Trên bàn chất đầy tấu chương của các đại thần, đều là quốc sự chính vụ sau khi nội các phiếu nghĩ lam phê thì đưa tới, hiện giờ Chu Hậu Chiếu không để ý tới tới triều vụ, thậm chí giao quyền phê hồng cho Lưu Cẩn, đại sự phát sinh ở từng góc của thiên hạ Đại Minh, người quyết định cuối cùng đã không còn là Chu Hậu Chiếu, mà là Lưu Cẩn, Lưu Cẩn chấp chưởng quyền bính luôn đắm chìm trong quốc sự, bút chu sa một gạch một chấm liền quyết định sinh tử của thần dân thiên hạ, quyết định hưng suy của vận mệnh quốc gia, chỗ tuyệt vời có được đại quyền trong tay, người không có vĩnh viễn không thể thể hội được.
Đêm nay Lưu Cẩn vẫn đang phê duyệt tấu chương, nhưng mà đêm nay Lưu Cẩn có chút không yên lòng, lông mày hoa râm nhíu chặt, mắt nhìn chằm chằm tấu chương, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, hiển nhiên tâm tư cũng không để ở trên tấu chương.
Chạng vạng trước khi cửa cung đóng, phiên tử Tây Hán từ bên ngoài gửi vào một tin tức cuối cùng, Thiên Tân đã định, Tần Kham khởi hành hồi kinh, đã sắp vào thành.
Tim Lưu Cẩn lập tức chui tọt lên cổ.
Hắn biết mình đã làm gì, cho nên lúc này hắn cảm thấy rất bất an, tựa hồ có một loại dự cảm, Tần Kham trở về kinh tất sẽ gây ra xuất động, về phần động tĩnh là lớn hay nhỏ thì phải xem tâm tình của vị Hầu gia này như thế nào.
Tâm thần không yên nhìn chằm chằm tấu chương trước mắt, bút son trong tay Lưu Cẩn giơ lên trên, trù trừ chưa hạ xuống.
Nửa đêm trong thâm cung vắng lặng, ngoài hồng phòng của ti lễ giám bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tâm Lưu Cẩn đột nhiên trầm xuống, tay đang cầm bút bất giác run rẩy, một giọt mực đỏ rơi xuống tấu chương, giống như máu.
Đối với đại nhân vật nắm giữ đại quyền mà nói, cái bọn họ cần là khống chết tất cả trong tay, tất cả sự vật phải đúng theo ý chí kế hoạch của họ mà tiến hành, thành cũng được, bại cũng được, bọn họ ghét nhất là có bất kỳ xảy ra, điều này sẽ khiến họ có một loại cảm giác tức giận và xấu hổ vì không thể nắm trong tay.
Đêm khuya, tiếng bước chân dồn dập vội vàng ngoài phòng làm Lưu Cẩn từ trong đáy lòng cảm thấy bất an, bởi vì điều này đại biểu cho sắp có một sự kiện nằm ngoài khống chế của hắn phát sinh.
Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài cửa phòng ti lễ giám, tiếp theo nghe thấy tiếng quỳ xuống đất, một tiểu hoạn quan hấp tấp nói: "Lão tổ tông, không ổn rồi, Tần Kham đã hồi kinh."
Lưu Cẩn mặt giật giật: "Hồi kinh thì sao?"
"Tần Kham vừa vào thành đã triệu tập cả ba biên Thiên hộ của Cẩm Y vệ bao vây Tây Hán, lúc chạng vạng Tần Kham hạ lệnh phá cửa phóng hỏa, đại đường Tây Hán lúc đó có gần ngàn phiên tử, người chết hơn hai trăm, người còn lại thì chạy trốn tứ tán."
Trong Ti lễ giám, Lưu Cẩn hít một hơi lạnh, mặt đột nhiên đỏ bừng.
Quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt, vừa vào thànhđã giết người phóng hỏa, trả thù tới thật nhanh, quá trực tiếp!
Con tức trong nháy mắt làm sắc mặt Lưu Cẩn biến thành màu xanh.
"Tần Kham, dám khi nhục Tạp gia như vậy."
Hai má đau rát, Tần Kham từ xa tát cho hắn một cái rõ vang, đây đã không còn là khiêu khích, không còn là đấu ngầm, mà là xé rách da mặt thật sự.
Lúc trước khi ở đông cung lặng lẽ vô danh, bị người ta khinh thường bắt nạt, hôm nay loại khuất nhục quen thuộc đã lâu không cảm thấy này lại xộc lên trong lòng.
Đường đường là nội tướng Đại Minh, tay năm đại quyền quân chính không thua gì hoàng đế, dân gian triều đình trừ đương kim bệ hạra, ai dám không thuận theo hắn? Chỉ độc có Tần Kham này.... Tần Kham!
Đột nhiên, mặt Lưu Cẩn liền bị Tần Kham đánh cho sưng lên, lúc này chắc toàn bộ phủ đại thần huân quý kinh sư đều biết tin tức Tần Kham đại khai sát giới, hỏa thiêu Tây Hán. Quyền uy nội tướng Đại Minh vất vả lắm mới thành lập lên lại bị một cái tát của Tần Kham làm cho sụp đổ, Lưu Cẩn thậm chí có thể tưởng tượng được, tảo triều ngày mai hắn sẽ nhìn thấy bao nhiêu đôi mắt nhìn thì cung kính nhưng kì thực lại đang trào phúng.
Vẻ âm độc Trong mắt chợt lóe, Lưu Cẩn nổi bão, hắn quyết định không nhịn nữa, nội tướng Đại Minh có uy nghiêm của nội tướng Đại Minh, đây là điều mà bất kỳ ai cũng không thể khiêu chiến. Cho dù thánh quyến của Tần Kham ngang với hắn cũng không được.
"Điều binh! Điều mười hai đoàn doanh! bao vây Cẩm Y vệ Bắc trấn phủ ti cho Tạp gia, ai kẻ nào giết kẻ đó." Lưu Cẩn hét lên như bị bệnh điên.
Mười hai đoàn doanh là Bảo Quốc công Chu Huy dẫn dắt, nhưng mà nếu chưa phụng chỉ của Chu Huy thì cũng không thể điều động toàn bộ mười hai đoàn doanh, đêm nay Chu lão công gia vây tướng sĩ của Cẩm Y vệ cũng chỉ là một doanh trong mười hai đoàn doanh. Quân đội nhân số trên mười vạn này được xây dựng từ sau khi hoàng đế Vĩnh Lạc dời đô, vốn hoàng đế Vĩnh Lạc có được ngôi vị hoàng đế một cách bất chính chột dạ, vì sợ hậu nhân cũng làm ra chuyện ác liệt ngụy trang đánh Tĩnh Nan nhưng lại mưu đồ soán vị như hắn, hoàng đế Vĩnh Lạc lúc ban đầu khi xây dựng mười hai đoàn doanh liền quy định đoàn doanh do một vị Quốc Công dẫn dắt chính, còn mỗi một đoàn doanh lại do một vị khai quốc hầu thống lĩnh, không phụng hoàng mệnh không thấy hổ phù thì tuyệt đối sẽ không cho phép tự tiện điều động.
Lão Chu gia tựa hồ có truyền thống quang vinh thích tự tát mình, tật xấu này từ thái tổ Chu Nguyên Chương đã có, đời này tới đời kia theo ngôi vị hoàng đế truyền xuống.
Ví dụ như sau khi Đại Minh lập quốc, Chu Nguyên Chương xuất thân nông dân chân đất để noi theo lý niệm không làm gì mà vẫn trị thiên hạ của sĩ phu Tiền Tống. Thế là sau khi lập quốc chẳng những phái người đi khắp nơi mời đại nho đương thời ẩn cư tránh họa ra làm quan, hơn nữa liên tục hạ mấy đạo thánh chỉ ngôn xưng là "Rộng đường ngôn luận", sĩ phu có kiến nghị trị quốc nào hay thì cứ mặc sức nói ra, trẫm sẽ thưởng to.
Giả mù sa mưa nghe mấy đề nghị, tư thái của Chu Nguyên Chương rất đoan chính, bảo trì phong độ thật sự không tồi, đáng tiếc từ xưa đến nay các văn nhân rất ngây thơ, người thống trị bày tư thái chính trị mà thôi, ngươi lại đi coi là thật, thế là gián ngôn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng khó nghe, mặt già của Chu Nguyên Chương càng lúc càng giật, các văn nhân hồn nhiên không phát giác, cao hứng phấn chấn giống như chờ được tới mùa xuân của chính trị rồi, cho tới cuối cùng một tên gia hỏa tên là Diệp Bá Cự trình một đạo gián ngôn thỉnh cầu tước phiên thuộc, cuối cùng chọc Chu Nguyên Chương nổi bão, thế là ngôn lộ cũng không mở rồi, nhìn văn nhân cũng không vừa mắt, văn nhân từng được cung lên cao lưu lạc thành gà trong lồng sắt ở hậu viện của Chu Nguyên Chương, hôm nay giết một con, ngày mai giết một con...
Chiếu theo lời nói của Thái Tổ đời sau, đó chính là "Tri thức càng nhiều càng phản động".
Lưu Cẩn là ti lễ giám chưởng ấn, vốn không có quyền lực điều động binh mã kinh sư, có điều cái thứ chức trách này là rất mơ hồ, hoàn toàn nhìn sự cao thấp của tình thế, Lưu công công quyền thế ngút trời không ai bì nổi, luôn có một hai tên gia hỏa không có cốt khí nguyện làm thân chó ngựa cho Lưu công công, khai quốc hầu cũng không ngoại lệ.
Sự trả thù của Tần Kham rất trực tiếp, sự trả thù của Lưu Cẩn càng trực tiếp hơn, chuyện là Tần Kham khơi mào. Cho dù đêm nay giết cho núi thây biển máu, Lưu Cẩn cũng chiếm đạo lý, không sợ các đại thần công kích. Tóm lại, ai động thủ trước thì người đó đuối lý.
Lưu Cẩn trong cơn Cuồng nộ gào rít hạ lệnh, hạ quyết tâm đêm nay sẽ gây ầm ĩ tới long trời lỡ đất, nhưng tiểu hoạn quan quỳ ngoài cửa lại lề mề không lên tiếng, cũng không lĩnh mệnh.
"Ngươi còn quỳ ở bên ngoài làm gì? Chờ Tạp gia đến đỡ ngươi lên à?" Thanh âm của Lưu Cẩn mang theo mấy phần sát ý.
Tiểu hoạn quan run giọng nói: "Lão tổ tông, Cẩm Y vệ vây công Tây Hán tản đi rồi, có điều Có điều Tần Kham còn làm một việc nữa."
Tâm Lưu Cẩn lại trầm xuống: "Tên súc sinh này còn làm gì nữa?"
"Tần Kham lệnh cho thuộc hạ xếp hơn ba trăm cái đầu người thành hình chữ nhất ở trong tiền viện Tây Hán, phiên tử còn sống lớn gan quay lại xem, phát hiện hơn ba trăm cái đầu người này chính là sở thuộc Tây Hán lão tổ tông mật lệnh ám sát Tần Kham ngoài thành Thiên Tân. Tần Kham sau khi sai người xếp những đầu người này thì không nói gì, xoay người hạ lệnh cho Cẩm Y vệ rút lui."
Lưu Cẩn rùng mình, sau lưng túa mồ hôi lạnh, gió đêm ngoài rèm cửa thổi vào phòng, lập tức thấy lạnh lẽo như âm phong địa ngục.
"Võ... Võ Hỗ đâu? Đầu của hắn có trong đó không?"
"Bẩm lão tổ tông, người phía dưới không phát hiện đầu của Võ đại đương đầu."
Lưu Cẩn ngồi lặng trong phòng, tay chân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, thất thần thì thào: "Võ Hỗ chạy đi đâu rồi? Hắn nếu đã chết thì thôi, hắn nếu còn sống mà rơi vào trong tay Tần Kham, như vậy dính líu của Tạp gia với Thiên Tân Bạch Liên giáo tạo phản."
Cho dù Tần Kham không nói câu nào, nhưng trong im lặng lại gửi cho Lưu Cẩn một uy hiếp rất chết người.
với thủ đoạn của Tần Kham, trong tay lại nắm giữ lời khai của Võ Hỗ, nhân chứng vật chứng đều đủ, kết cục của Lưu Cẩn...
Tiểu hoạn quan Bên ngoài thấy trong nhà mãi lâu không lên tiếng, không khỏi nhẹ giọng hỏi thử: "Lão tổ tông, việc điều binh ngài xem...."
Lưu Cẩn mặt trắng như tờ giấy, hét lớn như bị thần kinh: "Đừng điều! Đừng làm gì hết! Để Tạp gia nghĩ đã, nghĩ đã."
Đêm khuya trong ti lễ giám là một mảng yên tĩnh, Lưu Cẩn mất hồn mất vía không biết ngồi lặng bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông du dương của Chung cổ ti, từng nhịp lại từng nhịp.