"Đội... mộ chui ra?" Đinh Thuận ngạc nhiên.
"Về sau những lời này chớ có nói lung tung, bản hầu đào mộ tổ nhà người khác lúc nào?" Tần Kham nghiêm mặt nói.
Đinh Thuận lập tức hiểu ngầm, vội vàng gật đầu: "Vâng, là Lý gia đội mồ chui ra. Hầu gia, lần trước sau khi từ Liêu Đông hồi kinh không phải đã phân phó thuộc hạ, bảo tìm một địa phương bí ẩn để dời cao đường cao tổ của ngài, sợ vạn nhất có tên gia hỏa thất đức nào cũng bổ bầu làm muôi theo... Khụ, Hầu gia thứ tội, thuộc hạ ăn nói vụng về, dù sao cũng là ý đó, thuộc hạ mấy ngày trước sau khi thấy thương thế đỡ hơn, liền tự mình ngồi xe tới Tần trang huyện Sơn Âm Thiệu Hưng, nguyên quán của Hầu gia một chuyến."
Tần Kham lập tức hiểu ra: "Ngươi tìm được nơi phong thuỷ tốt rồi à?"
"Thuộc hạ cả gan, bắn tiếng với lão tộc trưởng của Tần trang, lại mời một vị đại sư phong thuỷ nổi danh khắp Giang Nam, sau khi bấm tay tính giờ lành ngày tốt, mời lệnh tôn lệnh đường cùng với cao tổ bà đời của Hầu gia khỏi mồ, trên một ngọn núi ngoài Tần trang tìm được một mảnh bảo địa phong thuỷ tốt, mời cao tổ của ngài dời vào nhà mới, việc này tiến hành rất bí ẩn, Hầu gia cứ yên tâm."
Trên đời không chỉ kẻ trộm chột dạ, kẻ đào mộ cũng chột dạ.
Dù sao cũng không phải là chuyện vinh quang gì, Tần Kham cũng không muốn nhắc lại, thôi nhân cập kỷ, Đinh Thuận có thể nhớ đến đi làm chuyện này, không thể không nói là một nhân tài.
"Hầu gia, thuộc hạ đối với phong thuỷ thì không hiểu lắm, có điều đại sư phong thuỷ thuộc hạ mời tới thực sự là có chút danh khí, thuộc hạ và hắn đi lòng vòng ngoài Tần trang mười mấy ngày, cuối cùng trên một ngọn núi tìm được một khối bảo địa, chỉ thấy vị đại sư đó hít một hơi lạnh, hai mắt mở to như chuông, thuộc hạ tuy rằng không hiểu gì cả, nhưng cũng minh bạch khối bảo địa này nhất định rất không tầm thường."
Tần Kham cười khổ mấy tiếng.
Hắn từ trong xương tủy là người hiện đại, đối với cái gọi là phong thuỷ mệnh cách thì nhất quyết không tin, dời mộ tổ là vì mình làm chuyện nên sợ bị trả thù, chứ cũng không nghĩ rằng Đinh Thuận để bụng tới việc này như vậy, tuy nói đại sư phong thuỷ biểu hiện rất kinh ngạc, cái gì "hít một hơi lạnh" Đơn giản cũng chỉ là loại thủ đoạn tuyên truyền, tri thức là thương phẩm của hắn, không dùng chút thủ đoạn để ra sức cổ xuý diễn trò một phen thì sao có thể bán được thương phẩm với giá cao?
"Tốn bao nhiêu bạc?" Tần Kham liếc hắn.
"Một trăm lượng..."
Quả nhiên...
Thấy Tần Kham không nói gì,, Đinh Thuận vội vàng bổ sung nói: "Là đại sư bỏ một trăm lượng..."
Tần Kham: "......"
" Chờ thái gia Thái công của Tần gia an nghỉ ở lăng mộ mới rồi thuộc hạ định tìm nơi không người băm vị đại sư này, để bảo vệ bí mật được, đại sư nhìn ra sát khí của thuộc hạ, không nói gì móc ngay ra một trăm lượng bạc xin ta tha mạng..."
"Vì sao thì sao?"
Đinh Thuận thở dài: "Bình thủy tương phùng, vô duyên vô cớ biếu ta bạc, thuộc hạ thập phần cảm động, cuối cùng vẫn một đao băm hắn."
.....
Đương nhiên, Đinh Thuận làm việc không phải hoàn toàn không có đầu óc.
Thương thế đỡ được một nửa Đinh Thuận liền bắt đầu xử lý công vụ, lúc trước sau khi từ Liêu Đông hồi kinh, đợi đã công việc liên quan tới Liêu Đông Diệp Cận Tuyền và bộ lạc Đóa Nhan Tần Kham liền giao cho Đinh Thuận lo liệu trung chuyển.
Tần Kham từng phát chỉ lệnh cho Diệp Cận Tuyền, lấy kiềm chế và luyện binh làm mục đích, chủ động tìm kiếm chiến cơ, thế là từ mùa đông năm trước, Diệp Cận Tuyền phát động phân hoá đại quân của Liêu Đông đô ti thành những cỗ quân đội nhỏ, chủ động tìm kiếm bộ lạc Ngoã Lạt hoặc Thát Đát, phát động đánh bất ngờ với quy mô nhỏ, chiến quả không tồi, Tuy rằng quân đội Đại Minh cũng có thương vong, nhưng vẫn tính là chiếm tiện nghi hiếm có.
Liên tiếp không ngừng tấn công bộ lạc nhỏ, tránh bộ lạc lớn, vận động phong cách tác chiến vu hồi làm người Mông Cổ có chút đau đầu, chiến báo lớn nhỏ cũng cuồn cuộn không ngừng đưa vào kinh sư. Có những chiến công này lót đường, các đại thần trong triều vốn bất mãn với Diệp Cận Tuyền bỗng dưng ngồi vào vị trí phó tổng binh Liêu Đông hiện tại cũng dần dần không có gì để nói, mà Diệp Cận Tuyền dựa vào tác phong dũng mãnh trận nào cũng đi đầu xung phong hãm trận làm gương cho binh sĩ cũng dần dần chiếm được sự kính yêu của tướng sĩ Liêu Đông, sự khống chế của Diệp Cận Tuyền đối với Liêu Đông đô ti cũng càng lúc càng củng cố.
Đây là chuyện tốt, Tần Kham rất vui. Liêu Đông đối mặt với bộ lạc lớn nhỏ của Ngoã Lạt và Thát Đát phía bắc, là biên trấn quan trọng nhất của Đại Minh trừ Tuyên phủ Đại Đồng, Diệp Cận Tuyền có tài đại tướng, để hắn gác môn hộ phía bắc của Đại Minh không có gì không tốt cả. Còn hơn cái đám tướng lãnh ngồi không ăn bám, uống máu binh, đem quân sĩ làm nông nô, cứ đối trận với người Mông Cổ là sợ tới mức chạy trối chết rất nhiều. Tần Kham vui khi nhìn thấy Diệp Cận Tuyền từng bước cầm quyền, thậm chí không ngại hạ lệnh cho Cẩm Y vệ Thiên hộ sở Liêu Đông toàn lực phối hợp với Diệp Cận Tuyền. Loại bỏ tướng lãnh dưới trướng có ý đồ âm thầm phá rối làm dao động địa vị của Diệp Cận Tuyền.
"Chế tạo cục đã lượng sản một trăm khẩu pháo Phật Lãng Cơ, đây đều là những thứ tốt, ngày mai ta nghĩ biện pháp lôi một trăm khẩu pháo này ra, đưa đến phủ Liêu Dương, này một trăm khẩu pháo này, ngày tháng của Diệp Cận Tuyền sẽ dễ sống hơn nhiều."
Đinh Thuận do dự nói: "Hầu gia, thuộc hạ xin có lời không được thỏa đáng, ngài là quốc hầu huân quý, cũng là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, nhưng một trăm khẩu pháo chế tạo cục làm ra này, Hầu gia e là không lấy ra có. Dù sao Hầu gia cũng không có cách nào khác can thiệp vào quân vụ quốc sự, hơn nữa hỏa pháo do Binh bộ quản, tên gia hỏa Binh bộ thượng thư Lưu Vũ đó sớm đã đầu nhập vào Lưu Cẩn rồi."
Tần Kham nghĩ nghĩ rồi nói: "Việc này không thông qua Binh bộ, ta nhờ ngự mã giám chưởng ấn Trương Vĩnh hỗ trợ, cướp cũng mà đoạt cũng được, trước tiên đoạt một trăm khẩu pháo này tới ngự mã giám, sau đó để Diệp Cận Tuyền gửi tấu chương tới kinh sư, cứ nói chiến sự biên trấn căng thẳng, thỉnh cầu triều đình chi viện hỏa pháo, ta sẽ lại bảo Trương Vĩnh ở giữa dàn xếp, dùng danh nghĩa của ngự mã giám đưa những hỏa pháo này tới Liêu Đông, ở giữa đơn giản là nhiều thêm mấy thủ tục mà thôi, như vậy không chỉ tránh được Binh bộ, Trương Vĩnh cũng có thể có được thanh danh tốt "tâm lo cho chiến sự biên trấn".
Đinh Thuận rất là thán phục nói: "Hầu gia cao minh."
Tần Kham vỗ vỗ vai hắn, lời nói thấm thía: "Đinh Thuận à, ngươi nếu không bỏ trị liệu, vốn cũng có thể cao minh giống như ta đó."
Đinh Thuận: "......"
Sự xuôi gió xuôi nước của Diệp Cận Tuyền chỉ là tạm thời, Ngoã Lạt và Thát Đát sẽ không cho phép loại trạng thái công thủ này dần dần thay đổi, có thể tưởng tượng, không lâu sau người Mông Cổ sẽ tập kết đại quân tiến hành một lần tấn công quy mô lớn với Liêu Đông.
Cho nên chuyện hỏa pháo phải nhanh chóng, tin rằng người cổ đại nhất định chưa thấy qua uy lực của hỏa pháo quần xạ quy mô lớn, thời đại vũ khí lạnh chuyển biến tới thời đại vũ khí nóng, công và thủ tất nhiên cũng sẽ chuyển biến theo, Minh tướng sẽ dần dần chinh phục man di.
So sánh với sự xuôi gió xuôi nước của Diệp Cận Tuyền, tin tức bộ lạc Đóa Nhan truyền đến lại không dễ nghe lắm.
Không ngoài sở liệu của Tần Kham, Tháp Na mang theo sứ mệnh của Tần Kham trở lại thảo nguyên, Đóa Nhan Hoa Đương quả nhiên không nghĩ ngợi gì cự tuyệt ngay đề nghị âm hiểm Hán Mông thông hôn.
Tháp Na trẻ tuổi đơn thuần không hiểu chuyện, nhưng Hoa Đương thì khác, Tháp Na thuật lại những lời nói của Tần Kham không sót một chữ, còn chưa nói xong Hoa Đương đã liền lập tức ý thức được đây là âm mưu của Minh đình.
Loại chuyện Huyết thống này không thể đem ra đùa, trên dưới mấy ngàn năm, bất luận cổ kim nội ngoại, đối với huyết thống đều phi thường coi trọng, cho dù là trong thế giới năm trăm năm sau, vấn đề huyết thống cũng là nhân tố sốt một quyết định địa vị cao thấp - không chỉ là người, súc sinh cũng vậy, chó lai tạp và Tạng ngao thuần khiết từ giá cả mà nói đã rất khác nhau rồi.
Cho dù bộ lạc Đóa Nhan hiện giờ sống rất nghèo túng, nhưng thủ lĩnh Hoa Đương vẫn cố chấp cho rằng mình là một loại người huyết thống cao quý, cũng không biết cảm giác ưu việt mạc danh kỳ diệu này của hắn là từ đâu mà có, những đề nghị Tần Kham đưa ra như Hán Mông thông hôn, xây công sự dạy Đóa Nhan nông canh, vân vân...., trước tiên không đề cập tới dụng tâm hiểm ác nho gia của Hán nhân đồng hóa tất cả, đối với Hoa Đương mà nói, đề nghị này đầu tiên đã hạ thấp độ tinh khiết của huyết thống bộ lạc Đóa Nhan, từ nay về sau Hán không ra Hán, Mông không ra Mông, sau một hai thế hệ, bất kể Đóa Nhan đánh cướp bộ lạc Mông Cổ phía bắc hay là đánh cướp thành trì thôn trấn của người Hán phía nam đều ngại xuống tay, dù sao hai bên cũng đều là người quen.
Hoa Đương cự tuyệt rất quyết đoán, thậm chí cảm thấy có chút phẫn nộ đối với Tần Kham, hắn cho rằng mình bị vũ nhục, trình độ vũ nhục đại thể ngang với một con chó cái tạp chủng cưỡng gian một con Tạng ngao thuần huyết, chẳng chịu nghĩ tới cảm thụ của Tạng ngao cao quý.