Chu Hậu Chiếu ngẩn người, nói tiếp: "Chuyện Thiên Tân Bạch Liên giáo tạo phản không vội, đợi lát nữa ngươi tới cung Càn Thanh chậm rãi bẩm tấu là được."
Thì ra Chu Hậu Chiếu vừa ngủ dậy đã tới thẳng tảo triều, chuyện Tần Kham giết người phóng hỏa, trong khoảng thời gian này trong nội cung không ngờ không có một ai mật báo với Chu Hậu Chiếu.
Tần Kham như có thâm ý nhìn lướt qua Lưu Cẩn.
"Bệ hạ, việc thần muốn tấu không phải là chuyện Thiên Tân Bạch Liên giáo tạo phản, thần là muốn thỉnh tội với bệ hạ."
Cả triều ồ lên, sau đó tất cả ánh mắt toàn bộ tập trung trên người Lưu Cẩn, đều chờ xem Lưu Cẩn sẽ có phản ứng như thế nào.
Mặt già của Lưu Cẩn run run mấy cái, sắc mặt chậm rãi đỏ lên, nhưng vẫn mặt không biểu tình đứng thẳng bất động.
Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên nói: "Ngươi xin tội gì?"
Tần Kham quỳ xuống đất cúi đầu nói: "Thần tối hôm qua sau khi hồi kinh đã vọng động binh đao, hạ lệnh cho Cẩm Y vệ bao vây Tây Hán, sống mái một đêm với phiên tử Tây Hán, phiên tử Tây Hán chết mất mấy trăm, thần có tội. Xin bệ hạ nghiêm trị theo luật."
Không chỉ là Chu Hậu Chiếu, đại thần cả điện đều chấn động.
Tần Kham rốt cuộc đang giở trò gì? Vốn cho rằng hắnsẽ đem việc tối hôm qua đẩy cho một kẻ chết thay nào đó trong Cẩm Y vệ, không ngờ hắn lại ở trước mặt đại thần cả điện cứ như vậy thống thống khoái khoái chủ động nhận tội, lời này vừa nói ra miệng chẳng khác nào ván đã đóng thuyền, bệ hạ cho dù có giao tình với hắn sâu tới mấy cũng làm sao mà cứu vãn được cho hắn?
mặt Chu Hậu Chiếu hơi trắng ra, binh đao binh đao, chết mấy trăm người, người dốt đắc như Chu Hậu Chiếu cũng biết đây không phải việc nhỏ, tuy rằng minh bạch Tần Kham động đao binh bên trong hoàng thành tuyệt không có ý gây rắc rối, nhưng.... Dù sao cũng là động đao dưới chân thiên tử! Chuyện này có thể nhỏ được sao?
" Có việc này à? Vì sao không có ai bẩm báo với trẫm?" Chu Hậu Chiếu vừa sợ vừa tức, sợ là Tần Kham to gan lớn mật, tức vẫn là Tần Kham to gan lớn mật, ngươi làm cái gì cũng được, trước khi làm nói một tiếng với trẫm là được? Việc gì phải ầm ĩ tới mức này mà ngay cả một câu giảng hòa cũng không nói lên lời.
"Tần Kham, ngươi... Ngươi rốt cuộc vì sao lại chém giết với Tây Hán?" Chu Hậu Chiếu giậm chân thật mạnh nói.
Tần Kham thở dài đau xót, ngẩng đầu, mắt lơ đãng nhìn thoáng về phía Lưu Cẩn, ý tứ tà ác trong ánh mắt làm Lưu Cẩn cả người nổi da gà.
"Vì sao chém giết với Tây Hán... Vì sao sống mái với nhau... cái này, khụ, Lưu công công, ta hạ lệnh cho Cẩm Y vệ đánh nhau với Tây Hán, trong đây... trong đây có phải là có hiểu lầm hay không?" Tần Kham tựa cười mà như không phải cười nhìn chằm chằm Lưu Cẩn.
Chu Hậu Chiếu và quần thần đều ngạc nhiên.
Đang hỏi ngươi ngươi lại đi hỏi lại khổ chủ, người này điên rồi à?
Ai ngờ sắc mặt Lưu Cẩn nửa đỏ nửa trắng, trù trừ một lúc bỗng nhiên cắn răng một cái, quỳ xuống với Chu Hậu Chiếu.
"Bệ hạ, đúng là có... hiểu lầm."
Trong Kim điện chỉ nghe thấy tiếng hít hơi lạnh.
Không ai ngờ rằng Lưu Cẩn lại trả lời như vậy, quả thực... Quả thực giống như Lưu Cẩn đang hợp tác với Tần Kham dựng rạp hát hí khúc vậy, ngươi một lời ta một tiếng, lời kịch giống như đã được thương lượng trước.
Lưu Cẩn cúi đầu quỳ gối trước mặt Chu Hậu Chiếu, không ai phát hiện mặt hắn đang run rẩy.
Uất nghẹn!
Đây là cảm giác của hắn lúc này.
Còn có một loại cảm giác - sợ hãi.
Trong tiền viện Tây Hán xếp hơn ba trăm cái đầu người thành hình chữ nhất, những cái đầu này tất cả đều là sở thuộc Tây Hán, toàn bộ được phái đến Thiên Tân ám sát Tần Kham, rất rõ ràng, ám sát đã thất bại, kế hoạch của Lưu Cẩn thất bại, thất bại thì thất bại, nhưng không ngờ sau chuyện lại không xử lý sạch sẽ.
Lẽ ra hơn ba trămcái đầu người cũng không đại biểu cho điều gì, cái này gọi là chết không đối chứng, nếu Tần Kham lấy việc này ra để cắn ngược Lưu Cẩn một miếng, Lưu Cẩn thực sự là không quan tâm, nhưng mà chỗ Tần Kham làm thất đức nhất lại là không đưa đủ đầu người, số lượng không đúng. Toán học của các phiên tử Tây Hán hiển nhiên đều được lão sư toán học chính tông dạy dỗ, đếm đi đếm lại phát hiện thiếu một người mấu chốt nhất - đại đương đầu Võ Hỗ.
Phiên tử khác chỉ biết phụng mệnh phục kích, cho dù bị Cẩm Y vệ bắt cũng chẳng thẩm vấn ra được điều gì hữu dụng, nhưng mà Võ Hỗ thì khác, từ chiêu hàng Bạch Liên giáo Mã Tứ, đến nhận lệnh kích động Thiên Tân Bạch Liên giáo tạo phản, rồi đến nửa đường mai phục ám sát Tần Kham, mỗi một việc đều là Võ Hỗ tự tay bày ra, hắn nếu còn sống mà rơi vào tay Tần Kham, không khác gì mệnh môn của Lưu Cẩn bị Tần Kham nắm trong tay.
Tín nhiệm và ân sủng của Chu Hậu Chiếu đối với Lưu Cẩn có thể nói là tột đỉnh, quyền thế của Lưu Cẩn hiện giờ toàn bộ đều là dựa vào phần sủng tín này của hoàng đế mà có, cũng không thể coi thường phần sủng tín này, nó so với kim bài miễn tử còn có tác dụng hơn, trên lịch sử thần tử thực sự tới lúc sắp phải chết, lấy ra kim bài miễn tử không nghi ngờ gì nữa là càng bị chết nhanh hơn và triệt để hơn, nhưng mà sự sủng tín thật sự của thật sự lại khác.
dưới sự bao phủ của phần sủng tín này, thần tử được sủng tín có thể tham ô, có thể nhận hối lộ, có thể lũng đoạn thị trường, có thể bắt ép dân nữ, tóm lại, bất luận làm bao nhiêu việc khiến đẻ con không có lỗ đít vua vẫn có thể bao dung. Một Hầu gia thất đức nào đó ngay cả mổ tổ nhà người ta cũng đào, vẫn mà vẫn sống phong sinh thủy khởi đó sao.
Hoàng đế có thể bao dung cho bất kỳ sự vô pháp vô thiên nào của sủng thần, chỉ độc có một thứ không thể dễ dàng tha thứ, đó chính là tạo phản, không chỉ là tạo phản, bất kỳ chuyện gì có liên quan tới tạo phản cũng không thể.
Đây cũng là điều rất dễ lý giải, hoàng đếcó ngu ngốc hồ đồ tới mấy, đối với ngôi vị hoàng đế và địa vị thống trị của mình vẫn phi thường coi trọng, đây là vẩy ngược của tất cả hoàng đế, tuyệt đối không thể xúc phạm, loại chuyện tạo phản này ai dính vào là người đó chết.
Lưu Cẩn là thần trăm phần trăm, địa vị quyền thần trước mắt chỉ là bản cũ thăng cấp của sủng thần, nói tóm lại, nguồn gốc của tất cả toàn bộ những gì hắn có hiện tại là xuất phát từ sự sủng tín của Chu Hậu Chiếu, nhưng mà nếu Võ Hỗ rơi vào tay Tần Kham, như vậy chuyện Lưu Cẩn từng chỉ thị cho Võ Hỗ và Mã Tứ kích động Thiên Tân Bạch Liên giáo tạo phản sẽ không thể nào giấu diếm được, với thủ đoạn tra tấn cực kỳ tàn ác của Cẩm Y vệ, Lưu Cẩn tuyệt đối sẽ không hy vọng Võ Hỗ có thể giữ được bí mật.
Cho nên tình thế trên triều đường lúc này chính là nực cười như vậy, rõ ràng rõ ràng vừa giết người vừa phóng hỏa Tây Hán của hắn, còn như khiêu khích bày hơn ba trăm cái đầu người ở tiền viện Tây Hán, cuối cùng nghênh ngang dẫn người đem người, tát vào mặt một cách trắng trợn như vậy, nhưng Lưu Cẩn lại không dám đòi công đạo cho mình, thậm chí ngay cả Tần Kham toàn nói những chuyện ma quỷ hắn cũng không thể không phối hợp một đáp một họa với Tần Kham, bằng không nếu hắn dám nói cứng một câu, bức Tần Kham phải giũ Võ Hỗ ra, thậm chí đối chất ngay trên kim điện, nhân sinh của Lưu Cẩn đại khái là kết thúc vào ngày hôm nay rồi.
Có thể là Võ Hỗ cũng đã chết với những phiên tử khác trong trận phục kích đó, như vậy hành vi của Lưu Cẩn hôm nay quả thực chính là nực cười, nhưng Lưu Cẩn không dám mạo hiểm.