Hầu gia hồi phủ là sự kiện lớn, trong phủ trên dưới đều vui sướng, Tần Kham đi vào hậu viện thì thấy Kim Liễu mắt rưng rưng, đứng sau cửa si ngốc nhìn hắn, sau đó gian nan cất bước, tựa hồ muốn chạy tới Tần Kham.
Tần Kham giật mình vội vàng bước nhanh tới đỡ nàng ta, Kim Liễu ngã vào lòng hắn, hô khẽ một tiếng "Tướng công" rồi nước mắt rơi lã chã.
Tần Kham nhẹ nhàng xoa bụng bầu của Kim Liễu, trong mắt hiện lên vẻ ôn nhu nồng đậm, trong bụng nàng ta mang cốt nhục của mình, nó và nàng ta chính là ký thác đầu tiên của mình ở thế giới này, là dấu vết đầu tiên chứng minh sự tồn tại của bản thân.
"Đứa bé có ngoan không?" Tần Kham vỗ về bụng Kim Liễu. Nhẹ nhàng hôn một cái.
Người Kim Liễu hơi mập ra, trên mặt lại phơi phới ánh sáng thánh khiết của người mẹ.
"Nó rất ngoan, có điều thỉnh thoảng lại đá nhẹ thiếp mấy cái." Kim Liễu cười hạnh phúc.
Tần Kham có một loại cảm động của người mới làm cha lần đầu, ngồi xổm xuống nhìn bụng, nhẹ giọng nỉ non: "Con à, vì con, ta đã bớt giết người đi rồi đó."
Kim Liễu ngây ra một lúc, tiếp theo nước mắt như chuỗi trân châu tí tách rơi.
Lời nói đầy sát khí sắt thep lại ký thác tình cha nồng đậm, nó so với lời ngon tiếng ngọt còn dễ nghe hơn, đây là lời nói xuất phát từ phụ thân.
Tiệc tối đón gió tẩy trần cho gia chủ tất nhiên cực kỳ long trọng, chủ mẫu hầu phủ dưới sự cao hứng thưởng lớn cho hạ nhân, sau đó thì bày tiệc ở phòng chính hậu viện.
Ba Vợ chồng cộng với hai tỷ muội Liên Nguyệt Liên Tinh hầu rượu, một bữa yến hội yến hội tới nam nữ chủ nhân đều vui, Liên Nguyệt Liên Tinh tuân thủ nghiêm bổn phận của nha hoàn, các nàng từ Nam Kinh đã bắt đầu đi theo Tần Kham, trong phủ trừ hai vị phu nhân ra thì được sủng ái nhất chính là các nàng, trước kia khi tuổi òn bé Tần Kham thích đem các nàng một trái một phái ôm trên đùi, sau khi tuổi lớn hơn một chút thì Tần lão gia vô lương thường xuyên kéo các nàng vào sương phòng đóng cửa lại. Bên trong làm gì thì người ngoài không thể biết, nhưng từ bộ dạng đỏ ửng ướt át của nhị nữ sau khi xuất môn cho thấy, Tần lão gia khẳng định không làm chuyện gì tốt với họ, trừ hồng hoàn của nhị nữ chưa hái ra thì chuyện nam nữ nên làm đều đã làm rồi.
Gia yến của Hầu phủ hoà thuận vui vẻ. Lúc cả nhà đang vui, Đỗ Yên thân là chủ mẫu nhìn trên tiệc chỉ có nam chủ nhân và hai vị phu nhân, lại nghĩ tới gia đình quan lại đại hộ khi mở gia yến đều là mấy cái bàn lớn, nam đinh thịnh vượng, chi nhiều lá lắm, mà gia yến của phủ quốc hầu đường đường thế tập lại chỉ có đìu hiu ba người. Đem so sánh thì thực sự là hết sức thê lương.
Tới cuối Yến hội, Đỗ Yên không khỏi có chút ảm đạm, thân là chủ mẫu của hầu phủ, khiến hầu phủ nam đinh thịnh vượng là trách nhiệm và nghĩa vụ của nàng ta, nếu không nếu không thì chính là thất trách nghiêm trọng, bất luận nam đinh có phải chính thất đẻ ra hay không, Chỉ cần là cốt nhục của Tần gia là tốt rồi, bằng không hàng năm bái tế từ đường Tần gia, bảo chủ mẫu như nàng ta còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu nhìn bài vị của liệt tổ liệt tông Tần gia?
Ánh mắt phức tạp liếc bụng Kim Liễu một cái, Đỗ Yên không khỏi sinh ra cảm giác áy náy, vốn thầm cầu nguyện Kim Liễu lâm bồn sinh con gái, hiện tại nghĩ đến thấy thực sự là ích kỷ quá mức, trong bụng bản thân nàng ta chậm chạp không thấy động tĩnh. Chẳng lẽ liền để mặc cho hương khói của Tần gia đứt đoạn sao?
Bắt đầu từ Đêm nay, hay là thầm cầu nguyện cho Kim Liễu sinh nam đinh đi.
Đỗ Yên quyết định ngày mai lại tới Báo Ân tự quyên một ngàn lượng, cầu nguyện đứng đắn, Bồ Tát cầm tiền rồi thì phải phục vụ cho nguyện vọng của nàng ta. Nếu không thì đốt mẹ nó cái miếu rách đó.
Ba Vợ chồng tắm rửa rồi đi ngủ, Tần Kham ăn xương biết vị, lại yêu cầu ba người cùng chung giường, tướng công vất vả lắm mới trở về nhà, hai vị tất nhiên ngàn y bách thuận, cho dù trong lòng xấu hổ vạn phần. Nhưng cũng nửa chối từ nửa nghe theo. Ban đêm phù dung màn phấn lay động rung rinh, cũng không biết là ba vợ chồng làm bao nhiêu chuyện.
Ngày hôm sau không tới Bắc trấn phủ ti, ở nhà cùng thê tử hưởng thụ những ngọt ngào hiếm có, sau khi tảo triều kết thúc, một Cẩm y Giáo úy tới cửa, bẩm báo kết quả sau đình nghị của nội các và ti lễ giám với Tần Kham.
Lưu Cẩn ra sức chủ trương, Tiêu Phương đồng ý tán thành, Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa từ chối cho ý kiến, hạ quyết định trừng phạt Tần Kham, kết quả không ngờ chỉ phạt Tần Kham một năm bổng lộc.
Tần Kham lại cảm nhận được Lưu Cẩn hiện giờ trên triều đường lấy thúng úp voi như thế nào, giết mấy trăm phiên tử Tây Hán, đốt vô số nhà cửa của Tây Hán, sự kiện nghiêm trọng cuối cùng không ngờ chỉ một câu nhẹ nhàng phạt lương là chấm dứt.
Giáo úy bẩm báo, sau khi có kết quả đình nghị, vô số đại thần kinh ngạc không dám không dám tin, một đám ngôn quan thất vọng đến cực điểm sau khi tan triều tụ tập trước Thừa Thiên môn, mắng to Lưu Cẩn bất công, mắng nội các yếu đuối, mắng hoàng đế ngu ngốc, trong triều quyền thần cấu kết, triều cương bại hoại bất trị vân vân, thái độ trào dâng, thực sự có thể nói là cảm thiên động địa.
Lưu công công không sợ trò này, không lâu sau trong cung liền có một đám hổ lang lao ra, không nói hai lời bắt mấy tên ngôn quan gây chuyện hăng nhất đi, trong cung truyền ra tin tức, mấy tên đã bị trượng tễ ở ngọ môn.
Các đại thần sợ rồi, giận cũng được mà buồn cũng được, tính mạng của mình ra khiêu chiến cực hạn sinh tồn nữa. Sau khi đứng ngây đơ ở trước mấy tiếng bi thương, đều ai về nhà nấy nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ.
Phương thức đối đãi với đại thần của Lưu Cẩn đơn giản thô bạo như vậy, nhưng không thể không thừa nhận, loại đơn giản thô bạo này rất hữu. Tần Kham nếu học theo Lưu công công tâm ngoan thủ lạt hơn một chút, có lẽ cũng có thể được giải quyết dễ dàng.
Lúc Giữa trưa, lại có một đại đương đầu Tây Hán đăng môn, đại đương đầu sắc mặt tái nhợt, ngồi ở tiền đường hầu phủ mà cả người run cầm cập, bộ dạng tuyệt vọng thê lương giống như đang chịu thẩm tra ở điện Diêm La, đêm trước Tần Kham đại khai sát giới với Tây Hán, vị đại đương đầu cũng có mặt, đương nhiên, hắn thuộc về loại may mắn, Cẩm Y vệ vừa động đao với Tây Hán, hắn liền nhân lúc trời tối trèo tường bỏ chạy.
Hiện giờ bất luận người của Đông Hán hay là Tây Hán đều có chứng khủng hoảng nghiêm trọng, nếu không phải bất đắc dĩ, chẳng ai ngại mệnh dài chủ động tới gặp vị hung thần này, đại đương đầu là phụng lệnh của Lưu Cẩn, rất hàm súc thay Lưu công công biểu đạt một ý tứ, nội các và ti lễ giám lệnh phạt, Lưu công công ra sức áp chế dị nghị của mọi người, cái này gọi là bánh ít đi, bánh quy lại, Tần Hầu gia liệu cũng nên trả Võ Hỗ cho Lưu công công?
Tần Kham rất thống khoái đáp ứng đại đương đầu.
Mọi người trong lòng biết đều hiểu rõ, đây vốn là một cuộc giao dịch chính trị, Võ Hỗ nếu còn sống, Tần Kham tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này để chơi chết Lưu Cẩn, nhưng mà trên thực tế Võ Hỗ trong trận chiến phục kích ngoài thành Thiên Tân đã bị Cẩm Y vệ giết rồi, chỉ còn lại một cái đầu không dùng được, con bài chưa lật của Tần Kham thực sự là quá yếu ớt, nếu Lưu Cẩn đã nói được làm đượ Tần Kham có bám lấy cũng không ý nghĩa gì.
Đầu của Võ Hỗ được giao cho đại đương đầu chuyển tới cho Lưu Cẩn. Lưu Cẩn tìm hành gia của Tây Hán xem qua, phát hiện cái đầu này kỳ thật đã chết rất nhiều ngày rồi, Lưu Cẩn lập tức phát hiện mình đã mắc mưu, Tần Kham đại sát Tây Hán, trên kim điện Lưu Cẩn lại không thể không phối hợp một đáp một xướng với hắn. Bị người ta tát vào mặt còn phải cười theo, thậm chí còn phải vận dụng quyền lực bấm bụng áp chế chuyện này xuống, ai ngờ cuối cùng mới phát giác cái gọi là nhược điểm này kỳ thật căn bản không tồn tại.
Nghe nói ngày đó trong ti lễ giám điện thiểm lôi minh, Lưu công công lửa giận ngút trời, ném vỡ rất nhiều chai lọ, các tiểu hoạn quan nghe thấy trong phòng Lưu công công chốc chốc lại rít gào đầy bi phẫn rồi chốc chốc lại thấp giọng nức nở đầy ủy khuất.
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Tần Kham vào thành tới thăm Đinh Thuận.
Khi tra bắt Thiên Tân Bạch Liên giáo Đinh Thuận ăn quả đắng, thiếu chút nữa thì đi đời nhà ma, khi được người ta khiêng về kinh thì cả người đầy là máu, lúc ấy Tần Kham thực sự cho rằng hắn đã chết rồi, người này mạng lớn, sau khi tĩnh dưỡng mấy tháng thì sức khỏe cũng tốt lên.
Khi Tần Kham đăng môn, Đinh Thuận đang đi chậm ở tiền viện, thương gân động cốt một trăm ngày, huống chi còn bị người ta một đao đâm vào bụng suýt nữa thì chết. Nhìn khí sắc của Đinh Thuận vẫn có chút tái nhợt, cũng may là đã có thể đi lại tự nhiên.
Thấy Tần Kham đăng môn, Đinh Thuận ngây ra một lúc, tiếp theo thì vạn phần đi tới thi lễ với Tần Kham.
Hai người là sinh tử hoạn nạn, Không cần phải khách sáo, Tần Kham quan sát Đinh Thuận từ trên xuống dưới một hồi, vỗ vai hắn nói: "Không tồi, sức khỏe đã khôi phục tới đi lại được, tĩnh dưỡng thêm là gần như có thể bình phục hoàn toàn."
Trong mắt Đinh Thuận ánh lệ, hổ thẹn nói: "Thuộc hạ cô phụ sự tín nhiệm của Hầu gia, làm hỏng việc, hại Hầu gia phải tự mình tới Thiên Tân tiễu trừ Bạch Liên giáo, còn bị tiểu nhân ác độc ám toán, thuộc hạ vô năng."
Tần Kham cười nói: "Chuyện này không trách ngươi. Bạch Liên giáo quả nhiên là xảo quyệt tàn nhẫn, lần này ở Thiên Tân ngay cả ta cũng thiếu chút nữa trúng bẫy chúng, ngươi bị làm cho nửa chết nửa sống cũng là rất bình thường. Ngươi dưỡng thương cho tốt đi, thuốc đại phu khê phải uống đúng hạn, sức khỏe tốt rồi thì tiếp tục vượt lửa quá sông cho ta."
Đinh Thuận nhếch miệng cười nói: "Vâng, Hầu gia, sức khỏe của thuộc hạ đã tốt hoàn toàn rồi, hiện tại đã có thể vượt lửa quá sông cho Hầu gia. Thuốc đại phu kê quá vượt qua lẽ thường, mua về rồi phát hiện chất còn cao hơn núi, hắn là cho gia sức ăn à, cảm thấy đại phu này chắc là loại hàng xem mạng người như cỏ rác, dứt khoát một cước đá hắn bay ra khỏi cửa."
Tần Kham thở dài, người dưới mình trừ Nghiêm Tung ra thì chẳng có kẻ nào tư văn cả, mỗi lần nhìn thấy đám thuộc hạ Đinh Thuận này, luôn cảm thấy mình như vào Lương Sơn tụ nghĩa sảnh, sau đó là một đám hán tử thô bỉ ôm quyền đồng thanh gọi mình "Tần Kham ca ca."
Tần Kham tới khiến Đinh Thuận có chút cảm động, sau khi dẫn Tần Kham vào nội đường ngồi, hai người nói chuyện phiếm mấy câu, Đinh Thuận bỗng nhiên nhớ tới gì đó, giống như tranh công nói: "Hầu gia, thuộc hạ trong mấy ngày dưỡng thương cũng không nhàn rỗi."
Tần Kham cảm thấy rất an ủi: "Dốc lòng đọc sách định thi tiến sĩ à?"
"Ặc, thế thì không phải." Mặt Đinh Thuận đỏ lên, lập tức bĩu môi khinh thường.
Từ góc độ bĩu môi rất khoa trương của hắn có thể nhìn ra được, trông cậy vào tên gia hỏa thô bỉ này đọc sách quả thực so với hy vọng Lưu Cẩn mọc lại chim thì còn khó hơn.
"Hầu gia lần trước tuần thú Liêu Đông, để đối phó với Lý Cảo không phải đã đào cả mộ tổ nhà hắn lên sao."
Tần Kham mặt trầm xuống: "Nói bậy! Ai đào mộ tổ nhà hắn? Rõ ràng là tổ tông Lý gia nhà hắn không nhịn được con cháu, tức giận đến tự mình đội mồ chui ra."