Chuyện Lưu Cẩn chiêu hàng Bạch Liên giáo Mã Tứ, phân phó Võ Hỗ tới Thiên Tân sắp đặt kế hoạch phục kích Tần Kham rất tuyệt mật, Lưu Cẩn không nhắc tới với bất kỳ ai, mấy vị đại đương đầu của Tây Hán tất nhiên không biết duyên cớ, thấy bộ dạng đằng đằng sát khí của Cẩm Y vệ bên ngoài, mọi người không khỏi kêu khổ thấu trời, hoàn toàn không biết rốt cuộc là ai trêu chọc Cẩm Y vệ, hôm nay Cẩm Y vệ xuất động nhiều nhân mã như vậy, lại càng không biết Tây Hán rốt cuộc đắc tội với đại nhân vật nào trong Cẩm Y vệ, không ngờ lại làm ra trường hợp lớn như vậy.
Khi Tần Kham mặc áo mãng bào túm Đới Nghĩa không tình không nguyện xuất hiện ở cửa chính Linh Tể cung, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm đại môn Tây Hán, các Cẩm y Giáo úy bên cạnh đều lui về phía sau vài bước khom người ôm quyền hành lễ, các đại đương đầu Tây Hán lập tức trợn tròn, vẻ mặt hoảng sợ ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Tần Kham!
Ngay cả hắn cũng ra mặt, rốt cuộc là tên hỗn trướng trời đánh nào đắc tội với hung thần này? Hôm nay Tây Hán e là dữ nhiều lành ít rồi.
Người của Tây Hán tuyệt không quên được, lúc trước khi vị Tần Hầu gia đang đứng ngoài cửa này huyết tẩy Đông Hán, bức Vương Nhạc ở đại đường Đông Hán không thể không rút kiếm tự sát uy phong lẫm lẫm như thế nào, tâm ngoan thủ lạt như thế nào, mấy ngàn phiên tử đầu rơi xuống đất, đại đường Đông Hán máu chảy thành sông, nghe nói cho tới giờ Đông Hán vẫn còn vương mùi máu tanh chưa tan, ban đêm cũng có người nghe thấy tiếng rít của lệ quỷ, cả đêm không nghỉ, ngay cả Đốc công Đông Hán hiện giờ là Đới Nghĩa cũng ngại đại đường Đông Hán xui xẻo, nếu không có nguyên nhân tất yếu, Đới Nghĩa căn bản không vào Đông Hán, tất cả những điều này, chỉ vì một đạo mệnh lệnh thản nhiên của vị hung thần hạ phàm đang đứng ngoài cửa kia!
Hôm nay hung thần này lại đứng ngoài cửa lớn Tây Hán.
Bùm!
Một đại đương đầu hai đầu gối mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch quỳ xuống sau cửa, mấy tên phiên tử vội vàng đỡ hắn dậy, mấy tên đại đương đầu còn lại thì sắc mặt cũng không tốt hơn được là bao, trong ánh mắt bất lực nhìn nhau, lộ ra khí tức tuyệt vọng.
"Tần... Tần Kham sẽ không lớn gan như vậy chứ, Tây Hán không phải Đông Hán, Tây Hán là sở hạt của Lưu công công." Một đại đương đầu run giọng an ủi bản thân
Một đại đương đầu khác hiển nhiên là bi quan: "Ngươi cảm thấy... Tần Kham sẽ sợ Lưu công công sao?"
"Hắn... Hắn nếu dám đại khai sát giới, không sợ văn võ đại thần cả triều hạch tội, không sợ bệ hạ giáng tội sao?"
" Đao của Tây Hán chúng ta giết những văn thần võ tướng đó vẫn chưa đủ à? Ngươi cảm thấy văn võ cả triều ai sẽ lên tiếng cho chúng ta?"
Đại đương đầu nghe vậy ngớ ra, tiếp theo giậm chân thật mạnh: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chết cũng phải cho chúng ta chết minh bạch chứ, rốt cuộc là ai đắc tội với Tần Kham, tự mình trần truồng đứng ra thỉnh tội hắn đi, đừng có hại mọi người! Người được phái đi truyền tin cho Lưu công công đã về chưa?"
Ngoài đại đường Tây Hán, chân Đới Nghĩa cũng mềm nhũn.
Nhìn Cẩm y Giáo úy mặt mang sát khí đứng chi chít chung quanh, tựa hồ chỉ cần Tần Kham ra lệnh một tiếng, ít nhất đã điều Cẩm Y vệ của nửa thành bao vây Tây Hán. Hắn chẳng lẽ thực sự muốn hạ sát thủ với Tây Hán sao?
Lần trước huyết tẩy Đông Hán là phụng thánh chỉ của bệ hạ, dùng danh nghĩa bình định tàn sát phiên tử Đông Hán, cho nên cho dù giết mấy ngàn người, về sau cũng không gây ra phong ba quá lớn, dù sao cũng là sư xuất hữu danh, song hôm nay...
Đới Nghĩa bỗng nhiên ngẩn ra, tiếp theo nhìn Tần Kham đầy hy vọng: "Hầu gia, ngươi nói thật với Tạp gia đi, hôm nay có phải phụng mật chỉ của bệ hạ, cho nên xuống tay với Tây Hán?"
Ai ngờ Tần Kham nhanh chóng lắc đầu: "Bản hầu không có thánh chỉ."
"Nội các bày mưu đặt kế?"
"Cũng không phải nội các bày mưu đặt kế."
Mặt già của Đới Nghĩa dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi biến thành xanh lét, run giọng nói: "Không có thánh chỉ, cũng không có nội các bày mưu đặt kế, Hầu gia điều Cẩm Y vệ vây công Tây Hán, không sợ gây ra đại họa tám ngày sao?"
Tần Kham thản nhiên nói: "Ta đương nhiên sợ, nhưng ta không thích phải làm người một cách uất ức, người ta đã cho thì ta sẽ trả, bất kể là ơn hay là thù."
Đới Nghĩa ngơ ngác nhìn ánh mát tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo của Tần Kham, trong lòng không khỏi rùng mình, muốn hỏi cũng không dám hỏi.
Có điều với sự thông minh cơ trí của Đới công công đã sớm phát hiện chuyện không tầm thường, nếu không Tần Hầu gia cũng sẽ không vừa trở lại kinh sư đã ngay cả nhà cũng không về, trực tiếp nhân mã binh vây Tây Hán, cái gọi là lý do Lưu Cẩn nợ tiền không trả, Đới Nghĩa quyết không tin.
Có thể khẳng định, Lưu Cẩn tất nhiên đã trêu chọc Tần Hầu gia trong chuyện nào đó, hơn nữa rất có khả năng là ở Thiên Tân trêu chọc hắn, về phần rốt cuộc vì sao lại chọc vào hắn, Đới Nghĩa không thể biết được, đám người chưởng ban Niếp Cao của Đông Hán dưới trướng hắn có lẽ biết chân tướng, đáng tiếc những người này cho tới khi bị giết cũng không truyền được tin tức về.
Lý Nhị Một thân nhung trang vội vàng đi tới, ôm quyền hưng phấn nói: "Bẩm Hầu gia, huynh đệ Cẩm Y vệ đã điểm đủ Thiên hộ của ba biên, bao vây Tây Hán, chỉ chờ Hầu gia hạ lệnh."
Tần Kham mím môi, trầm mặc gật gật đầu với Lý Nhị.
Lý Nhị hiểu ý, xoay người rầm rập đi tới trước cửa chính của Tây Hán, gân cổ quát: "Tra, sở thuộc Tây Hán làm nhiều chuyện phạ pháp, cướp đoạt tài sản của dân chúng, giết bách tính, họa hương lân, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Hầu gia vì thỉnh nguyện của dân, mọi người bên trong lăn ra đây thỉnh tội với bách tính cho lão tử."
Sau cửa lớn truyền ra thanh âm vừa sợ vừa giận: "Ngươi nói thối như cứt."
Thật lòng mà nói, những lý do này của Lý Nhị quả thật là thối hơn cả cứt, thuần túy là ăn nói bậy bạ, chuyện Lưu Cẩn cấu kết với Bạch Liên giáo tuy rằng trong lòng Tần Kham biết rõ ràng, nhưng trong trường hợp công chúng này thực sự là không thể công khai, thế là đành phải tìm cớ khai chiến lung tung.
Thanh âm từ sau cửa truyền ra vừa hay trúng tim đen của Lý Nhị: "Con mẹ nó, dám mắng người à? Các huynh đệ, công vào cho lão tử, chó gà không tha."
Xoẹt!
Các Cẩm y Giáo úy đao kiếm đều ra khỏi vỏ, sự trầm mặc kìm nén đã lâu bị phá vỡ, trước đại môn Tây Hán loạn xị bát nháo, một cái cọc gỗ thô to đã được chuẩn bị trước được mấy chục người hợp lực nâng lên, mắt thấy sắp nện vào cửa.
Khóe miệng Tần Kham phác ra một nụ cười nhạt, một Giáo úy vội vàng chạy tới, ôm quyền bẩm: "Hầu gia, Bảo Quốc công Chu lão công gia dẫn theo nhân mã của mười hai đoàn doanh tới, bị các huynh đệ cản ở ngoài, Chu lão công gia giận dữ, đang ở bên ngoài chửi bới không ngừng, sợ là muốn hạ lệnh cho mười hai đoàn doanh đánh vào."
Tần Kham nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Bảo Quốc công Chu Huy? Tự dưng hơn chạy tới đây làm gì?"
Đới Nghĩa ở bên cạnh nghe mà nước mắt rơi như mưa, mười hai đoàn doanh phụ trách bảo vệ xung quanh kinh sư, trong hoàng thành thiên tử, ngươi triệu tập mấy ngàn nhân mã bao vây đại đường Tây Hán, bày ra tư thế muốn huyết tẩy Tây Hán, thế mà bảo là tự dưng? Đây rõ ràng là có việc, có đại sự mà!