Địa vị của Lưu Cẩn ở trong lòng Chu Hậu Chiếu hiện tại mà nói thì quả thật là không thể lay động, mười năm tận tâm tận ý hầu hạ cung phụng trong đông cung, Lưu Cẩn đã được Chu Hậu Chiếu coi là người nhà không thể thiếu, mà Tần Kham quen Chu Hậu Chiếu lâu như vậy, từ trước tới giờ dạy hắn rất nhiều, Chu Hậu Chiếu cũng coi Tần Kham là huynh trưởng, Tần Kham và Lưu Cẩn có thể nói là tay phải tay trái của Chu Hậu Chiếu.
Đáng tiếc là, tay phải tay trái lại bất hòa với nhau.
Chuyện này kỳ thật Chu Hậu Chiếu đã sớm nhìn ra rồi, khi hai người ở trước mặt hắn thường nói mâu câu đùa ác với nhau, hoặc là bóng gió nói xấu mấy câu, Chu Hậu Chiếu cũng không ngu, ẩn ý hắn sao không nghe hiểu? Chỉ có điều luôn giả bộ hồ đồ mà thôi.
Cho tới hôm qua Cẩm Y vệ đánh với Tây Hán, đã làm Chu Hậu Chiếu nhận thấy được sự bất hòa của Tần Kham và Lưu Cẩn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Chu Hậu Chiếu từ trong đáy lòng không muốn hai thần tử thân thiết nhất của mình có mâu thuẫn, điều này đối với hắn mà nói là một chuyện thương tâm cực độ, Chu Hậu Chiếu nhìn ra manh mối, thế nên mới có chuyện giả tên Lưu Cẩn tặng lễ cho Tần Kham, chỉ là để muốn hai người có thể hòa thuận, thoạt nhìn thì vớ vẩn nực cười, thủ pháp cũng có chút non nớt, nhưng về bản tâm, lại mười phần thành tâm thành ý, biểu lộ rõ chân tình.
Tần Kham nghĩ thông suốt những cái này, không khỏi thầm thở dài.
Chu Hậu Chiếu dụng tâm đến khổ như vậy, hắn sao có thể không nể mặt? Lưu Cẩn nếu biết được đương kim hoàng đế duy duy như vậy, nếu hắn có chút lương tâm, nên cảm động đập đầu chết trong ti lễ giám để tạ long của bệ hạ mới đúng.
" Tâm ý của Bệ hạ, thần minh bạch." Tần Kham thở dài thi lễ với Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu vui vẻ mỉm cười: "Ngươi minh bạch là tốt rồi, Tần Kham, trẫm coi ngươi như thủ túc, coi Lưu Cẩn cũng như thủ túc, trẫm thật sự không muốn nhìn thấy các ngươi tương tàn, tương lai trẫm còn muốn uy phục man di tứ phương, làm võ hoàng đế mở mang bờ cõi, hai người các ngươi kính nhau giúp nhau thân ái hòa thuận, trẫm mới có thể vô ưu được."
Tần Kham nghiêm túc nói: "Bệ hạ chí hướng cao xa, thần thay xã tắc Đại Minh cám ơn. Về phần giữa thần và Lưu công công, bệ hạ chớ có lo lắng, thần nhất định sẽ tương thân tương ái, không rời không bỏ, sơn vô lăng thiên địa hợp với Lưu công công, chính là dám..."
"Ặc... cái này, cũng không cần nói quá lời như vậy, tương thân tương ái tới dương thọ của Lưu Cẩn là được rồi, khi sơn vô lăng thiên địa hợp ngươi nên làm gì thì cứ làm đi."
Quân thần hai người nhìn nhau cười ha ha.
"Tần Kham, lần này tới Thiên Tân tiêu diệt có chuyện gì thú vị? Nói ra nghe đi." Chu Hậu Chiếu hứng trí bừng bừng nói.
Tần Kham tìm từ một lát, liền chậm rãi kể lại những gì xảy ra trong chuyến đi tới Thiên Tân, từ vào thành bí mật thương lượng với Trần Hùng giữ lại lương, đến âm thầm lập bẫy phục kích phản tặc Bạch Liên giáo, rồi tới quen nữ thần y Thiên Tân Đường Tử Hòa, cùng với kinh biến trên thọ yến của Thiên Tân vệ Chỉ huy sứ Lương Thắng, bức phản phản tặc Bạch Liên giáo ẩn mình trong Thiên Tân tam vệ phải lộ nguyên hình, rồi tới điều đại quân bao vây tiễu trừ, thậm chí ngay cả bị tập kích ngoài thành Thiên Tân, cùng với giám sát ngự sử trên đường hồi kinh bị đại pháo bắn cho tan xương nát thịt, tất cả mọi chuyện, Tần Kham đều kể với Chu Hậu Chiếu.
Đương nhiên, việc nửa đường bị phục kích Tần Kham giữ lại, không nói ra, hơn nữa chút ám muội kiều diễm với Đường Tử Hòa lúc ở Thiên Tân Tần Kham cũng không nhắc tới một chữ.
Tình cảm ám muội với nữ tử tất nhiên là một chuyện phong lưu, nhưng mà bất luận như thế nào thì phong lưu vẫn phải có điểm mấu chốt, thân phận của Đường Tử Hòa chung quy vẫn là đầu lĩnh phản tặc, nếu để Chu Hậu Chiếu biết thần tử mình coi như thủ tục không ngờ đầu mày cuối mặt với một nữ phản tặc, chỉ sợ tâm tình sẽ không thoải mái.
Chu Hậu Chiếu nghe mà hai mắng càng lúc càng sáng, nghe tới cuối cùng, Chu Hậu Chiếu thở dài, vừa ghen ghét lại vừa đố kỵ nhìn Tần Kham: "Ngươi lúc còn sống được phấn khích như vậy, đi đâu cũng gặp được nhiều chuyện vừa mạo hiểm vừa thú vị đến thế, không giống như trẫm cả ngày bị nhốt ở trong hoàng cung lạnh lẽo vô tình, mỗi ngày không thể không đối mặt với đám đại thần chỉ biết xoi mói chỉ trích, còn cả khuôn mặt so với người chết còn khó coi hơn của hoàng hậu.... Trẫm khi nào mới có thể dẫn đại quân xuất chinh, bắc đánh Thát tử nam bình giặc Oa, trong thiên quân vạn mã lấy thủ cấp của tướng địch."
"Bệ hạ xuân thu đang thịnh, nhất định sẽ có cơ hội xuất chinh." Tần Kham cười cười, bỗng nhiên nói: "Bệ hạ, thần có điều muốn xin."
"Chuyện gì?"
Tần Kham từ trong ngực lấy ra một đạo tấu chương, hai tay trình cho Chu Hậu Chiếu.
"Cái thần xin ở trong tấu chương này, xin bệ hạ ngự lãm."
Chu Hậu Chiếu cầm tấu chương mở ra, nhìn mấy dòng đầu liền ngạc nhiên nói: "Tấu xin triều đình đại xây dựng Thiên Tân?"
"Đúng vậy."
Chu Hậu Chiếu đã làm hoàng đế hơn một năm cũng không phải là làm vô ích, nhíu mày suy tư một lát rồi nói: "Thiên Tân mặc dù ở ven biển, nhưng đối với Đại Minh ta mà nói, chỉ là nơi trung chuyển của vận lương bằng thủy đạo và sản xuất muối mà thôi, nếu nói tới phồn hoa, cách Thiên Tân hơn hai trăm dặm chính là kinh sư, việc gì phải rầm rộ xây dựng Thiên Tân?"
"Bệ hạ, Thiên Tân không chỉ là nơi trung chuyển vận lương bằng thủy đạo và sản xuất muối, Thiên Tân ven Bột Hải, lại là tấm chắn của kinh sư, hàng hóa từ nam chí bắc đều phải qua đây, một đạo tấm chắn cuối cùng của kinh sư cũng ở đây, năm đó hoàng đế Vĩnh Lạc thay trời Tĩnh Nan, Thiên Tân chính là nơi khởi binh rồng vươn mình, là độ khẩu cho thiên tử, cho nên hoàng đế Vĩnh Lạc mới đặt tên là 'Thiên Tân', song thần lần này phụng chỉ tuần Thiên Tân, lại phát hiện Thiên Tân khắp nơi rách nát, tường thành một nửa vẫn là dùng đất nện đắp thành, tường cao chỉ có ba trượng, một mũi nỏ mạnh là có thể xuyên thủng, bách tính trong thành cơm ăn không no, áo mặc không ấm, hàng hóa nam bắc chất hàng là vận thẳng tới các châu phủ huyện Bắc Trực Đãi, không dừng lại ở Thiên Tân, lãng phí một cái thành tuyệt hảo hưng thương phú dân này."
" Tấm chắn tuyệt hảo Như vậy, nhưng Đại Minh ta lại không hề coi trọng nó, khiến thần có chút kinh ngạc, bệ hạ thử nghĩ mà xem, hiện giờ vùng duyên hải đông nam không yên, thường có giặc Oa cướp bóc giết người, mà thành Thiên Tân lại ở ven biển, phòng thành lại bê bết như vậy, giặc Oa nếu lên bờ ở Thiên Tân, đánh chiếm thành này không hề khó khăn, khi đó tấm chắn của Đại Minh ta sẽ dễ dàng bị giặc cỏ chiếm lấy, hoàng uy hiển hách của Đại Minh ở đâu? Mặt mũi biết để đâu? Bệ hạ thử nghĩ mà xem, nếu tương lai có nguyên nhân không lường trước được, kinh sư thiếu lương thiếu vải thiếu sắt thiếu muối, một thành lớn với trăm vạn dân đối mặt với những nguy cơ này thì phải giải quyết như thế nào? Chỉ có hạ lệnh khẩn cấp triệu tập vật dân sinh của thành trì xung quanh kinh sư để làm yên ổn lòng dân hoàng đô, mà Thiên Tân nếu trở nên phồn vinh, quan thương sung túc, thương nhân thịnh hành, hàng hóa đầy đủ, cho dù kinh sư có nguy cơ đột phát gì, một đạo thánh chỉ của bệ hạ, vật chất kinh sư thiếu đều có thể được bổ túc khẩn cấp từ Thiên Tân, hơn nữa sáng đi chiều đến, dùng thời gian ngắn nhất để ổn định dân tâm đang khủng hoảng."
Chu Hậu Chiếu càng nghe càng nghiêm túc, mặt dần lộ ra vẻ đăm chiêu: "Thiên Tân không ngờ trọng yếu như vậy sao?"
"Đúng vậy, bệ hạ, nếu xây dựng tốt nó, bất kể thương gia hay là binh gia, đều là nơi tất phải tranh, thần sau khi tự mình xem qua Thiên Tân thì luôn cảm thấy lạ, thành trì trọng yếu như vậy vì sao các đại thần triều đình cho tới bây giờ vẫn không có ai đề cập tới xây dựng nó, coi trọng nó?"
Chu Hậu Chiếu trầm mặc một lát rồi thở dài: "Người trên Triều đường, chỉ biết ngồi trước bàn, bao gồm cả trẫm ở trong, Đại Minh mọi người nhìn thấy đều là Đại Minh trong bản tấu, đối với mọi người mà nói, Đại Minh không phải là một vùng đất, không phải một đám bách tính, cũng không phải là từng tòa thành trì, mà là một chữ vuông, chỉ vậy mà thôi. Tần Kham, cũng chỉ có ngươi, thực sự để chấn hưng xã tắc, nước giàu binh mạnh ở trong lòng, coi đây là chí hướng để dốc sức mà làm."
Tần Kham chắp tay, nói: "Thần chỉ tận hết bổn phận của mình mà thôi."
Nói tới đây, Chu Hậu Chiếu và Tần Kham đều trầm mặc, quân thần hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng tâm tình của mọi người lại rất trầm trọng.
Hai người đều minh bạch, đạo tấu chương này của Tần Kham nếu đem ra kim điện triều đường thảo luận, tất nhiên sẽ bị nước miếng của các đại thần dìm cho chết đuối, với hai thân phận của Tần Kham, một là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, một là Sơn Âm Hầu, nhìn thì phong quang hiển hách, kì thực lại không có quyền thảo luận chính sự, tất cả quyền lực của Tần Kham toàn nhờ vào sự sủng tín cá nhân của Chu Hậu Chiếu, nhưng đại sự triều chính vẫn do tập đoàn quan văn nắm giữ, với nhân duyên không được quan văn vừa mắt của Tần Kham, chủ trương chính trị của hắn đưa ra triều đường chỉ tổ đổi lấy sự trào phúng thậm chí với hạch tội của cả sảnh đường.