Sau khi trải qua hai việc Thiên Tân phục kích và Tây Hán bị đồ sát tối hôm qua, hai người gần như đã xé rách da mặt, quan hệ đã đến nước này, Lưu Cẩn cũng không cần phải che giấu nữa, nói chuyện không chút khách khí vào thẳng chủ đề.
Về phần "Ân oán có thể chấm dứt", tất nhiên chỉ là bản thân Lưu Cẩn cho rằng mình bị Tần Kham nắm được nhược điểm.
Bắt đầu từ lúc tảo triều Lưu Cẩn cố ý phối hợp, Tần Kham liền cảm thấy hối hận vạn phần.
Mọi người đều là người thông minh, đều từng làm những việc không dám để người ta thấy, điểm đạo đức mấu chốt gần như cũng nằm trên trục hoành, cứ thứ nhược điểm này bình thường sẽ không dễ dàng để lộ ra cho người khác nắm, từ biểu hiện của Lưu Cẩn cho thấy, Tần Kham không nghi ngờ gì nữa đã bỏ lỡ một cơ hội để vê nặn hắn.
Nhớ lại lúc trước ở ngoài thành Thiên Tân bị phục kích, hơn bốn trăm liều chết Tây Hán liều chết chém giết, trong đó có một hán tử áo đen mặt chữ điền lớn tiếng chỉ huy, chắc là nhân vật thủ lãnh, về sau khi quét dọn chiến trường được nhận ra đó là thi thể của đại đương đầu Tây Hán Võ Hỗ, Tần Kham lúc ấy liền có chút thất võng, nếu bắt sống người này rồi tra khẩu cung, nhân chứng vật chứng đều đủ, cái mạng già này của Lưu Cẩn đã có thể thật sự đi đến điểm cuối rồi.
Đáng tiếc lúc ấy hai bên đều vong tình liều mạng, trong hỗn chiến chỉ cầu giết được địch, ai còn nghĩ tới bắt sống đầu mục đối phương? Bỏ qua nhược điểm này chỉ có thể nói là ý trời đã vậy, vận số của Lưu Cẩn chưa hết.
"Lưu công công nói quá lời rồi, bản hầu trước nay luôn coi công công là tri kỷ bình sinh, sao lại có ân oán gì chứ?" Tần Kham cố ý giả bộ hồ đồ.
Mặt già của Lưu Cẩn trắng bệch, hạ thấp giọng cả giận nói: "Hầu gia, người quang minh chính đại không nói những lời mập mờ, cái Tạp gia muốn là Võ Hỗ! Hôm nay Tạp gia tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, Hầu gia cũng đã nhìn thấy rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng nắm được nhược điểm của Tạp gia thì Tạp gia từ nay về sau sẽ để mặc ngươi bài bố sao? Tần Kham, không nên ép Tạp gia phải cá chết lưới rách với ngươi."
Tần Kham mỉm cười hai tiếng, bỗng nhiên không đầu không đuôi thay đổi đề tài: "Lưu công công, nội các và ti lễ giám đình nghị định tội ta, công công thấy ta liệu có sao không?"
Lưu Cẩn lập tức hiểu ý trong lời nói của Tần Kham, hừ lạnh nói: "Tạp gia bảo ngươi không có tội, văn võ cả triều ai dám phản đối, Tạp gia có một giết một, như vậy được chưa?"
Tần Kham chắp tay cảm động nói: "Công công nghĩa bạc vân thiên, không hổ là tri kỷ trong đời Tần mỗ, hận không thể tấu tri âm tri kỷ với công công."
"Bớt nói nhảm đi, Võ Hỗ đâu?"
"Sau khi có kết quả đình nghị của Nội các và ti lễ giám, Võ Hỗ tất nhiên sẽ trả lại cho Lưu công công."
Trong Cung Càn Thanh.
Chu Hậu Chiếu mặc ngồi sau án thư, thấy Tần Kham vào điện đang định thi lễ với hắn, Chu Hậu Chiếu đứng lên hưng phấn xua tay: "Nghi thức xã giao miễn đi, Tần Kham, nào, trẫm dẫn ngươi đi xem Báo Phòng, lão cẩu Lưu Cẩn này làm việc nhanh nhẹn, không đến thời gian một năm, Báo Phòng đã ra dáng ra dấp rồi, qua mấy tháng nữa là có thể vào ở, sau này Báo Phòng chính là nhà của trẫm. Đi, trẫm mời ngươi tới nhà làm khách."
Tần Kham cười khổ nói: "Bệ hạ, ngươi cũng quá gấp rồi đó? Thần còn chưa bẩm báo chuyện Thiên Tân Bạch Liên giáo tạo phản với ngài mà."
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Ngươi làm việc có bao giờ hỏng đâu? Không cần bẩm báo, từ lúc Bạch Liên giáo Bạch Liên giáo tạo phản tới nay, Chỉ huy sứ của sáu vệ mỗi ngày ba đạo tấu chương gửi thẳng vào thâm cung, trẫm nắm rất rõ việc này."
Tần Kham xấu hổ nói: "Thần hành sự bất lực, chung quy vẫn để ba ngàn phản tặc Bạch Liên giáo chạy mất, chuyện làm không tốt, xin bệ hạ trách phạt."
Chu Hậu Chiếu lắc đầu nói: "Tình hình tình hình trẫm đã biết rồi, Tần Kham, ngươi đã tận sức, phản tặc nhiều như vậy, Thiên Tân lớn như vậy, không thể một lưới bắt hết, ba ngàn phản tặc mà thôi, tỏa vào dân gian đơn giản chỉ như giọt nước vào biển, chẳng dấy lên được bọt sóng, cũng không thành khí gì được, ngươi không cần phải tự trách."
Dừng một chút, Chu Hậu Chiếu cười nói: "Quân báo vào kinh, Lưu Cẩn nói không ít lời hay cho ngươi, đại thần trong triều thích lèm bèm dài dòng, cũng bị Lưu Cẩn áp chế, ngươi ở tiền phương bình định giặc, nội các và lục bộ không hề cản tay ngươi, Lưu Cẩn trong đây cũng xuất lực không nhỏ."
Trong mắt Tần Kham hiện lên một tia dị sắc, từ lúc vào điện tới giờ, Chu Hậu Chiếu chỉ nói vài câu, nhưng hai câu trong đó đều là khen Lưu Cẩn, đây là cố ý hay là vô tâm?
Chu Hậu Chiếu vỗ vỗ tay, hai gã hoạn quan vào điện, trong tay mỗi gã cầm một vò rượu phủ đầy bụi phong cách cổ xưa, sau khi đặt lên án thư thì kính cẩn rời đi.
Chu Hậu Chiếu chỉ vào hai vò rượu trên bàn, cười nói: "Đây là rượu hoa điêu lâu năm của Chiết Giang Thiệu Hưng, nghe nói ủ hơn một trăm năm rồi, lúc trước Thái tổ hoàng đế và Trương Sĩ Thành quyết chiến Giang Nam, nguyên soái Từ Đạt trấn thủ Thiệu Hưng, nghe thấy tin thái tổ đại thắng, Từ nguyên soái mừng rỡ mở đại yến cho tướng sĩ trong thành Thiệu Hưng, sau tiệc thì chôn trăm vò rượu hoa điêu làm kỷ niệm, sau hơn trăm năm thương hải tang điền, một trăm vò rượu được chôn này không ngờ bị hậu nhân quên mất, về sau Lưu Cẩn trong lúc vô ý lật xem tàng thư trong cung mới biết được chuyện này, lại biết ngươi là người Thiệu Hưng, thế là lệnh cho tri phủ địa phương đào trăm vò rượu ngon ra trình tới kinh sư, chỉ có điều năm tháng lâu quá rồi, mỗi vò rượu chỉ còn lại một ít, dồn toàn bộ lại cũng chỉ được hai vò này."
Tần Kham kinh ngạc nhìn Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu xấu hổ cười nói: "Nhận đi, trẫm không thích rượu, đây là Lưu Cẩn cố ý tặng ngươi."
Tần Kham ngẩn ra một lúc rồi mới thở dài: "Bệ hạ ra sức tuyên truyền cho Lưu Cẩn, hơn nữa bỏ ra vốn lớn như vậy, rốt cuộc là muốn nói gì, xin bệ hạ nói thẳng ra đi."
Nụ cười của Chu Hậu Chiếu chợt tắt, cũng thở dài: "Tần Kham, việc tối hôm qua trẫm không muốn truy cứu đúng sai, ngươi là bằng hữu tốt nhất của trẫm, Lưu Cẩn là người nhà thân cận nhất của trẫm, cả triều trên dưới, trẫm chỉ tín nhiệm các ngươi, trẫm thật lòng hy vọng hai người các ngươi chung sống hòa thuận, phụ tá triều cương cho trẫm, ba người chúng ta hợp lực làm chút đại sự cho các đại thần xem, nhưng... Trẫm nhìn ra được, ngươi và Lưu Cẩn tựa hồ có hiềm khích, đây là điều trẫm không muốn thấy nhất, Tần Kham, ngươi và Lưu Cẩn nếu đấu nhau, trẫm đời này sẽ không khoái hoạt."
Tần Kham cuối cùng cũng minh bạch vì sao Chu Hậu Chiếu hôm nay ở trước mặt hắn không ngừng nhắc tới Lưu Cẩn, hơn nữa cố ý mà như vô tình nói tốt cho Lưu Cẩn, thậm chí còn thay Lưu Cẩn tặng quà cho hắn, trên thực tế Tần Kham rất rõ ràng, với quan hệ của hắn và Lưu Cẩn hiện tại, Lưu Cẩn cho dù tặng quà cho hắn, cũng nên là tặng hắn ba thước vải trắng chứ không phải rượu trăm năm.
Tần Kham có chút buồn cười, cũng có chút cảm khái.