Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 595 - Chương 449: Tảo Triều Quỷ Dị (Hạ) (2)

Chương 449: Tảo triều quỷ dị (hạ) (2)

Vạn nhất Võ Hỗ chưa chết thì sao? Lưu Cẩn tới được vị trí hiện tại đã phải trải qua biết bao chua xót và gian khổ, hắn dám đánh cược soa?

Lưu Cẩn không dám, đại quyền trong tay có không rõ ràng, lúc này, Lưu công công tuyệt đối sẽ không hành động mạo hiểm, yêu cuộc sống, yêu bệ hạ, càng yêu bản thân...

Trong kim điện im ắng hồi lâu, ai nấy đều không dám tin vào câu trả lời của Lưu Cẩn.

Mỗi người Trong điện đều phi thường minh bạch ân oán giữa Tần Kham và Lưu Cẩn, có điều chỉ độc có Chu Hậu Chiếu là không biết, tính tình của hắn vốn là cẩu thả, giữa thần tử bất luận vụng trộm đánh nhau đầu rơi máu chảy như thế nào, ở trước mặt Chu Hậu Chiếu vẫn biểu hiện phi thường hòa thuận, với nhãn lực hoàng đế thiếu niên chưa trải nhiều thế sự, sao có thể nhìn ra được tư oán giữa thần tử?

Nghi hoặc khó hiểu chớp mắt mấy cái, Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên nói: "Lưu Cẩn, ngươi nói Cẩm Y vệ giết phiên tử Tây Hán là hiểu lầm?"

Lưu Cẩn thầm than một tiếng, cung kính nói: "Hồi bẩm,, quả thật là hiểu lầm."

" Hiểu lầm Như thế nào?"

Lưu Cẩn lúng túng nói: "Hiểu lầm là...."

Mắt vừa hận lại vừa sợ liếc về phía Tần Kham.

Hôm nay hai đại đối đầu trên triều đình lại phối hợp rất ăn ý, nhận được ánh mắt của Lưu công công, Tần Kham lập tức tiếp nhận đề tài: "Bệ hạ minh giám, việc tối hôm qua chính là vì tư oán của Hán Vệ."

Chu Hậu Chiếu truy nguyên hỏi: "Tư oán Như thế nào?"

Chúng thần lúc này cũng đều dồn sự chú ý về phía Tần Kham, chờ xem hắn lại bịa ra cái gì để hồ lộng bệ hạ.

Đón vô số ánh mắt phức tạp, Tần Kham khí định thần nhàn nói: "Trộm người."

Rít!

Cả điện đều là tiếng hít hơi lạnh.

Ngay cả Lưu Cẩn cũng kìm lòng không đậu ném ánh mắt ngạc nhiên tới, trong lòng dần dần một loại một loại dự cảm xấu.

Chu Hậu Chiếu rất có hứng thú nói: "Trộm người? Nói cẩn thận xem nào."

Bộ dạng khiêm tốn thỉnh giáo lập tức noi theo làm rất nhiều lão thần trong điện mặt hiện vẻ giận dữ.

Tần Kham không nhanh không chậm bắt đầu chém gió: "Là như vầy, trong Cẩm Y vệ có một tên bách hộ không ra gì, trộm lão bà của một vị chưởng ban Tây Hán, hai người nhiều lần làm việc bất chính với nhau, rất đồi phong bại tục, không hề có điểm đạo đức mấu chốt."

Phì!

Trong điện lập tức có vô số đại thần không nhịn được mà phì cười, sau đó cố gắng nhịn xuống, đồng thời cũng có rất nhiều lão thần vẻ mặt phẫn nộ, dù sao triều đường là nơi trang nghiêm, trong kim điện nói loại đề tài này thực sự là không ổn.

Mặt già của Lưu Cẩn dần dần tái đi.

Chu Hậu Chiếu chép miệng, không nhìn vẻ phẫn nộ của các lão thần, ngược lại hứng trí bừng bừng nói: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó... Khụ, Lưu công công, sau đó thì sao?" Tần Kham rất thất đức ném lại đề tài cho Lưu Cẩn.

Trên mặt Lưu Cẩn lập tức phủ lên một tầng sương đen, giống như là trúng độc.

"Sau đó... Sau đó..." Lưu Cẩn á ném ánh mắt oán độc về phía Tần Kham, hắn hận mình, vì sao đê tiện thế, hôm nay tự dưng chạy lên kim điện trực.

"Sau đó..." Lưu Cẩn mắt nhắm lại, há quyết tâm, dứt khoát hôm nay coi bản thân là cái sọt đựng rắm, họ Tần phóng gì Tạp gia cũng chiều theo!

Thế là Lưu Cẩn không thể không nói tiếp: "Sau đó, gian tình của bách hộ Cẩm Y vệ kia và lão bà của chưởng ban Tây Hán kia bị một vị đại đương đầu Tây Hán trong lúc vô ý phát hiện, đại đương đầu giận dữ, Cẩm Y vệ bách hộ này quả thực là bại hoại của Đại Minh, cũng không biết thượng quan dạy dỗ thế nào, rõ ràng f thượng bất chính hạ tắc loạn, thế là đại đương đầu gọi tề nhân, hung hăng đánh vị bách hộ kia một trận.

Cho dù bị ép phải phối hợp với Tần Kham, Lưu Cẩn vẫn rất bất âm bất dương tổn hại hắn một phen.

Đại thần Phía dưới quả thực sắp nhịn thành nội thương rồi, Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa đứng đầu hàng, vốn cho rằng hôm nay trên triều hội Tần Kham và Lưu Cẩn sẽ đấu đá nhau, từ đó bức Tần Kham không thể không gia nhập vào triều cuộc lung tung phức tạp này, nhưng lại không ngờ rằng lại thành ra kết quả như vậy, hai người ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó lắc đầu cười khổ.

Hứng thú nghe cố sự của Chu Hậu Chiếu càng ngày càng đậm, vội vàng hỏi dồn: "Sau đó thì sao?"

Lưu Cẩn rất trượng nghĩa trả lại đề tài một cách nguyên xi, trong mắt lấp lánh quang mang oán độc, cười lạnh nói: "Tần Hầu gia, sau đó thì sao? Chuyện về sau Tạp gia không nhớ lắm."

Tần Kham thong dong điềm tĩnh nói tiếp: "Sau đó, gian phu Cẩm Y vệ bách hộ ăn đòn của nổi giận, gọi tề nhân tới đánh lại, kết quả chuyện càng lúc càng ầm ĩ, vừa hay tối hôm qua thần hồi kinh, vừa vào thành liền nghe nói Cẩm Y vệ và Tây Hán đánh nhau, không ngờ còn xảy ra án mạng, Cẩm Y vệ chịu thiệt, thần là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, tật xấu lớn nhất của thần là bao che khuyết điểm, thấy huynh đệ trong vệ thua thiệt, thần không thể không ra mặt cho bọn họ, thế là dưới cơn phẫn nộ mất đi lý trí, điều ba Thiên hộ đại khai sát giới đối với Tây Hán, thần... Có tội!"

Đại thần Phía dưới càng nghe càng thấy không đúng! Hai tên gia hỏa trước giờ luôn đấu đá nhau hôm nay vì sao một đáp một xướng phối hợp ăn ý như vậy? Chẳng những không trực tiếp chửi mắng nhau, ngược lại còn yểm trợ cho nhau, mấy vị ngự sử vốn định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hạch tội hai người cân nhắc hồi lâu, chung quy vẫn không dám đứng ra khỏi hàng.

Tảo triều Hôm nay rất quỷ dị, chuyện khác thường ắt có nguyên do, triều đường Đại Minh cũng không chính nghĩa hạng người chính nghĩa, nhưng tuyệt không có hạng người thiếu tâm nhãn, tình huống hôm nay phức tạp khó phân biệt như vậy, ai đứng ra thì chính là kẻ ngốc.

Trong một mảng trầm mặc, Chu Hậu Chiếu nhíu mày nói: "Không đúng, các ngươi nói là hiểu lầm, nhưng rõ ràng là Cẩm Y vệ bách hộ kia đuối lý, nói đi nói lại vẫn là Cẩm Y vệ không đúng, tại sao lại thành hiểu lầm?"

Tần Kham vội vàng nói: "Bệ hạ, về sau thần cẩn thận hỏi thăm, việc này có nguyên nhân bên trong khác."

" Nguyên nhân bên trong gì?"

" Cẩm Y vệ bách hộ trộm lão bà nhà người ta là được người khác nhờ, thì ra vị chưởng ban Tây Hán kia yếu sinh lý, lại muốn có con trai kế tục hương khói, thế là bỏ một số tiền lớn nhờ Cẩm Y vệ bách hộ giúp sinh con, đây vốn là chuyện lễ pháp không cho phép, bách hộ tìm mọi cách từ chối, nhưng chưởng ban rất có thành ý, liên tục nhiệt tình mời mọc, bách hộ đành phải bất đắc dĩ mà đáp ứng, ai ngờ bị đại đương đầu Tây Hán vô tình phá hoại, rồi làm lớn chuyện ra, bệ hạ, hiểu lầm này bởi vậy mà có."

Trong hàng ở dưới điện lại truyền đến mấy tiếng cười phì.

Lời này rất ác độc, rõ ràng là châm chọc Tây Hán trên dưới kế thừa truyền thống quang vinh và đặc trưng sinh lý của các công công.

Đỉnh đầu Lưu Cẩn quả thực sắp bốc khỏi, bật thốt: "Ngươi đánh..."

Lưu Cẩn trong cơn giận dữ tiếp xúc với ánh mắt của Tần Kham, thấy trên mặt Tần Kham là nụ cười ôn hòa, nhưng trong mắt rõ ràng mang theo mấy phần hung ác âm trầm.

Lưu Cẩn cả người run lên, tiếng chửi sắp thoát ra khỏi miệng đành phải nuốt lại vào bụng.

Vẫn là câu nói đó, Lưu Cẩn không dám liều, hắn không liều nổi.

"Lưu công công, lời nói của bản hầu không biết có đúng hay không? Nếu như không đúng thì xin Lưu công công bổ sung cho bệ hạ." Tần Kham ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Hai má Lưu Cẩn giật giật, khuất nhục vô hạn nói: "Lời nói của Hầu gia rất chính xác."

Bao gồm cả Chu Hậu Chiếu, rất nhiều đại thần trong điện vai thả lỏng, bất giác thở phào một hơi.

Hai đại quyền thần Đại Minh cứ như vậy ở trong kim điện hợp tác hoàn thành một cố sự đặc sắc.

Bình Luận (0)
Comment