Cho nên tấu chương của Tần Kham tuy rằng đến trong tay Chu Hậu Chiếu, nhưng kỳ thật tác dụng cũng không lớn, Chu Hậu Chiếu có đồng ý mà các đại thần nếu không đáp ứng thì cũng chẳng được gì, cho dù mạnh mẽ hạ thánh chỉ, nội các cũng sẽ bị áp lực của các đại thần phong bế, thông chính ti cũng sẽ không đem thánh chỉ ra ban hành thiên hạ, các đại thần không gật đầu, thánh chỉ chỉ là một tờ giấy trắng không hề có ý nghĩa.
Quân thần đều rất rõ ràng điểm này, cho nên không khí trong điện rất thấp.
Trầm mặc hồi lâu, Chu Hậu Chiếu buồn bã thở dài: "Tần Kham, trẫm phát giác bản thân mình làm hoàng đế càng lúc càng không có ý nghĩa, Hiến đế thời Hán mạt chắc cũng như trẫm nhỉ? Nói là phú hữu thiên hạ, kì thực cũng chỉ có một tòa hoàng cung."
"Bệ hạ nói quá lời rồi, triều đường Đại Minh thần quyền mặc dù thịnh, nhưng lại không có Tào Tháo." Tần Kham nói một câu công bằng.
Chu Hậu Chiếu gật gật đầu, ủ ê nói: "Tấu chương của ngươi trẫm nhận, trẫm cũng đồng ý với chủ trương của ngươi, đáng tiếc chi phí quá lớn, hiện giờ quốc khố trống rỗng, đại thần chỉ biết tham quyền kiếm lời, tấu chương giao cho nội các e là không thể thông qua."
"Bệ hạ sao không đem việc này giao cho Lưu công công làm? Nếu hắn làm hắn thì bắt hắn đập đầu vào tường mà chết để tạ lỗi với thiên hạ." Tần Kham rất không có hảo ý đề nghị.
Chu Hậu Chiếu ngây người một lát, vẻ mặt càng buồn bã: "Tần Kham, ngươi vừa rồi đã nói sơn vô lăng, thiên địa hợp, còn dám cùng chết với Lưu công công...."
"Bệ hạ, tử vong bất ngờ không tính."
Tần Kham ra khỏi hoàng cung thì đã là buổi chiều, Chu Hậu Chiếu ở trong cung ban thưởng ngự, quân thần hai người cùng nhau ăn bữa cơm rồi Tần Kham mới cáo lui.
Tấu chương Xây dựng Thiên Tân đã trình lên rồi, Chu Hậu Chiếu cũng đã xem qua rồi, nhưng độ khó thực hành chuyện này quá lớn, e là rất khó thông qua, trừ nguyên nhân nhân phẩm ở trong triều của Tần Kham ra, nguyên nhân là lớn hơn là xây dựng một tòa thành trì hao phí quá lớn, hiện giờ quốc khố Đại Minh một năm thu được ba trăm vạn lượng, ba trăm vạn lượng này phải trả bổng lộc cho quan viên, xây dựng đê điều, phát quân lương, còn phải chuẩn bị một bộ phận rất lớn bị quan viên ngấm ngầm tham ô.
Cho nên hiện giờ Đại Minh trên quân sự đối ngoại có chút yếu đuối, không chỉ là nguyên nhân sĩ khí và chiến thuật chiến lực, nguyên nhân kinh tế cản trở còn quan trọng hơn, bởi vì quốc khố Đại Minh thực sự không gánh nổi một trận đánh lớn, một khi đội ngũ áp dụng trạng thái chủ động tấn công, mấy chục vạn tướng sĩ người ăn ngựa ăn, kẻ địch là nghèo khổ khốn cùng có tiếng, không có nước béo, cho dù là đánh một trận thắng lớn thì đối với Đại Minh mà nói kỳ thật vẫn là một vụ làm ăn lỗ vốn.
Ví dụ như một thượng sống trong ấm no chém giết một tên ăn mày ở ven đường, bất kể thắng hay thua thì có được lợi ích gì chứ? Huống chi còn phải gánh vác mạo hiểm chẳng may bị tên ăn mày đánh lại cho một trận, loại chuyện này đổi lại là bất kỳ một người thần kih bình thường nào cũng đều sẽ không làm, cho nên cho dù ăn mày xin cơm chạy tới nhà, thậm chí ăn mày tay chân không sạch sẽ thỉnh thoảng chạy đến nhà hán tử thỉnh thưởng trộm chút đồ, hán tử cũng phải nhịn, nguyên nhân rất đơn giản, kẻ đi giày sợ thằng đi đất.
Ngay cả đánh trận cũng không nổi, vô duyên vô cớ tiêu phí một khoản tiền lớn để xây dựng một tòa thành trì, đối với quan viên Đại Minh mà nói càng không có ý nghĩa, chút tiền ấy chẳng thà tiết kiệm để bỏ vào túi riêng của các vị đại nhân còn hơn.
Vừa nghĩ tới hiện trạng triều đường hiện giờ, Tần Kham không khỏi thở dài.
Ngửng đầu nhìn bầu trời bao la, trong mắt Tần Kham hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Từng đáp ứng Đường Tử Hòa, sẽ xây dựng tốt Thiên Tân, nhưng hiện tại...
Tần Kham thở dài hồi lâu, ra sức xoa xoa mặt, tinh thần lại khôi phục bình thường.
Rồi sẽ nghĩ ra biện pháp, hôm nay trình tấu chương cho Chu Hậu Chiếu, bất luận thành hay không thày, ít nhất thì cũng bước được bước đầu tiên, có bước đầu tiên thì sẽ có bước thứ hai, thứ ba.
Chỉ cần không tuyệt vọng, mộng tưởng luôn sẽ có một đường sinh cơ.
Ra khỏi cửa cung, đám người Lý Nhị Thường Phượng đã chờ trước cửa Thừa Thiên.
Tâm Tần Kham bỗng nhiên trở nên nóng như có lửa đốt.
Tối hôm qua sau khi hồi kinh vào thành bận giết người phóng hỏa, hôm nay tảo triều lại cùng đấu trí so dũng khí với Lưu Cẩn và các quan, bận tới giờ vẫn chưa về nhà, rời nhà mấy tháng, hai vị kiều thê trong nhà vẫn đang kiễng chân chờ hắn.
Cảm giác ấm áp xộc lên trong lòng, khóe miệng Tần Kham bất giác nở nụ cười.
Không biết Đỗ Yên tính tình nóng nảy ở nhà liệu còn thường vênh mặt làm ra vẻ cáo mệnh phu nhân nữa không? Kim Liễu mang thai đã gần tám tháng rồi, không lâu nữa là lâm bồn, không biết bụng to tới thế nào rồi?
Trong nhà còn có hai vị tiểu la lị, tính toán ngày tháng, năm nay sắp mười sáu rồi, cũng nên nuốt họ vào bụng rồi, hai nha đầu ở hầu phủ học nhiều, cái gì cũng thấy rồi, chỉ độc có chưa được hưởng tư vị của chuyện sướng nhất trong cuộc sống, đây là Tần lão thất trách.
Trong đầu tự dưng hiện lên khuôn mặt tuyệt sắc nhưng lạnh lùng đó của Đường Tử Hòa, nếu ngày nào đó thu nạp nàng ta vào hầu phủ, với tính tình nóng nảy của Đỗ Yên, sẽ chặt Đường Tử Hòa ra làm thành hai nồi thịt nướng, hay là Đường Tử Hòa sẽ hạ độc giết chết hai vị phu nhân của Tần gia để thuận lợi trở thành chính thất Hầu gia đời mới?
Khóe miệng Tần Kham cong lên, tiếp theo thì thở dài ảm đạm.
Nếu nàng ta không phải phản tặc thì tốt quá, thành thành thật thật làm vợ người ta, ở trong hậu viện vì tranh thủ tình cảm mà lục đục với các thê thiếp khác, đánh tới đầu rơi máu chảy thậm chí tóc tai bù xù chanh chua chửi đổng, những cảnh này ấm áp cảm động cỡ nào, nếu thật sự thích kích thích thì có thể chơi nhảy dù, hà tất cứ phải đi tạo phản làm gì.
Thuận tay cầm dây cương Lý Nhị đưa cho, Tần Kham lên ngựa, lắc đầu xua đi những suy nghĩ mạc danh kỳ diệu, hai chân kẹp khẽ bụng ngựa, một đám thị vệ vây quanh hắn ra khỏi thành về thẳng Hầu phủ.
Phủ Sơn Âm Hầu vẫn bình tĩnh như trước kia, từ khi biết Hầu gia sắp về nhà, bắt đầu từ hôm qua hầu phủ trên dưới liền quét dọn hết lần này tới lần khác, hai nha đầu Liên Tinh dùng thân phận quản sự nha hoàn của hầu phủ đi kiểm tra vệ sinh khắp nơi, nhị nữ nghiêm mặt như người lớn, thấy chỗ nào không hài lòng liền gọi hạ nhân tới, hai tay chống nạnh răn dạy nửa ngày, bộ dạng uy nghiêm cực kỳ giống sắc mặt của Tần lão gia khi đứng trước mặt thuộc hạ.
Các thị vệ vây quanh Tần Kham đi tới cửa nhà của hầu phủ, liền thấy Đỗ Yên và Kim Liễu dẫn đầu, trước cửa hầu phủ là một đống người đứng, Tần Kham vừa xuống ngựa liền có gã sai vặt ân cần nhận lấy dây cương, quản gia dẫn hạ nhân đều quỳ xuống, đồng thanh nói: "Cung nghênh Hầu gia hồi phủ."
Ngay cả Đỗ Yên xưa nay khinh thường lễ số cũng mím môi, nửa quỳ cúi mình chào Tần Kham.
Tần Kham cười ha ha, cũng chẳng ngại ánh mắt của người ngoài, tiến lên hai bước đỡ Đỗ Yên, không nói năng gì ôm eo nàng ta quay một vòng, rồi mới lưu luyến để nàng ta xuống trong tiếng quát vừa thẹn vừa mừng.
Lão quản gia rất truyền thống, thấy lão gia va phu nhân ở ngoài cửa lớn hầu phủ ôm ôm ấp ấp thì rất mất thể thống, truyền ra thì thật mất mặt, thế là ho khan vài tiếng thật to, quay đầu lườm bọn hạ nhân một cái, phất tay đuổi hạ nhân ra xa.
"Tướng công càng lúc càng điên rồi, để bọn hạ nhân thấy thì còn ra thể thống gì." Đỗ Yên đỏ mặt rúc trong lòng Tần Kham, không nhẹ không nặng đấm hắn mấy quyền.
" Lão bà của mình, muốn ôm thế nào thì ôm, việc gì phải bận tâm người ngoài nhìn thấy thì sao." Tần Kham cười ha ha mấy tiếng, ánh mắt nhìn sang trái sang phải, không khỏi kinh ngạc, trầm giọng nói: "Kim Liễu đâu? Nàng ta sao không ra đón ta? Liệu có phải bị mẫu thân của nàng ném xuống giếng rồi không?"
Đỗ Yên tức giận đánh hắn mấy đấm, cả giận nói: "Bảo mẹ ta ném chàng xuống giếng ấy! Nói linh tinh gì đó, bụng Kim Liễu càng lúc càng lớn, ngại ra khỏi hậu viện."
Tần Kham lúc này mới thở phào, nghĩ lại cũng thấy mình lo vớ vẩn, nhạc mẫu nhiều năm như vậy không cho Đỗ gia hương hỏa, theo logic bình thường mà nói thì cũng nên là lão trượng nhân ném nhạc mẫu nương xuống giếng mới đúng, nào đến lượt nhạc mẫu nương ném Kim Liễu, trình tự hiển nhiên rất không đúng.
Hai vợ chồng đứng ở cửa nói chuyện một lúc, sự chú ý của Đỗ Yên rất nhanh được di dời, ra khỏi lòng Tần Kham, xoay người nhìn ra sau hắn một lúc, thậm chí ngay cả thị vệ của hắn cũng không buông tha, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người, các thị vệ bị nhìn chằm chằm tới da đầu run lên vẫn không thể không cười bồi.
"Tướng công, lần này về nhà ngươi không ngờ không dẫn theo nữ nhân?" Đỗ Yên ngạc nhiên nói ngạc nhiên nói.
Tần Kham ngây ra, nói: "Vì sao phải dẫn nữ nhân về?"
"Mỗi lần ngươi xuất môn luôn sẽ dẫn nữ nhân về, điều nhiệm Nam Kinh thì dẫn Liên Nguyệt Liên Tinh về, ở trong kinh thành giết phiên tử Đông Hán về thì dẫn Kim Liễu về, đi tuần Liêu Đông thì dẫn một Tháp Na về, lần này vì sao lại tay không mà về?"
Tần Kham lẩm bẩm nói: "Không nói thì không phát hiện ra, thì ra ta lại có thói quen tốt như vậy."
"Tướng công lần này thực sự không mang nữ nhân về à?"
Tần Kham trầm ngâm một lát, bỗng nhiên quay đầu đi ra ngoài.
Đỗ Yên quýnh lên: "Tướng công lại muốn đi đâu?"
"Nương tử hiểu rõ đại nghĩa như vậy, ta nếu không mang nữ nhân về thì không phải làm nàng thất vọng sao? Chờ tý, ta giờ ra ngoài tìm một người về."