đánh."
Đới Nghĩa sắp khóc thành tiếng rồi: "Hầu gia, ngài có thể nói thật với Tạp gia không? Lưu Cẩn rốt cuộc đã làm gì ngài? Đáng để Hầu gia động lôi đình chi nộ không?"
Tần Kham cười âm hiểm: "Ngươi cứ coi như Lưu Cẩn nợ tiền của ta không trả đi, ta tới nhắc nhở hắn, cho hắn biết, người cho vay là đại gia, con nợ vĩnh viễn chỉ có thể làm cháu chắt."
Sắc mặt Đới Nghĩa có chút phát xanh: "..."
Tần Kham bỗng nhiên xoay người lại: "Đúng rồi, Đới công công hôm nay cố ý chờ ta ở ngoài thành, trừ nghênh đón bản hầu ra thì còn có chuyện gì khác à?"
Mặt Đới Nghĩa giật giật, nhìn trái phải một vòng, sau đó dùng ánh mắt của người lớn nhìn Tần Kham, thâm tình và hiếu thuận.
Không tình không nguyện phải cùng Tần Kham đi tới ngoài Linh Tể cung ở thành tây kinh sư.
Nơi này chính là căn cứ của đại đường Tây Hán, mới xây vào năm Thành Hóa thứ ba, Tây Hán lúc đó cũng đặt ở đây, bởi vì nằm ở thành tây kinh sư, xa gần đối ứng với Đông Hán, nên dùng tên là "Tây Hán". Sau này tới năm Thành Hóa thứ mười tám, quyền hoạn Uông Trực âm mưu bại lộ, Hiến Tông hoàng đế hạ chỉ phế Tây Hán, cho tới nguyên niên Chính Đức, Lưu Cẩn lại phục khai Tây Hán, quảng nạp nanh vuốt để củng cố địa vị ti lễ giám chưởng ấn của mình.
Tần Kham đứng trước Linh Tể cung, nhìn đại môn đen xì đóng chặt, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Lưu Cẩn phục khai Tây Hán, Tần Kham một mực không chính diện đánh giá, không thể phủ nhận trong lòng Tần Kham có một loại tâm lý sợ phiền toái, loại "Sợ" này không phải là yếu đuối vô năng, mà là sống hai đời người, có một số việc đã nhìn thấu, người cũng biến thành lười rồi, lười chẳng muốn phân chính tà, lười chẳng muốn phân chia thiện ác, nếu cứ phải đổi một loại cách nói, thì cũng có thể coi là "Thu liễm phong mang".
Trong mắt Tần Kham không có chính tà thiện ác, cho nên bản thân hắn cũng vừa chính vừa tà, trong mắt hắn không phân người tốt và người xấu, hắn chỉ chia thế nhân làm hai loại, một loại là người chọc vào hắn, loại kia là người không chọc vào hắn.
Lưu Cẩn không nghi ngờ gì nữa thuộc về người trước, hắn vừa ở Thiên Tân phạm một việc chọc vào Tần Kham, cho nên Tần Hầu gia lúc này đang đứng ở ngoài đại đường Tây Hán.
Hôm nay đại đường Tây Hán lộ ra một cỗ không khí quỷ dị, đại môn sớm đã đóng cửa, bốn phía bóng người lay động, các phiên tử Tây Hán sớm đã phát hiện có điều không thích hợp, đóng chặt cửa, đồng thời cũng phái người vội vàng báo tin cho ti lễ giám Lưu Cẩn. Không phải Tây Hán yếu đuối, mà là hôm nay hoàng lịch không đúng, ngoài đại đường có vô số Cẩm Y vệ bao vây, bọn họ thậm chí ngay cả phi ngư phục cũng không thay, đại minh đại lượng bao vây ngoài đại đường, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào đại môn.
Các Cẩm y Giáo úy không kiêng nể gì ai vây quanh đại đường Tây Hán có chừng mấy nghìn người, đại đường Tây Hán đầu người lúc nhúc, mà lúc này các phiên tử trực trong Tây Hán không đến một ngàn, phiên tử Tây Hán đang trực ban sai bên ngoài nhìn thấy tình thế như vậy, cũng sợ tới mức cuống quít đổi phục sức của phiên tử Tây Hán, sợ bị Cẩm Y vệ nhìn thấy.
Cẩm Y vệ cứ như vậy không hề có dấu hiệu báo trước bao vây Tây Hán, mấy nghìn người đứng ở bên ngoài không hề gây ồn ào, cứ như vậy lạnh lùng nhìn chằm chằm đại môn đang đóng chặt, luôn duy trì sự trầm mặc làm cho người ta sợ hãi, trong trầm mặc lại đang ủ bão tố.
Lúc này cảnh này, đại đương đầu và các Thiên hộ chưởng hình của Tây Hán trừ đóng cửa và báo tin cho Lưu Cẩn ra thì bọn họ còn có thể làm gì? Còn dám làm gì?
Mấy tên đại đương đầu Tây Hán vừa kinh lại vừa sợ, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, tụ ở tiền viện đi đi lại lại.
Có sự thật đau xót không thể không thừa nhận là, Tây Hán phục khai không đến một năm, trong thời gian này Lưu Cẩn tuy rằng mời chào hảo hán giang hồ, điều động con cháu quân hộ và nhà lành vào Tây Hán, một năm này Lưu Cẩn dựa vào Tây Hán để hãm hại đại thần, trong triều đình rải rộng cơ sở ngầm, trên danh nghĩa thì có quyền đốc chế đối với Cẩm Y vệ và Đông Hán. Nhưng mà nếu luận về nội tình chân chính của Tây Hán, so sánh với Cẩm Y vệ và Đông Hán đã thành lập hơn một trăm năm, lại kém đến ngay cả thúc ngựa cũng đuổi không kịp, sự tồn tại hiện giờ của Tây Hán, hoàn toàn là do quyền thế của Lưu Cẩn chống đỡ, một khi có người dám không đếm xỉa tới quyền thế của Lưu Cẩn, Tây Hán chính là một con hổ giấy, xé cái là rách.
Phóng mắt khắp triều đình Chính Đức, người dám phớt lờ quyền thế của Lưu Cẩn, chỉ có một mình Tần Kham.
Các đại đương đầu hoảng hốt nhìn qua khe cửa, nhìn thấy Cẩm Y vệ đông nghìn nghịt bên ngoài, đều hít hơi lạnh.