Những lời này của Lý Đông Dương làm Dương Đình Hòa dần dần hồi vị.
Dương Đình Hòa bị sự tùy ý làm bậy của Tần Kham khiến cho tức giận chép chép miệng, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này trở nên thú vị.
Lưu Cẩn trêu chọc Tần Kham như thế nào, việc này tạm thời không đề cập tới, chỉ nhìn Tần Kham điên cuồng và kịch liệt tàn sát Tây Hán như vậy liền có thể khẳng định, Lưu Cẩn tất nhiên vì chuyện nào đó mà đắc tội với vị hung thần này rất lợi hại, Cẩm Y vệ lấy Tần Kham làm chủ, Tây Hán lấy Lưu Cẩn làm chủ, hai bên đánh nhau cũng đại biểu cho Tần Kham và Lưu Cẩn đã công nhiên xé rách da mặt.
Dương Đình Hòa Uyên bác kinh nho gia có lẽ bất mãn với việc giết người của Tần Kham, nhưng phàm là người đọc sách vào triều đình làm quan thì đã không được coi là người đọc sách thuần túy, Dương Đình Hòa có thể làm đến Đại học sĩ nội các, trí tuệ chính trị tất nhiên không thấp, Lý Đông Dương nhẹ nhàng điểm một câu, Dương Đình Hòa liền bừng tỉnh đại ngộ.
Hiện giờ thế cục của triều đình càng lúc càng chướng khí mù mịt, sách lược "Hồng bạch nhị bản" Lưu Cẩn thi hành ngoài mặt thì chỉ là một loại nhà giàu mới nổi muốn chơi trội, tâm thái diễu võ dương oai, nhưng mà lọt vào trong mắt các đại thần kỳ thật lại rất rõ ràng, hồng bạch nhị bản nhìn như cuồng vọng hoang đường, kì thực lại là một lần thử mấu chốt của Lưu Cẩn đối với tâm lý của văn võ cả triều, đáng tiếc mọi người đều biết rõ dụng ý của Lưu Cẩn, lại không ai dám ra mặt phản đối, người duy nhất có đảm lượng cũng có tư cách phản đối lại tới Thiên Tân tiêu diệt Bạch Liên giáo.
Quan văn Đại Minh không sợ chết là có tiếng trên lịch sử, bọn họ chơi trò máu tươi năm bước quả thực có thể thành anh em kết bái làm thành anh em kết bái với phần tử khủng bố, nhưng mà ngàn vạn lần đừng tưởng rằng đám quan văn không sợ chết là đám ngốc, trên thực tế cái gọi là cái gọi là "Không sợ chết" chỉ là một loại tư thái, một loại thủ đoạn để mua thanh danh, thi triển loại thủ đoạn này cũng phải xem đối tượng, không phải đối với tất cả mọi người đều có thể không sợ chết cho hắn xem, đối với hoàng đế bọn họ có thể bày ra tư thái mạnh mẽ không nghe can gián ta sẽ chết cho ngươi xem, nhưng mà đối với Lưu Cẩn thì....
Lưu công công đọc sách không nhiều lắm, tính tình có chút cứng rắn, hắn không qua tân ngươi có chết hay không, ngươi dám chết thì hắn dám chôn, chính là cái gọi là "ngang thì sợ cứng", quan văn cả triều thấy một chiêu "Ngươi không đáp ứng ta sẽ chết cho ngươi xem" này không dùng được. Không hẹn mà cùng bắt đầu quý trọng sinh mệnh, rời xa Lưu Cẩn.
Thế là các quan văn trong oán giận lặng lẽ tiếp nhận hồng bạch nhị bản, có thể đoán được trong tương lai không xa, quyền thế của Lưu Cẩn chắc chắn sẽ ngút trời, không ai bì nổi. Theo quyền thế sinh trưởng tốt, thủ đoạn hãm hại triều thần tất nhiên cũng sẽ càng thêm hung tàn trắng trợn. Cánh chim của Lưu Cẩn đã dày, dần thành nạn mụn ghẻ của Đại Minh.
Nhưng mà Tần Kham tối nay bỗng nhiên động thủ với Tây Hán.
Trong mắt Dương Đình Hòa dần dần bắn ra ánh sáng: "Tần Kham đại sát Tây Hán, Lưu Cẩn sẽ có phản ứng như thế nào?"
Nụ cười của Lý Đông Dương lộ ra mấy phần gian hoạt như lão hồ li: "Tần Kham này được thánh quyến không kém gì Lưu Cẩn, trong triều đã thành một phái thế lực, trong tay nắm giữ mấy vạn Cẩm Y vệ, đây chính là một cỗ lực lượng không thể khinh thường, trước kia hắn giả vờ quay co với Lưu Cẩn. Hai người duy trì mặt ngoài thì hòa thuận, hắn không ra tay cho nên Lưu Cẩn mới có thời gian để hãm hại triều thần, đêm nay Tần Kham bỗng nhiên đại khai sát giới đối với Tây Hán, lão phu mặc dù không biết là do nguyên nhân gì, nhưng đối với nội các và tất cả quan văn chúng ta mà nói, không phải là một chuyện xấu."
Dương Đình Hòa chậm rãi gật đầu.
Tần Kham nếu từ nay về sau đấu đá với Lưu Cẩn, hình thức triều đình chắc chắn càng phức tạp. Tập đoàn quan văn vốn là đối lập với ti lễ giám, ở giữa lại cài cắm thêm một vị quốc hầu kiêm Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham, hơn nữa rất được thánh quyến, Tần Kham vào cuộc, đám người nội đình như Trương Vĩnh, Đới Nghĩa có giao hảo với hắn chỉ sợ cũng không thể chỉ lo thân mình, vũng nước đục triều đình này xem ra sẽ càng đục hơn, nhưng đối với các quan văn giỏi đấu tranh chính trị mà nói thì nước đục cũng chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
Ánh mắt Dương Đình Hòa nhìn Lý Đông Dương có chút cổ quái.
"Tây Nhai tiên sinh, ngươi trước kia không phải có chút nghiêng về Tần Kham này sao? Hôm nay tựa hồ... Tựa hồ đang tính kế hắn."
Lý Đông Dương nhìn hồng quang phương xa, Ánh mắt bình tĩnh nói: "Lão phu chỉ nghiêng về giang sơn xã tắc Đại Minh ta."
Ngoài cửa lớn Tây Hán.
Lửa lớn càng cháy càng thịnh, ba dãy nhà ở tiền viện đại đường đã cháy toàn bộ, trong lửa lớn tàn phá bừa bãi, tàn sát vô tình vẫn đang tiếp tục, phiên tử Tây Hán bị các Cẩm y Giáo úy từng đao từng đao chém ngã. Cho dù trong đó có cao thủ giang hồ thân mang võ công, nhưng mà đối mặt với sự hợp kích quân ngũ của Cẩm Y vệ được huấn luyện kỹ càng, những cao thủ này chống đỡ không tới hơn mười chiêu đã bị chém ngã, thường ngày ức hiếp hương thân hãm hại đại thần cũng rất tinh thông, nhưng khi chống lại kẻ địch chân chính, chút thân thủ đáng thương ấy của các phiên tử Tây Hán thực sự không đáng nhìn.
"Chu lão công gia, đã lâu không gặp." Tần Kham khách khí chắp tay với Chu Huy, trên mặt nở nụ cười cả người lẫn vật vô hại.
Trong cảnh tượng chém giết, trong tiếng gào thét hét thảm, Chu Huy không ngờ nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười phong cách tươi mới như gió mát, loại cảm giác này thật sự rất không ăn khớp.
" Tướng sĩ Đoàn doanh thanh tràng! Bất kể là Cẩm Y vệ hay là sở thuộc Tây Hán, toàn bộ bắt cho bổn quốc công, ngày mai cung thỉnh bệ hạ phán xét."
Chu Huy chẳng thèm để ý tới Tần Kham, nghiêm mặt hạ lệnh, vừa rồi bị Cẩm Y vệ cản ở ngoài đã nghẹn một bụng tức, lúc này không trực tiếp động thủ chào hỏi cái mặt của Tần Kham, Chu lão công gia thực sự đã xứng được gọi là ôn nhuận như ngọc rồi.
Tướng sĩ đoàn doanh Phía sau dạ một tiếng rồi phóng tới cửa lớn Tây Hán.
Tần Kham bỗng nhiên cao giọng nói: "Chậm đã!"
Chu Huy giận dữ lườm hắn, quát: "Tần Kham, gây ra chuyện lớn như vậy, ngươi còn dám động thủ với mười hai đoàn doanh của ta à?"
"Lão công gia bớt giận, Tần Kham sao dám với Quốc Công gia? Chỉ có điều đêm nay đối phó với Tây Hán quả thật là có nguyên nhân, không thể không làm..." Cười nói.
"Lão phu mặc kệ ngươi và Tây Hán có ân oán gì, lão phu thân mang trọng trách bảo vệ xung quanh kinh sư, kẻ dám động đao binh ở kinh sư chính là kẻ địch của lão phu, việc này đã ầm ĩ rồi, không thể cho qua, Tần Kham, ngươi tự cầu phúc đi."
Lời nói của Chu Huy rất cứng rắn, ánh mắt nhìn Tần Kham cũng rất bất thiện.
Tần Kham biết rõ nguyên nhân thái độ không tốt của Chu Huy.
Lúc trước Hoằng Trì đế còn sống, hạ chỉ lệnh cho Tần Kham tra xét án buôn bán diêm dẫn, tra tới cuối cùng thì là vị trước mắt này là độc thủ phía sau màn, sau chuyện Hoằng Trì đế giận dữ, lập tức tước đi tước vị Quốc Công của Chu Huy, lệnh cho đóng cửa tự sám hối, cho tới về sau khi Chu Hậu Chiếu đăng cơ, Chu Huy nắm lấy thời cơ chạy đến trước mặt Chu Hậu Chiếu khóc lóc sám hối, Chu Hậu Chiếu mềm lòng, cuối cùng vẫn mượn cơ hội đăng cơ gia ân, hạ chỉ khôi phục tước vị cho Chu Huy, cũng trả lại binh quyền của mười hai đoàn doanh cho lão.
Nói đến cùng, giữa Tần Kham và Chu Huy có thù hận rất sâu, chẳng trách Chu Huy đêm nay có thái độ không tốt như vậy.
Tần Kham lặng lẽ túm tay áo Chu Huy: "Quốc Công gia, có thể sang bên nói chuyện không?"
Chu Huy hừ thật mạnh, cuối cùng vẫn đi theo Tần Kham ra một góc vắng.
"Tần Kham, ngươi còn gì để nói? Đêm nay Cẩm Y vệ kinh sư là ngươi là ngươi điều động phải không? Tàn sát Tây Hán, đại khai sát giới cũng là ngươi hạ lệnh chứ hả? Tần Kham, ngươi gặp rắc rối lớn rồi, chẳng ai cứu được ngươi đâu."
Tần Kham thản nhiên cười cười, lập tức nói: "Quốc Công gia, chúng ta trước tiên không đề cập tới việc đêm nay, nói đề tài khác nhé?"
Lông mày trắng của Chu Huy nhíu lại: "Đề tài gì?"
"Quốc Công gia, ngươi cảm thấy... Lưu Cẩn người thế nào?"
Chu Huy tức giận hừ một cái, người khác sợ Lưu Cẩn, nhưng Chu Huy là huân quý nhiều đời, lão không sợ.
"Cái này còn phải hỏi à? Lưu Cẩn đương nhiên là người xấu!" Chu Huy nói như chém đinh chặt sắt.
Tần Kham cười cười, rất hài lòng với đáp án của Chu Huy, nhìn lão với vẻ thưởng thức.
"Như vậy, Quốc Công gia cảm thấy ta là người thế nào?" Tần Kham thành thật hiền lành nói.
Chu Huy trợn mắt lên, hung hăng nhổ một bãi nước bọt, cả giận nói: "Phì! Ngươi căn bản là không phải người! Là súc sinh!"