Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 591 - Chương 446: Bớt Tạo Sát Nghiệt

Chương 446: Bớt tạo sát nghiệt

Tiếng quát mắng phẫn nộ của Bảo Quốc công làm Tần Kham ngây người một lúc, kinh ngạc nhìn Chu Huy, vẻ mặt này, ngữ khí này... Lúc trước Đỗ Hoành đại khái cũng đối với hắn như vậy, trái lo phải nghĩ, bản thân mình ở kinh sư làm quan vẫn luôn giữ mình trong sạch, không hề có quan hệ mờ ám gì với khuê tú nhà quan lại, ngữ khí của Chu Huy đối với hắn cứ như là nữ nhi của lão bị hắn ngủ cùng không bằng.

Chu lão công gia năm nay hơn bảy mươi tuổi rồi, nữ nhi của lão ít nhất chắc cũng phải trên dưới năm mươi, cho dù là cháu gái của lão thì cũng phải hơn ba mươi, Tần Kham dám thề với trời, khẩu vị nặng như vậy hắn thật sự chưa từng làm qua.

"Lão công gia thật thẳng thắng." Tần Kham chắp tay cười gượng.

Sau khi Chu Huy mắng ra một câu này thì lập tức cảm thấy tâm tình thư sướng, án diêm dẫn lúc trước cũng là bị Cẩm Y vệ Thiên hộ Tần Kham bắt được, chẳng những hại lão bị tiên đế tước đi tước vị, chuyện lan truyền ra, thanh danh của phủ Quốc Công cũng bị hao tổn, cả phủ Quốc Công to như vậy thiếu chút nữa thì sụp đổ, Chu Huy thật sự là nghẹn một cỗ oán khí đối với Tần Kham, sau khi quát mắng xong, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng.

Thở phù một hơi, Chu Huy lạnh lùng nói: "Được rồi, đừng quanh co lòng vòng, Sơn Âm Hầu có gì thì cứ nói thẳng đi đừng ngại, lão phu thân mang trọng trách bảo vệ xung quanh kinh sư, thứ cho lão phu không thể làm việc thiên tư."

Tần Kham cười nói: "Quốc Công gia, Lưu Cẩn là người thế nào thì ngài còn hiểu rõ hơn ta, còn ta là người thế nào.... cái này, cái nhìn của ngài có thể là không khách quan lắm, nhưng Quốc Công gia không ngại thì nghĩ về lời bình của cả triều đi, so sánh với Lưu Cẩn, ta quả thực vẫn được tính là người tốt, những lời này Quốc Công gia có công nhận không?"

Chu Huy cười lạnh nói: "Nói như thế, đêm nay xem như là người tốt đánh người xấu, cho nên lão phu không chỉ không nên ngăn cản, ngược lại phải ở bên cạnh vỗ tay tỏ ý vui mừng. Thậm chí nghĩa thân viện thủ mới đúng?"

Tần Kham có chút cảm động chắp tay: "Quốc Công gia cao thượng..."

"Thối lắm! Tần Kham, ngươi đang đùa lão phu đấy à?" Chu Huy cả giận nói.

Hai người đang nói chuyện, sự chú ý vẫn thỉnh thoảng hướng tới tiền viện Tây Hán, lúc này tiếng kêu thảm thiết đã nhỏ đi nhiều, Chu Huy cũng lười chẳng muốn phái tướng sĩ đoàn doanh đi vào, bởi vì đánh giết tới giờ, Cẩm Y vệ đã gần như bắt đầu quét dọn chiến trường rồi.

Ánh mắt Tần Kham đảo vào trong Tây Hán, sau đó mỉm cười, không nói gì.

Thanh thế Đêm nay đã tạo lớn rồi, vừa đốt lửa vừa giết người. Kì thực bản thân Tần Kham cũng rất có chừng mực. Dù sao cũng là hoàng thành kinh sư, làm việc không thể làm quá tuyệt, nếu không tương lai không còn đường cứu vãn, ngày sau đối mặt với sự công kích của triều đình cũng rất bị động. Cho nên trước khi Cẩm Y vệ xông vào Tây Hán Tần Kham đã bí mật ra lệnh cho Lý Nhị và Thường Phượng. Đối với phiên tử Tây Hán chọn dùng phương pháp vây ba thả một. Vây ba mặt, thả một mặt, phiên tử Tây Hán nhìn thì bị giết không ít nhưng Kì thực đã chạy được hơn nửa.

Từ sau khi biết mình sắp làm cha, Tần Kham làm việc đã tận lực tránh đuổi tận giết tuyệt, tâm tình của người làm cha không thể diễn tả, vốn hắn cũng không mê tín, hiện tại làm người làm việc luôn bất giác bớt tạo sát nghiệt, xem như tích chút phúc đức cho đứa con sắp ra đời.

"Quốc Công gia, ngươi cũng đã nói rồi, Lưu Cẩn là là người xấu, mỗi một việc hắn làm từ lúc nắm ti lễ giám tới nay ngươi chắc cũng đều đã thấy, ông ta cảm thấy hắn làm có đúng không?"

Chu Huy hừ mạnh, nhưng không nói gì.

Tần Kham cười nói: "Đêm nay ta đại khai sát giới với Tây Hán, quả thật là có nguyên nhân, Quốc Công gia cho dù không giúp ta, cũng không nên trợ Trụ vi ngược."

Chu Huy tức giận tới bật cười: "Lời trẻ con hoang đường, lão phu làm theo chức trách thì tới miệng ngươi lại thành trợ Trụ vi ngược, chẳng lẽ muốn lão phu coi như chưa có chuyện gì phát sinh thì là mở rộng chính nghĩa à?"

"Quốc Công gia chắc rõ tân chính của Lưu Cẩn?" Tần Kham không nói tới việc đêm nay, đổi đề tài bỗng nhiên nhắc tới tân chính của Lưu Cẩn.

Chu Huy không biết cớ gì, ngây ra một lúc, gật gật đầu.

Lưu Cẩn thi hành tân chính có thể nói là hừng hực khí thế, trên tới triều đình dưới tới dân gian có ai mà không biết?

"Lưu Cẩn tân chính thi hành gần một năm, trong đó bao gồm cả tinh giản nhân sự triều đình, trưng thu thuế quặng các nơi để tăng nội khố, thanh tra ruộng nương hương thân."

"Ngươi nói những cái này với lão phu là có ý gì? Những cái này có liên quan gì tới lão phu đâu?" Chu Huy bất mãn lườm hắn.

"Đương nhiên là có liên quan..." Tần Kham nhìn Chu Huy, chậm rãi nói: "trong tân chính của Lưu Cẩn còn có hai, một là thanh tra quân số tất cả các vệ sở, hai là thanh tra quân truân của vệ sở, hiện tại Lưu Cẩn đã bắt tay vào thực thi, Quốc Công gia, hai điều này có liên quan gì tới ngươi không?"

Chu Huy cả người chấn động, vẻ mặt lập tức đờ đẫn.

Địa vị Bảo Quốc công ở kinh sư nói trắng ra kỳ thật gần như Nam Kinh Ngụy quốc công, chỉ kém một cái danh đầu "Thế trấn", kì thực cũng là huân quý thực quyền nắm binh quyền trọng địa kinh đô, chỉ có điều Bảo Quốc công khác với Ngụy quốc công, Chu lão công gia không sạch sẽ như Từ lão công gia, từ án diêm dẫn lúc trước là nhìn ra, Chu lão công gia có một sự ha thích cố chấp không bình thường đối với tiền bạc, người chấp chưởng binh quyền kinh đô như vậy, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không sạch sẽ, ăn khống lương binh lính, vụng trộm quân điền địa quân truân, việc này nếu nói Chu Huy chưa từng làm thì đánh chết hắn cũng không tin.

Cho dù oán niệm của Chu Huy đối với Tần Kham rất nặng, từng kết thù rất sâu, nhưng lúc này lão lại không thể không thừa nhận, Tần Kham nói đúng. Tân chính Lưu Cẩn thi hành quả thật có thanh tra quân số và quân truân vệ sở, mà cái này tra một cái, Chu lão công gia chỉ sợ sẽ không thoải mái, tuy nói Chu Huy là Quốc Công thế tập, Lưu Cẩn thế lớn tới mấy cũng tạm thời không dám làm gì những huân quý lâu đời này, nhưng điền địa quân truân âm thầm nuốt thì e là không bảo đảm, hơn phân nửa sẽ bị Lưu Cẩn thu hồi.

Chu Huy nói không ra lời, vẻ mặt phức tạp ngây ngốc đứng đó.

Tần Kham thấy lão trầm mặc mãi, trong lòng biết mình nhẹ nhàng điểm một câu này là lão hiểu rồi, thế là thở dài: "Quốc Công gia chưa già tới hồ đồ, thật sự là đáng mừng, ai là địch ai là bạn chắc lão Quốc Công đã nghĩ thông rồi, cho dù ngươi không giúp ta ném con trai của Lưu Cẩn xuống giếng thì cũng không thể giúp Tây Hán đàn áp Cẩm Y vệ."

Đới Nghĩa ở bên cạnh đã lâu không lên tiếng không nhịn được thốt ra: "Hầu gia, Lưu Cẩn không đẻ được nhi tử đâu, có thể trực tiếp ném luôn hắn xuống giếng."

Ánh mắt Đới Nghĩa lộ ra ánh mắt chờ mong cực độ, hiển nhiên hắn có một tấm lòng mạnh mẽ tiến tới, rất muốn thay vị trí của Lưu Cẩn làm ti lễ giám chưởng ấn, điều kiện tiên quyết là đứng bắt hắn đâm lén Lưu Cẩn.

Lửa lớn Tây Hán đã dần tắt, tiền viện nằm la liệt thi thể của phiên tử Tây Hán, còn có những phiên tử đau tới tê tâm liệt phế đang nằm rên rỉ, biểu hiện của Cẩm Y vệ rất nhân từ, đối với những người bị thương này không tiến lên một đao bổ chết.

Mục đích của Tần Kham là tát vào mặt Lưu Cẩn, phóng hỏa giết một hai trăm người, mục đích đạt tới là thu tay, không cần thiết phải giết chóc thêm nữa.

Mắt già đục ngầu của Chu Huy chớp chớp, bỗng nhiên quát lớn: "Tần Kham, ngươi cả gan làm loạn, tự tiện động đao binh, thậm chí đả thương tướng sĩ đoàn doanh ta, quả thực là vô pháp vô thiên, ngươi có thánh quyến thì lão phu không thể làm gì được ngươi à, ngày mai trên triều đình ngươi tự mà giải thích với các đại thần đi."

Nói xong Chu Huy hung hăng vung tay lên: "Tướng sĩ Đoàn doanh, về doanh."

Tần Kham bỗng nhiên rất muốn cười, Chu lão công gia sống mấy chục năm rốt cuộc không uổng phí, mình nói mấy câu tuy rằng làm lão có địch ý với Lưu Cẩn, nhưng người già thành tinh, Chu Huy cũng sẽ không bởi vì mấy câu nói của hắn mà ngốc nghếch đứng bên hắn đi đối phó với Lưu Cẩn, tốt nhất là chẳng theo ai, thế là trước khi đi mới lớn tiếng nói ra mấy câu, trích bản thân ra ngoài.

Vào lúc Tây Hán bốc cháy, phiên tử báo tin cũng nhét một tờ giấy qua khe cửa cung, đại hán tướng quân đứng canh ở cửa cung tiếp nhận tờ giấy, thấy tờ giấy là trình cho Lưu công công, đại hán tướng quân không dám lề mề, vội vàng phái người đưa tới ti lễ giám.

Lưu Cẩn gần đây rất bận.

Một thái giám cơ hồ nắm giữ tất cả quyền lực của Đại Minh tất nhiên không thể cả ngày ngồi lỳ trong phòng chờ tử Tần Kham bị ám sát chết, trên thực tế sau khi hắn giao kế hoạch cho Võ Hỗ và Mã Tứ ám sát Tần Kham ở Thiên Tân, rất nhanh liền di dời sự chú ý.

Ti lễ giám quá bận, thái giám thân là thái giám chưởng ấn mỗi ngày phải xử lý rất nhiều quốc sự chính vụ, hắn không thể cả ngày sống trong âm mưu quỷ kế, đối với chuyện ám sát Tần Kham, Lưu Cẩn chỉ có thể giấu sự chờ mong mãnh liệt và thấp thỏm ở trong lòng, không đưa ra thêm chỉ lệnh.

Từ sau khi Thiên Tân Bạch Liên giáo công nhiên tạo phản, mỗi ngày không ngừng có tin tức khẩn cấp đưa tới ti lễ giám kinh sư, mấy tin tức này có công cũng có tư, Lưu Cẩn bận tới sứt đầu mẻ trán, cho nếu ngày hôm trước, Thiên Tân truyền đến một tin tức cuối cùng, nói ám sát Tần Kham thất bại, trong lòng Lưu Cẩn cuối cùng của có cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Ở trong lòng hắn, Tần Kham là một con sói, thường ngày khép miệng lại thì nho nhã hơn bất kỳ ai, sắc mặt chính nhân quân tử tiêu chuẩn, nhưng tranh đấu với Tần Kham hai năm nay, Lưu Cẩn minh bạch hơn bất kỳ ai, một khi trêu chọc Tần Kham, tên chính nhân quân tử này trong nháy mắt có thể biến thành một con sói nhe răng nanh cắn xé con mồi một cách vô tình.

Bình Luận (0)
Comment