Lửa lớn ở Tây Hán cháy suốt một đêm, đêm nay các quan viên kinh sư tất nhiên không thể ngủ ngon.
Giờ dần chưa tới, các quan viên đã lục tục tới trước cửa Thừa Thiên, tốp năm tốp ba tụ tập với nhau, thấp giọng thảo luận hành vi ác liệt giết người phóng hỏa của Tần Kham tối hôm qua.
Vẻ mặt của Mọi người khác nhau, vốn triều thần ai có phe phái nấy, cái nhìn đối với một sự kiện khẳng định cũng khác nhau, toàn từ lợi ích chính trị của phe phái mình mà quyết định lập trường và thái độ, mà chuyện Tần Kham làm tối hôm qua, không nghi ngờ gì nữa thành sự kiện được triều đình tranh luận nhiều nhất.
Đối với các đại thần lấy đạo nhân đạo tha thứ làm khẩu hiệu cả ngày treo trên miệng rảnh rỗi lại mang ra hô hào mà nói, giết người phóng hỏa tất nhiên là không thể đề xướng, thường ngày Cẩm Y vệ cũng không phải không giết nhiều người, thậm chí ngay cả đại thần cũng từng giết rồi, đều là chuyện có nguyên nhân, hơn nữa quy mô nhỏ, bút tích lớn như Tần Kham tối hôm qua, vừa giết một cái là thịt tới mấy trăm người, nếu kẻ bị giết là người khác, các đại thần lúc này chỉ sợ đã sớm lòng đầy căm phẫn, tụ thành một cỗ lực lượng tĩnh tọa trước cửa Thừa Thiên, hô lớn khẩu hiệu yêu cầu nghiêm trị hung thủ rồi.
Nhưng mà, Tần Kham tối hôm qua là giết Tây Hán.
Chuyện này rất đáng để nghiền ngẫm.
Nếu nói thái độ của các đại thần, vẫn phải nói từ ân oán trước kia, có nhân thì mới có quả.
Vốn Cẩm Y vệ có quyền giám thị, truy bắt, thẩm vấn đại thần, cái gọi là "Hán Vệ như hổ", làm Cẩm Y vệ và Đông Tây Hán có thể tạo ra danh đầu lớn như vậy, tất nhiên không phải là hư danh, trước kia khi hoàng đế Hoằng Trị còn tại thế, cho dù có chèn ép Hán Vệ, Hán Vệ cũng an phận được mười mấy năm, nhưng chung quy vẫn không thể tránh được bắt mấy đại thần nói chuyện giống như nuốt hỏa dược vào chiếu ngục, nghĩ cách giúp họ hạ hỏa, giúp bọn họ bình tĩnh.
Nhưng từ sau khi Tần Kham chấp chưởng Cẩm Y vệ, không biết xuất phát từ cố ý hay là vô tình, độ mạnh yếu của giám thị và truy bắt đối với những đại thần này so với bất kỳ một triều đại nào trước kia thì đều thấp đi nhiều, Cẩm Y vệ như lang như hổ dưới sự quản lý của Tần Kham tuy rằng vẫn giám thị bách quan ăn cơm, đi làm, ngủ với nữ nhân, nhưng thái độ không nghi ngờ gì nữa trở nên tường hòa hơn, hai năm nay rất ít trực tiếp bắt đại thần vào ngục, nếu triều đình Đại Minh bị điên muốn làm cái gì bình xét "Đơn vị Văn minh" thì Cẩm Y vệ dưới trướng Tần Kham rất có hi vọng giành được cờ thưởng.
Đương nhiên, xét thấy thói hư tật xấu đáng đánh ba ngày không lên nóc nhà bóc ngói thì không yên của quan văn Đại Minh, gậy gộc là tuyệt đối không thể thiếu, thế là người tiếp nhận gậy gộc biến thành Tây Hán, mục đích Lưu Cẩn mở Tây Hán chính là tiện dùng vũ lực để đe dọa bách quan, để tăng cường quyền uy của mình, cho nên hiện giờ các công việc như thi hành trượng hình hoặc là thẩm vấn bách quan đều do Tây Hán tiếp nhận, hơn nữa xuống tay phi thường ngoan độc, bách quan giận mà không dám nói gì.
Có đoạn ân oán nhân quả này, sự tích ác liệt giết người phóng hỏa của Tần Kham đối với Tây Hán không ngờ làm thái độ của bách quan khác nhau, mà không đứng trên lập trường đạo đức và chính nghĩa dùng ngòi bút làm vũ khí đối với Tần Kham như trong tưởng tượng, nguyên nhân này tất nhiên có thể lý giải.
Đương nhiên, lời bình về Tần Kham trong lòng bách quan cũng không tốt hơn được, nói trắng ra là, chuyện đại sát Tây Hán tối hôm qua đối với bách quan mà nói kỳ thật chính là chó cắn chó thuần túy, con chó nào thua con chó nào thắng, lọt vào trong mắt người ta đều là chuyện vui, xem xong chuyện vui thì giải tán, phàm là người tinh thần bình thường một chút đại thể là sẽ có đi thu thập hậu quả cho hai con chó.
Trời còn chưa sáng, văn quan võ tướng tụ tập trước cửa Thừa Thiên sớm hơn thường ngày, thấp giọng nghị luận về sự kiện tối hôm qua.
Đô Sát viện Tả Đô ngự sử Đỗ Hoành đứng trong đám người, sắc mặt hết sức khó coi.
Tần Kham trước khi rời kinh tới Thiên Tân không thể không dùng lòng nữ tể để độ phúc của nhạc mẫu, đại khái bởi vì sợ nhạc mẫu Đỗ vương thị nhìn Kim Liễu bụng đang to không vừa mắt, nhân lúc hắn không có ở nhà ném Kim Liễu xuống giếng, thế là Tần Kham trước khi rời kinh bỏ một số tiền lớn mua một căn nhà lớn năm gian cho hai vợ chồng Đỗ Hoành ở trong thành kinh sư, tất cả quản gia tạp dịch nha hoàn đều chuẩn bị đầy đủ, cung thỉnh nhị lão chuyển về nhà mới.
Tối hôm qua Đỗ Hoành còn cố ý ở trong phủ chuẩn bị đồ ăn và thức nhắm, chỉ chờ con rể vào thành rồi thì ở lại nhà nhạc phụ một đêm, hôm sau vào cung báo cáo công tác rồi về hầu phủ, ai ngờ chờ trái chờ phải vẫn không thấy con rể vào cửa, ngược lại còn nghe nói tin tức kinh thiên con rể sau khi vào thành liền hạ lệnh tàn sát Tây Hán, giết cho toàn thành không thể an bình.
Hôm nay đứng trong bách quan, không biết có phải nguyên nhân xuất phát từ quan hệ con rể bố vợ của Đỗ Hoành và Tần Kham hay không, khi mọi người nhao nhao nghị luận, trong phạm vi ba trượng xung quanh Đỗ Hoành ngay cả bọ chó sống cũng không thấy một con, các đồng liêu thấy hắn giống như thấy quỷ, làm Đỗ Hoành phẫn nộ.
"Thằng nhãi này." Đỗ Hoành phẫn nộ nắm chặt quyền đầu, trong lòng đã có chút trầm trọng.
Lòng người là làm bằng thịt, bất kể là thằng nhóc này gây ra tai họa cỡ nào, Đỗ Hoành cả đời ngay thẳng vẫn không nhịn được mà gánh một phần tâm sự vì con rể. Tối hôm qua Tần Kham đại khai sát giới, nghe nói điều động cả ba chỉnh biên Cẩm Y vệ Thiên hộ vây chặt Tây Hán, phiên tử Tây Hán chết hơn hai trăm, gây ra họa lớn như vậy, Lưu Cẩn có thể tha cho hắn sao? Cái miệng của nhiều đại thần như vậy có thể buông tha cho hắn sao?
Đỗ Hoành thở dài, trên mặt phủ kín vẻ lo lắng.
Đang thở dài, Đỗ Hoành bỗng nhiên nghe thấy tiếng nghị luận vo ve chung quanh ngừng lại, bốn phía là một mảng yên tĩnh, ngạc nhiên quay đầu nhìn thì thấy Tần Kham mặc áo mãng bào, hông thắt dây ngọc, đầu đội mũ lồng, khoanh tay một mình chậm rãi đi về phía Thừa Thiên môn, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa như xưa, nhìn thấy quần thần đờ đẫn bất động trước quảng trường Thừa Thiên môn, Tần Kham thậm chí vừa đi vừa chắp tay, nhiệt tình dào dạt chào hỏi từng đại thần vẻ mặt cứng đờ, cả người bất động như pho tượng.
Một mực đi đến đám người quốc công quốc hầu, sự chào hỏi nhiệt tình của Tần Kham mới được đáp lại, thậm chí có mấy vị quốc công quốc hầu tiến lên thân thiết vỗ vai hắn.
Huân quý đối với triều đình mà nói, luôn là một loại quần thể đặc thù bàng quan nhất nhưng lại có địa vị tôn quý, địa vị của loại quần thể này là do tổ tông của bọn họ truyền từ đời này sang đời khác, người quyền thế ngút trời như Lưu Cẩn cũng không dám tùy tiện trêu chọc, còn Tần Kham là quốc hầu thừa kế võng thế, tất nhiên cũng là một thành viên của huân quý, nghe nói Tần Kham đại khai sát giới với Tây Hán người người oán trách, các huân quý đại khoái nhân tâm, bọn họ không sợ đắc tội với Lưu Cẩn, ai nấy hi hi ha ha vỗ vai Tần Kham. Thái độ phi thường thân thiết.
Các đại thần từ trong trạng thái đờ đẫn lấy lại tinh thần, thấy Tần Kham thản nhiên như không chuyện trò vui vẻ với các huân quý, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Gây ra họa lớn như vậy không ngờ còn dám tới tham gia tảo triều, còn bình tĩnh thong dong như vậy, người này là đi tìm chết à?
Một khắc Giờ dần, tiếng chuông Chung cổ ti kêu vang, bách quan vẻ mặt nghiêm túc, án theo phẩm giai xếp hàng, nối đuôi nhau vào cửa cung, đi thẳng đến điện Phụng Thiên.
Trong điện Phụng Thiên, hôm nay thái giám trực trong điện không ngờ chính là Lưu Cẩn đã lâu không thấy, quần thần thấy Lưu Cẩn đang cầm phất trần đứng dưới kim tọa, không khỏi đều lộ ra thần sắc minh bạch.
Triều hội Hôm nay chỉ sợ lại được thấy náo nhiệt, ti lễ giám chưởng ấn Lưu Cẩn không ngờ tự mình lên điện trực, chỉ sợ hai vị đại nhân vật rất được đế sủng triều Chính Đức sẽ xé rách da mặt dở thủ đoạn với nhau.
Chỉ có điều, khí sắc của Lưu công công hôm nay có vẻ như không được tốt, sao có chút nửa xanh nửa trắng? Chẳng lẽ là bị Tần Kham chọc giận?
Trong tiếng nghị luận Ong ong, hoàng đế vào điện, bách quan làm lễ sơn hô vạn tuế, Chu Hậu Chiếu mặc long bào, ngồi trên long ỷ ngáp một cái thật dài, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, ủ rũ nhìn quét trong kim điện mấy vòng, tiếp theo mắt sáng lên, cười nói: "Ha! Tần Kham, ngươi đã trở lại sao không báo gì cho trẫm?"
Tần Kham cười khổ đứng ra khỏi hàng, khom người nói: "Thần tối hôm qua hồi kinh, cửa cung đã đóng, không thể diện cận thiên nhan, bệ hạ thứ tội."
Chu Hậu Chiếu nhìn trái nhìn phải, vội vàng nói: "Các khanh hôm nay không có gì để tấu đúng không? Bãi triều bãi triều, Tần Kham, Báo Phòng của trẫm sắp xây xong rồi, ngươi đi theo trẫm ra khỏi cùng xem đi."
Một vị ngự sử phụ trách giám sát tình hình phố phường dân gian và ngôn luận nào đó của ngôn luận hừ mạnh một cái, sải một bước ra giữa điện, miệng vừa há định bẩm báo chuyện tối hôm qua Tần Kham tàn sát Tây Hán, lúc thần sắc quần thần vui sướng khi người khác gặp họa thì tim Đỗ Hoành lại chui tọt lên cổ.
Ai ngờ ngự sử còn chưa kịp mở miệng thì đã lại nghe Tần Kham lớn tiếng cắt ngang lời Chu Hậu Chiếu: "Bệ hạ! Thần có việc tấu!"