Đứng trên lập trường của Tần Kham mà nói, Hoa Đương thật sự là nghĩ nhiều quá rồi.
Bất luận là chó cái tạp chủng hay là Tạng ngao thuần huyết đều là chó, huyết thống cao quý tới đâu thì cũng vẫn là súc sinh, việc gì phải phân biệt rõ ràng như vậy.
Đứng trên lập trường của Hoa Đương thì lại khác.
Tập tính sinh hoạt của bộ lạc Đóa Nhan không khác gì người Mông Cổ, cũng là lấy chăn thả mà sống, thỉnh thoảng kiêm luôn việc làm cướp, hơn nữa bọn họ cũng tự xưng là người Mông Cổ thuần khiết, mấy năm nay sinh tồn gian nan giữa Đại Minh, Ngoã Lạt và Thát Đát, áo cơm không đủ, khốn cùng và thất vọng, có thể nói bọn họ cùng chỉ còn lại cái gọi là huyết thống cao quý này mà thôi, hiện giờ Minh đình lại đưa ra những đề nghị như xây công sự cho họ, dạy họ nông canh, Hán Mông thông hôn, bà ta đề nghị này nghe thì tựa hồ đều là nghĩ cho họ, nhưng kì thực lại là dụng tâm hiểm ác.
Hoa Đương không thể không hiểu Đại Minh, những đề nghị đưa ra đưa ra này, Hoa Đương một điều cũng không đáp ứng, hơn nữa liếc một cái là nhìn thấu mưu đồ của Minh đình.
Gả một nữ nhi cho người Hán là bởi vì sự cần thiết của chính trị, không thể không làm, nhưng nếu mở rộng ra bộ lạc, bất kể nam nữ đều thông hôn với người Hán, vậy thì là chuyện không thể đáp ứng.
Tần Kham xoa xoa mũi, cười khổ nói: "Hoa đại đương gia so với trong tưởng tượng của ta thì thông minh hơn nhiều, là ta coi khinh anh hùng thiên hạ."
Đinh Thuận cười nói: "Trước mặt Hầu gia, Hoa Đương sao có thể xưng là 'Anh hùng' ? Anh hùng Thiên hạ không khỏi quá mất giá, nhiều lắm hắn cũng chỉ là Hoa đại đương gia mà thôi."
Tần Kham lắc đầu nói: "Không thể khinh địch, Đinh Thuận, ngươi phải nhớ một câu "không phải tộc loại của ta, tâm hắn tất dị', đối với dị tộc phải có sự đề phòng đầy đủ, bọn họ trước mắt lợi ích có lẽ có thể tạm thời đứng chung một đường với chúng ta, nhưng lợi ích căn bản của nhưng bọn họ vẫn là đối địch với Đại Minh ta."
"Vâng, Thuộc hạ nhớ kỹ rồi, Hầu gia, Hoa Đương cự tuyệt đề nghị của Hầu gia, sau này..."
Tần Kham nghĩ nghĩ rồi nói: "Chuyện này cứ để đó đã, lát nữa ta gửi lời nhắn tới Cẩm Y vệ Thiên hộ sở Liêu Đông, kinh sư Bắc trấn phủ ti trích một khoản ngân sách, bảo Thiên hộ sở mở mấy hiệu buôn ở ba thành thị thông thương Quảng Ninh, Khai Nguyên, Tứ Binh. Chuyên dùng để giao dịch hàng da, thị dê ngựa bò với bộ lạc Đóa Nhan. Mấy hiệu buôn không được để lộ quan hệ với Cẩm Y vệ và triều đình. Mời nhân tài quản lý thương nghiệp chuyên môn, làm lớn mạnh hiệu buôn."
"Ý của Hầu gia là..."
Tần Kham lạnh lùng nói: "Ba thành thị không thể thực sự do thương nhân Đại Minh và bộ lạc Đóa Nhan định đoạt. Triều đình mở thành thị thông thương không phải là để nuôi sói, lưu lượng và giá cả thương phẩm thông thương tất cả phải nằm trong sự khống chế của triều đình. Nếu không thì làm sao mà điều khiển được bộ lạc Đóa Nhan?"
Đinh Thuận suy tư một lúc rồi mắt sáng lên cười nói: "Thế không những kiếm thêm thu nhập cho Cẩm Y vệ, hơn nữa còn nắm trong tay được thành thị thông thương, triều đình nói cái gì thì chính là cái đó, triều đình nói là giá nào thì chính là giá đó, Hầu gia cao minh, đây chính là thủ đoạn cắt thịt mềm dẻo, sau hai ba năm, Hoa Đương mới biết được đau thế nào."
"Tứ Bình thuộc phạm vi Hải Tây Nữ Chân, Đóa Nhan vẫn chưa đánh hạ được nó à?"
"Hoa Đương gian xảo, không dễ dàng mắc mưu, trước mắt Đóa Nhan bộ chủ yếu giao dịch ở Quảng Ninh và Khai Nguyên, không hề có hành động gì với Tứ Bình."
"Phái người tới hai nơi Đóa Nhan và Hải Tây Nữ Chân, giúp Hoa đại đương gia đốt chút lửa gây chuyện rồi ngồi xem kịch, hát hí khúc mà không chịu ra sân khấu? Thế là không có đạo đức."
Ra khỏi phủ Đinh Thuận, Tần Kham bỗng nhiên cười khổ hai tiếng.
Vốn là tới thăm thuộc hạ, kết quả tới cuối cùng biến thành an bài công tác, người nói và người nghe đều không cảm thấy là có gì không ổn, giống như thăm bệnh nhân vốn là an bài công tác, không an bài thì là không hợp quy củ.
Tần Kham rời khỏi Đinh phủ chưa tới thời gian một nén hương thì Đinh Thuận liền mang theo thương thế chưa lành lên kiệu rời nhà, vội vàng chạy tới Bắc trấn phủ ti.
Mệnh lệnh của Tần Kham hóa thành từng đạo chỉ lệnh, bay tới Liêu Đông.
Ngồi trong kiệu quan, Tần Kham xoa Tần Kham tới phát đau, theo thân phận càng cao, trọng trách trên vai cũng càng ngày càng nặng, nhưng mà cản trở từ bốn phương tám hướng cũng càng lúc càng nhiều, muốn làm một chuyện thôi mà quá khó khăn không thuận lợi, ví dụ như muốn điều một trăm khẩu pháo Phật Lãng Cơ tới biên trấn Liêu Đông, chuyện bình thường hơn nữa lửa sém lông mày như vậy, Tần Kham cũng không thể không giở chút tiểu thông minh, đi lòng vòng tránh lực cản mạnh nhất mới có thể đạt được mục đích, sau này nếu có chuyện quan trọng hơn và không thể chậm trễ hơn, khi đó chẳng lẽ vẫn phải dựa vào chút tiểu thông minh ấy sao?
Không thể phủ nhận, hiện giờ lực cản lớn nhất của Tần Kham chỉ có Lưu Cẩn.
Ngón tay vô thức gõ lên đầu gối, Tần Kham lâm vào trầm tư thật sâu.
Lưu Cẩn...
Hiện tại xuống tay trừ hắn, liệu đã tới hỏa hầu hay chưa?
Bất kể trừ Lưu Cẩn đã tới hỏa hậu hay chưa thì có chuyện Tần Kham vẫn phải làm.
Làm chuyện này phải tìm Trương Vĩnh, trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.
Hồi kinh Tần Hầu gia hồi kinh đại khai sát giới với Tây Hán, sau khi giết xong bỗng nhiên cảm thấy mình nên nhún mình, cho dù không mai danh ẩn tích thì ít nhất cũng nên đại ẩn vu thị. Thế là có những chuyện không thể không tìm người hỗ trợ.
Trước mắt kinh sư tổng cộng có đóng hơn hai mươi vạn quân đội, mỗi quân đều có chức ti, ví dụ như mười hai đoàn doanh, chính là bảo vệ thành trì kinh sư cùng với xung quanh, mà đằng tương tứ doanh thuộc ngự mã giám thì hoàn toàn là bảo vệ hoàng cung, trong rất nhiều phim điện ảnh thời sau diễn tới phần cao trào nội đình tranh đấu, tới cuối cùng thì thấy bên cạnh hoàng đế bỗng nhiên bốc lên hai luồng khói nhẹ, sương khói tán đi rồi, hai gã cao thủ tuyệt thế không chỉ giúp hoàng đế chặn một đao điểm chết người, còn một trận quyền cước bùm bùm đánh cho kẻ địch quên đường về quê mẹ.
Hai luồng khói bốc lên bên cạnh này, chính là sở thuộc của Đằng tương tứ doanh, đặc biệt bảo hộ hoàng đế, nghi trượng của hoàng đế khi xuất hành vào triều đều là sở thuộc của Cẩm Y vệ, ai nấy khôi ngô cao lớn, kì thực võ nghệ lỏng lẻo, nói trắng ra là chỉ là hạng làm màu, bày ra cho người ta xem.
Thị vệ chân chính bên cạnh Hoàng đế đều là từ ngự mã giám, cao thủ tuyệt thế thoạt nhìn cao ngạo siêu quần kì thực khi thấy Trương Vĩnh đều phải ngoan ngoãn quỳ xuống gọi một tiếng "Đốc chủ ".
Mà Trương Vĩnh, thấy Tần Kham thì phải cung kính chắp tay, gọi một tiếng "Hầu gia ".
Quan trường Mấy ngàn năm, kỳ thật chính là một chuỗi thực vật cao cấp.
Ngày hôm sau, Tần Kham hẹn gặp ngự mã giám chưởng ấn Trương Vĩnh.
Con nợ thấy chủ nợ, tuy nói không đến mức nghiêm trọng như con hư thấy mẹ, nhưng ít ra vẫn phải tận tâm làm mấy chuyện cho chủ nợ, huống chi không chỉ là quan hệ tiền bạc, Lưu Cẩn thế lớn, Trương Vĩnh nếu không ôm lấy đùi Tần Kham, trong cung ngoài cung không có núi dựa, Lưu Cẩn đã nuốt hắn tới cả xương cũng chẳng còn, điểm này Trương Vĩnh rất rõ, Đới Nghĩa cũng rõ, lợi ích của bọn họ là gắn chặt với Tần Kham, trong sự minh tranh ám đấu của Lưu Cẩn và Tần Kham, nếu Tần Kham rơi vào hạ phong, bọn họ cũng chẳng tốt đẹp gì.
Sau khi nói chuyện một lúc với Tần Kham, Trương Vĩnh cung kính cáo từ.
Sau Hồi cung Trương Vĩnh tìm cơi hội nói chuyện Phật Lãng Cơ Phật Lãng Cơ với Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu cũng không để ý, lập tức giao cho Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn không hợp với Trương Vĩnh, nghe nói Trương Vĩnh muốn một trăm khẩu hỏa pháo này thì lập tức cười lạnh hai tiếng rồi ném ra sau đầu.
Trương Vĩnh kiên nhẫn đợi hai ngày, cũng không gấp, hai ngày sau, thấy Lưu Cẩn không có ý giao pháo Phật Lãng Cơ cho hắn, thế là hạ một đạo quân lệnh cho Đằng tương tứ doanh.
Không đến một canh giờ, kinh sư xảy ra biến cố.
Ngự mã giám Đằng tương tứ doanh xuất động một Thiên hộ, hơn ngàn người đằng đằng sát khí xông vào kho hàng của chế tạo cục ở ngõ sau đường Kim Thủy, trước mặt quan viên của ti khố chế tạo cục, hơn ngàn người không phân bua gì cường hành phá vỡ cửa kho, đoạt lấy hơn một trăm khẩu hỏa pháo Phật Lãng Cơ bên trong, quan viên ti khố khẩn trương, vươn tay ra muốn cản thì bị Thiên hộ tát cho phát ngất xỉu. Đoàn người cứ như vậy rầm rộ lôi pháo Phật Lãng Cơ vào Đằng tương tứ doanh.
Không thể không nói, Lưu công công gần đây thời vận không tốt, đụng tới đều là những người và việc không có tư văn không có đạo lý, hơn nữa bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó là không sợ quyền thế của hắn, nhân vật đại biểu gồm: Tần Kham, Trương Vĩnh...
Ngự mã giám cướp đồ của chế tạo cục, Lưu Cẩn nổi giận, gần đây hắn thường xuyên nổi giận.
Tìm Trương Vĩnh, Lưu Cẩn và hắn cãi nhau một trận to, hai người cãi tới trước mặt Chu Hậu Chiếu, lúc đầu còn có thể bảo trì phong độ, giãi bày nói đạo lý, tiếp theo thì dần dần tranh cãi, cuối cùng Trương Vĩnh nổi giận, không nhịn được một quyền vung ra, lập tức đánh cho hốc mắt Lưu Cẩn tím bầm, Lưu Cẩn giận dữ, hai người ở ngay trước mặt Chu Hậu Chiếu quần nhau, trong nhất thời móc mắt bóp mũi tạt tai, chiêu số gì cũng sử dụng, nếu không phải hai người vì nguyên nhân sinh lý mà không có bi để bóp, nói không chừng chiêu số hạ lưu hơn cũng sẽ xuất hiện.
Đều là thái giám được sủng tín, Chu Hậu Chiếu cũng không tiện trách phạt, náo nhiệt xong rồi, pháo Phật Lãng Cơ ngự mã giám cướp đoạt pháo Phật Lãng Cơ cứ như vậy không giải quyết được gì, ngự mã giám đoạt thì đoạt.
Mâu thuẫn của Lưu Cẩn và Trương Vĩnh tồn tại đã lâu, bắt đầu từ thời ở đông cung hai người đã thường có tranh đấu, sau chuyện này, quan hệ của hai người đã lên tới mức không đội trời chung, giữa hai bên sinh ra sát cơ không chết không ngừng.