Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 596 - Chương 450: Giao Dịch Chính Trị (1)

Chương 450: Giao dịch chính trị (1)

Chuyện phát triển tựa hồ nằm ngoài dự kiến của mỗi người, vốn cho rằng Tần Kham và Lưu Cẩn trên triều đường sẽ đối chọi gay gắt, vốn cho rằng Tần Hầu gia nhất quán tao nhã lần này sẽ lộ ra răng nanh sắc bén, triệt để phá vỡ sự hòa thuận ngoài mặt với Lưu Cẩn, từ nay về sau sẽ không chết không ngừng, nhưng mà chẳng ai ngờ, Tần Kham và Lưu Cẩn không ngờ lại phối hợp ăn ý như vậy, giống như tối hôm qua Cẩm Y vệ tàn sát Tây Hán căn bản chính là một tuồng kịch vị đại nhân vị đại nhân trước đó đã tập dợt trước.

Lưu Cẩn rốt cuộc là làm sao? Hắn vì sao lại nén giận như vậy?

Lý Đông Dương đứng trong hàng mắt lóe dị quang, vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc, ngẫm nghĩ cẩn thận, lập tức lộ ra mấy phần sáng tỏ.

Nếu không ngoài dự kiến, Lưu Cẩn tất nhiên bị Tần Kham tóm được nhược điểm, bằng không với tính tình của Lưu Cẩn, nhất quyết sẽ không nhường nhịn như vậy.

Một thoáng ảo não hiện lên trong đáy mắt Lý Đông Dương, kìm lòng không đậu quay sang nhìn về phía Tần Kham trong điện.

Vốn cho rằng có thể mượn việc này để kéo Tần Kham và hắn tự thành một phái thế lực trong triều tham dự tranh đấu với Lưu Cẩn, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, tiểu hồ ly này quá gian hoạt xảo quyệt, cuối cùng vẫn không thể khiến hắn vào cuộc.

Một sự kiện lớn, hai vị đương sự tối cao miệng nói ra lại vẻn vẹn có hai chữ "Hiểu lầm" rồi cho qua, đương nhiên, còn có một cố sự máu chó yêu hận tình thù đến cả lợn cũng không tin, coi rẻ chỉ số thông minh của các đại nhân trên triều đường một cách cách quá đáng.

Tranh đấu trong dự đoán không có trình diễn đúng hạn, các đại thần vốn mong tọa sơn quan hổ đấu thất vọng rất nhiều.

Phía sau Chuyện này có rất nhiều nội tình mà bọn họ không rõ, các đại thần chỉ thấy được biểu tượng bên ngoài, biểu tượng chính là Tần Kham và Lưu Cẩn một đáp một xướng, hiển nhiên sau lưng đã kết thành đồng minh chính trị, về phần tối hôm qua Cẩm Y vệ tàn sát Tây Hán, còn Lưu Cẩn thì nhường nhịn không truy cứu, đại khái cũng là vì điều kiện kết thành đồng minh với Tần Kham mà thỏa hiệp ra, như thế cái giá Lưu Cẩn phải trả chỉ là mấy trăm tính mạng của phiên tử Tây Hán không đáng nhắc tới, mà có được minh hữu chính trị hữu lực Tần Kham này, từ nay về sau địa vị càng vững chắc không thể phá, bên nào nhẹ bên nào nặng nhìn một cái là rõ.

Hiện giờ triều đường dưới dâm uy của Lưu Cẩn đã thành chướng khí mù mịt rối tinh rối mù, nếu Lưu Cẩn có thêm một minh hữu chính trị khủng bố như Tần Kham, các đại thần ngày sau phải sống sao?

thượng thư và các thị lang của Lục bộ tim trầm xuống, còn chưa lên tiếng thì mấy tên ngôn quan ngự sử tiên phong rời hàng quỳ lạy, lớn tiếng tấu: "Bệ hạ, trong hoàng thành kinh sư Tần Kham dám tự tiện điều Cẩm Y vệ, vọng động binh đao, không chỉ hỏa thiêu phòng ốc Tây Hán, còn giết chết mấy trăm phiên tử Tây Hán, tội này không trị thì quốc pháp để đâu? Chúng thần xin bệ hạ nghiêm trị!"

Không ít đại thần quỳ xuống đồng thanh phụ họa.

Chu Hậu Chiếu khó xử.

Hoàng đế Thiếu niên tuy rằng hoang đường hồ đồ, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, hắn tất nhiên không tin cố sự như chơi đô- mi-nô mà Tần Kham và Lưu Cẩn hợp tác hoàn thành ia, cũng chỉ là nghe cho vui mà thôi, bất luận chân tướng của sự việc như thế nào, Chu Hậu Chiếu trong đáy lòng vẫn luôn coi Tần Kham như huynh trưởng, nói như thế nào hắn cũng không muốn xử phạt Tần Kham.

Thấy các đại thần đều quỳ xuống thỉnh cầu nghiêm trị Tần Kham, Chu Hậu Chiếu mày nhíu chặt.

Lịch sử Đại Minh kỳ thật chính là lịch sử hoàng đế và đại thần đấu trí so dũng khí, nhưng mà hoàng đế Chính Đức quá trẻ tuổi, đấu với các đại thần vẫn quá non, có lòng muốn bảo vệ Tần Kham nhưng lại không lấy ra được lý do vẹn toàn, trong mắt Chu Hậu Chiếu hiện lên một tia bối rối, kìm lòng không đậu liếc về phía Tần Kham.

"Nghiêm trị, ặc, đúng, tất nhiên phải nghiêm trị." Chu Hậu Chiếu mắt chớp chớp, hắn cũng không ngu, vừa rồi Tần Kham và Lưu Cẩn phá lệ dựng đài diễn kịch làm hắn kinh ngạc, nếu như nói đến nghiêm trị Tần Kham, chuyện này giao cho Lưu Cẩn e là không thể tốt hơn.

"Lưu Cẩn..."

"Có lão nô."

"Ngươi cảm thấy việc này nên nghiêm trị như thế nào mới phải?"

Lưu Cẩn thầm thở dài, nói: "Theo luật, quan viên phạm pháp, giao cho hình bộ và Đại Lý tự nghị tội trừng phạt, có điều việc tối hôm qua chính là Hán Vệ tư đấu, Hán Vệ trực thuộc hoàng đế, Tần Kham là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, nghị tội nếu kinh qua hình bộ và Đại Lý tự thì không thỏa đáng."

Quần thần trong lòng trầm xuống, Lưu Cẩn tứ lạng bạt thiên cân, một hồi tàn sát không ngờ dùng bốn chữ "Hán Vệ tư đấu" Nhẹ nhàng hắn qua, xem ra hôm nay hắn là quyết tâm muốn bảo vệ Tần Kham.

hai tên hỗn trướng này rốt cuộc là sao lại móc nối với nhau? Khó hiểu thật.

Chu Hậu Chiếu lại hai mắt sáng rực: "Nếu không qua hình bộ và Đại Lý tự, theo ý kiến của ngươi thì nghị nghị như thế nào?"

Lưu Cẩn khom người nói: "Đại Minh lập quốc tới nay, trừ Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Kỷ Cương cuối những năm Vĩnh Lạc muốn mưu phản, bị hoàng đế Vĩnh Lạc tự mình hạ chỉ tru diệt cửu tộc ra, cũng lần đầu tiên có Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ phạm quốc pháp, xưa nay chưa từng có tiền lệ, lão nô cũng rất khó xử. Theo ngu kiến của lão nô, việc của Hán Vệ tất nhiên do bệ hạ ử lý, nếu bệ hạ không muốn để loại việc lông gà vỏ tỏi này làm hao tâm tốn sức, không bằng để ba vị Đại học sĩ nội các và ti lễ giám của lão nô phân ưu thay bệ hạ, đợi nội các và ti lễ giám đình nghị xong rồi sẽ bẩm báo kết quả với bệ hạ.

Chu Hậu Chiếu gật đầu rất nhanh: "Như vậy rất tốt, giao cho nội các và ti lễ giám đình nghị, kết quả các ngươi thương nghị ra, chắc là các đại thần đều tin phục."

Lời vừa nói ra, đại thần phía dưới lập tức không vui.

Hiện giờ ba vị Đại học sĩ nội các sớm đã không còn bền chắc như thép, trong đó Tiêu Phương dựa vào ôm đùi Lưu Cẩn để thượng vị, Lý Đông Dương là lão hồ li láu cá gian trá, Dương Đình Hòa thì trung lậptrong mọi chuyện, ti lễ giám thì là Lưu Cẩn không bán hai giá, Tần Kham nếu giao cho nội các và ti lễ giám nghị tội, theo trường hợp quan hệ mật thiết của Tần Kham và Lưu Cẩn hôm nay cho thấy, các ngươi nghị đến cuối cùng không khéo sẽ làm ra kết quả không có tội mà ngược lại còn thưởng.

Không thể không nói, "Thượng bất chính hạ tắc loạn", những lời này vẫn rất có đạo lý, trên có một cây xà nhà vẹo như hoàng đế Chính Đức, nội các ti lễ giám phía dưới làm sao mà tốt cho được? Triều chính Đại Minh trong năm Chính Đức mất khống chế, sự vụ trong ngoài giao hết cho hoạn hoạn quyết, uy tín của nội các giảm mạnh, các đại thần trong lục bộ và Đô Sát viện thì mất đi lực công tín, thật tâm mà nói, trách nhiệm của Chu Hậu Chiếu không nhỏ, các đại thần chẳng lẽ không có trách nhiệm?

Không nhìn tiếng nghị luận bất mãn của các đại thần phía dưới, Lưu Cẩn cười cười khom người với Chu Hậu Chiếu: "Lão nô tuân ý chỉ của bệ hạ."

Khi Xoay người hướng về phía triều thần, nụ cười của Lưu Cẩn tắt hẳn, ánh mắt mang theo sát khí quét vòng trong điện, uy thế của nội tướng Đại Minh lộ ra hết, các đại thần đều đứng yên không nói gì, thực sự là giận mà không dám nói.

Ánh mắt giống như lơ đãng đảo qua Tần Kham thì thấy Tần Kham vẫn đứng yên mỉm cười ôn hòa, khi đại thần cả điện bị uy thế của Lưu Cẩn làm cho sợ tới mức câm như hến, chỉ độc có Tần Kham vẫn đứng ngạo nghễ tươi cười.

Ánh mắt Lưu Cẩn càng âm trầm oán độc.

Tảo triều Quỷ dị kết thúc, nội các và ti lễ giám nghị tội Tần Kham không có kết quả, tất nhiên lại càng không đem quốc hầu bỏ tù, đương nhiên, các đại thần đều hận không thể tống Tần Kham vào ngục, nhưng Lưu công công làm sao đáp ứng?

Chu Hậu Chiếu hứng trí bừng bừng gọi Tần Kham tới cung Càn Thanh, đón vô số ánh mắt phức tạp của các đại thần, Tần Kham ra khỏi điện Phụng Thiên, quẹo phải tới cung Càn Thanh.

Không ngoài dự kiến, khi tới dưới bậc ngọc ngoài cung Càn Thanh, Tần Kham liền thấy Lưu Cẩn đang đứng trước bậc lẳng lặng chờ hắn, mặt mày lạnh như băng, ánh mắt giống như đao phong không ngừng quét đi quét lại trên người Tần Kham, hiển nhiên muốn dùng ánh mắt để giết hắn.

"Lưu công công, đã lâu không gặp, khí sắc vẫn trong trắng lộ hồng như xưa, vô cùng mịn màng, thực sự là tiện sát bản hầu mất." Tần Kham chắp tay nhiệt tình chào hỏi.

Tối hôm qua sau khi giết phiên tử Tây Hán, cơn tức trong lòng Tần Kham cuối cùng cũng được phát tiết ra ngoài, tính tình cũng tốt hơn nhiều, ngay cả nói chuyện với Lưu Cẩn cũng nhân tiện ăn đậu hủ.

Biểu hiện của Lưu Cẩn thì hoàn toàn ngược lại, tảo triều hôm nay bị tiểu nhân hiếp bức, hắn nghẹn cả một bụng tức lại không thể phát tác, cái gọi là "Khí sắc trong trắng lộ hồng", thuần túy là bị Tần Kham chọc giận.

"Hừ! Hầu gia mới thực sự là tiện sát Tạp gia đó."

Lời này cũng làm Tần Kham việc nhân đức không nhường ai, chỗ hắn có thể khiến Lưu Cẩn tiện sát rất nhiều, ví dụ chuyện có độ khó như mọc râu, Lưu công công khẳng định là không làm được, bảo Lưu Cẩn sao có thể không tiện sát cho được?

Lưu Cẩn bất âm bất dương ném ra một câu: "Hầu gia tối hôm qua đại phát thần uy, tảo triều hôm nay Tạp gia lại phối hợp, trước sau rải đệm giảng hòa cho Hầu gia, Hầu gia giận cũng trút rồi, mặt mũi cũng kiếm rồi, ân oán trước kia liệu có thể chấm dứt không?"

Bình Luận (0)
Comment