Ngày muộn giang sơn tươi đẹp, gió xuân hoa cỏ thơm. Kinh sư đầu xuân vạn vật sống dậy, ngoài thành sắc xanh dạt dào. Trong ngày xuân ấm áp, các bách tính cùng gia đình ra ngoài du ngoạn, các sĩ tử Quốc Tử Giám cũng túm năm tụm ba, rủ nhau ra khỏi thành du xuân tìm kiếm thơ hay đối đẹp, trên sườn núi cao cao ngoài thành, vô số chim chóc bay lượn trên trời, trẻ con cầm dây diều, vui đùa chạy trên đồng cỏ mênh mông xnah biếc. Ánh nắng ấm áp chiếu rọi đồng lúa, ngoài thành một chiếc xe ngựa từ từ lái tới Triêu Dương môn kinh sư. Xe ngựa đơn giản gọn nhẹ, ngoài xe chỉ có hai gã lão bộc theo hầu. Bên trong xe lại chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy biên trấn Đại Minh, Tam biên tổng chế Dương Nhất Thanh.
Nói tới Dương Nhất Thanh này thì không thể không nói tới chức vị Tam biên tổng chế.
Chức vị này được xây dựng vào năm Hoằng Trị thứ mười, nam đó Hỏa Si xâm lấn, Hoằng Trì đế sau khi đình nghị với triều thần, quyết định phái trọng thần tổng đốc quân vụ các nơi như Thiểm Tây, Cam Túc, Duyên Tuy, Ninh Hạ, chức vị Tam biên tổng chế bởi vậy được xác định, về sau triều đình thường trực, địa vị này gần như được tính là đốc phủ của ba nơi, hai chữ Đốc phủ này tên như ý nghĩa, thứ nhất là tổng đốc quân vụ, thứ hai là tuần phủ bách tính, có thể nói là quân chính đại quyền nằm hết trong tay.
Danh thần trên lịch sử Đại Minh, như đám Tần Hoành, Vương Quỳnh đều từng đảm nhiệm Tam biên tổng chế.
Hiện giờ Tam biên tổng chế là Dương Nhất Thanh.
Dương Nhất Thanh là người rất nổi danh, khi còn nhỏ đã có tiếng.
Chắc là trong quá trình chế tạo hắn cha mẹ hắn quá sung sướng, thế là lão Dương gia xuất hiện một vị thiên tài, Dương Nhất Thanh bảy tuổi đã có thể sáng tác văn chương cẩm tú, ngâm thơ hay, lúc mười bốn tuổi đã thi hương trúng Giải Nguyên, mười tám tuổi thi trúng tiến sĩ, sau khi trúng tiến sĩ thì vào Hàn Lâm viện làm biên tu kiếm tư lịch, không khéo là, vừa hay lúc đó phụ thân của hắn ốm chết, thế là Dương Nhất Thanh về quê chịu tang, sau ba năm, Dương Nhất Thanh mới hai mươi mốt tuổi được trực tiếp bổ nhiệm làm trung thư xá, tương đương với thư ký của quốc vụ viện, sau đó quan lộ thông suốt, một đường lên tới Tam biên tổng chế.
Thiên tài nghịch thiên Như vậy, Đại Minh đương thời không chỉ có một mình Dương Nhất Thanh, còn có một vị thiên tài nhi đồng, tên là Dương Thận, nhi tư của nội các Đại học sĩ con trai của Dương Đình Hòa hiện giờ, cũng là một vị thiên tài.
Có thể khẳng định, Dương Đình Hòa trong quá trình chế tạo Dương Thận cũng rất sung sướng, đương nhiên, bản thân Dương Đình Hòa cũng là thiên tài, tám đã đọc hết tứ thư ngũ kinh, mười hai tuổi liền trúng cử. Điều này nói lên quá trình Dương Đình Hòa được chế tạo cha mẹ hắn cũng rất chi là sung sướng.
Dương Nhất Thanh và Dương Đình Hòa, Dương thận không có quan hệ huyết thống, nhưng gien di truyền của lão Dương gia đều rất không tồi.
Lần này Tam biên tổng chế Dương Nhất Thanh hồi kinh là để báo cáo công tác.
Xe ngựa lái tới ngoài cửa thành kinh sư, Dương Nhất Thanh vén màn xe, nhìn thành lâu nguy nga cao ngất và khách thương, người đi đường qua lại như thoi đưa, sắc mặt của Dương Nhất Thanh lại không có chút vui sướng nào, ngược lại còn thở dài nặng nề.
Chỉ vì lần này triệu hắn hồi kinh báo cáo công tác không phải ai khác, chính là ti lễ giám chưởng ấn Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn triệu Dương Nhất Thanh hồi kinh tất nhiên không phải là để mời hắn ăn cơm, Lưu công công sẽ không khách khí như thế, ít nhất sẽ không khách khí như thế với Dương Nhất Thanh.
Lúc trước Lưu Cẩn vừa lên vị trí ti lễ giám chưởng ấn, mới lên vị trí cao. Tất nhiên cần nhân tài để tăng vây cánh.bản thân Lưu Cẩn không tính là nhân tài, nhưng không thể không thừa nhận ánh mắt của hắn rất độc đáo, hai mắt tội ác liếc một cái liền nhìn thẳng vào Dương Nhất Thanh, thế là quyết đoán chìa cành oliu về phía Dương Nhất Thanh. Ý đồ mời chào.
Dương Nhất Thanh là ai? Chính là xuất thân tiến sĩ chính như bát kinh. Từ trung thư xá một phát lên làm Tam biên tổng chế. Tổ tiên ba đời đều là triều thần, thật sự có thể nói là quan văn huyết thống so với Tạng ngao còn thuần khiết hơn, sao có thể cá mè một lứa với quyền hoạn? Thế là Dương Nhất Thanh không chút lưu tình ném thẳng cành oliu Lưu công công đưa xuống đất. Hơn nữa hung hăng giẫm nát, thậm chí còn buông mấy câu trào phúng rất làm người ta tổn thương, đại ý đại khái là có liên quan tới chỗ thiếu hụt về sinh lý của thái giám.
Tóm lại, Dương Nhất Thanh đã triệt để đắc tội với Lưu Cẩn.
Lần này Lưu Cẩn Dương Nhất Thanh vào kinh nói là báo cáo công tác, kì thực là đòi mạng, khi Dương Nhất Thanh từ Thiểm Tây xuất phát về kinh, quan viên võ tướng của ba biên đều tới đưa tiễn, từ vẻ mặt giống như đưa tang hắn của bọn họ có thể nhìn ra được, lần này Dương Nhất Thanh là có đi mà không có về.
Bản thân Dương Nhất Thanh cũng cho rằng như thế, cho nên hắn trên đường đi tâm tình rất trầm trọng, thậm chí ngay cả hậu trong nhà cũng đều an bài tốt rồi.
Mặc dù trầm trọng, nhưng rất dứt khoát.
Trời cao nếu cho hắn cơ hội làm lại, Dương Nhất Thanh vẫn sẽ không chút do dự cự tuyệt Lưu Cẩn.
Khí khái của Văn nhân có đôi khi thoạt nhìn thì vớ vẩn nực cười, nhưng mà có đôi khi lại rất đáng kính đáng khen, quốc triều hơn trăm năm, chưa bao giờ thiếu văn nhân sĩ tử oanh liệt tuẫn mình vì nghĩa chung.
Xe ngựa đi tới trước Triêu Dương môn, Dương Nhất Thanh xuống xe ngựa, lấy ra quan ấn yêu bài cùng với công văn điều lệnh của Lại bộ, những thứ này đều là trình tự tất yếu để vào thành, bách tính phải kiểm tra lộ dẫn, quan viên thì phải kiểm tra công văn điều lệnh, quy củ này vốn xuất phát từ tư tưởng nông dân cá thể của thái tổ Chu Nguyên Chương, để mong xã hội được phồn vinh ổn định, bách tính không thể nhàn rỗi thì chạy rông khắp nơi, quan viên càng khó chạy, muốn đi đâu thì giơ lộ dẫn hoặc công văn ra, triều đình cho phép ngươi đi thì ngươi mới có thể đi, triều đình không cho phép thì ngươi không thể chạy lung tung.
Thời Đường Tống võ nhân thịnh hành, có người tức là giang hồ, mà đến Đại Minh thì lại có rất ít võ lâm nhân sĩ giang hồ, trừ nhận thức "hiệp dĩ võ phạm cấm" của người thống trị ra, chế độ lộ dẫn của Đại Minh cũng là nguyên nhân trọng yếu chế ước nhân sĩ giang hồ, thử nghĩ một đại hiệp giang hồ nào đó ước chiến ở một nơi một thành nào đó, giang hồ sôi trào, hiệp ma ủng hộ, cao thủ hai phái chính tà đều chen chúc tới xem trận chiến thế kỷ này, kết quả một đám người đi đến cửa thành thì bị quan binh bao vây, bất luận chính tà thiện ác, toàn bộ bắt vào đại lao, tội danh là không có lộ dẫn tụ tập đánh nhau, nhốt vào ngục trước tiên quất cho một trận rồi tính sau.
Công văn điều lệnh của Dương Nhất Thanh rất đầy đủ, sau khi giao cho quan binh thủ vệ, lại không biết vì sao lại tới tay mấy phiên tử Tây Hán phiên tử cầm công văn cẩn thận xem hồi lâu, mắt nhìn chằm chằm Dương Nhất Thanh, ánh mắt rất bất thiện.
Dương Nhất Thanh thầm thở dài, thứ nên đến cũng đến rồi.
Phiên tử sau khi xem xong thì nhét vào ngực, cũng khá khách khí, ôm quyền nói với Dương Nhất Thanh: "Đại nhân là Tam biên tổng chế Thiểm Duyên Ninh Dương đại nhân?"
"Đúng vậy."
Lúc đang nói chuyện, bên cạnh xe ngựa có một vị nam tử bộ dạng như thư sinh trung niên mặc áo lục dài, tay cầm quạt xếp đi ngang qua, khi nghe thấy hai người đối thoại, không khỏi vô tình "ồ" một tiếng.
Phiên tử và Dương Nhất Thanh đồng thời quay đầu nhìn thư sinh đó một cái.
Thư sinh lại không hiểu chuyện, tiến lên hai bước nhìn Dương Nhất Thanh, cẩn thận quan sát một phen rồi nói: "Ngài chính là Tam biên tổng chế Dương đại nhân?"
Dương Nhất Thanh là người rất có hàm dưỡng, thế là đành phải lặp lại: "Đúng vậy."
Thư sinh trung niên cười nói: "Đại nhân là mã chính của ba biên, vãn sinh sớm đã được nghe nói tới đại danh của đại nhân, hôm nay được gặp, thật là hân hạnh."
Phiên tử Tây Hán hiển nhiên không kiên nhẫn chờ bọn họ "cửu ngưỡng đã lâu" rồi "nào dám nào dám", thế là bỗng nhiên vung tay lên, mấy tên phiên tử phía sau bỗng nhiên lao tới một trái một phải còng tay Dương Nhất Thanh.
"Phụng lệnh của ti lễ giám Lưu công công, Tam biên tổng chế Dương Nhất Thanh nhiều năm qua tham ô quân lương của biên tướng ba biên tướng, tu sửa trường thành cũng cắt xét tiền của triều đình, lạm sát trăm dân phu, giờ bắt vào chiếu ngục, đợi Đại Lý tự hỏi tội."
Dương Nhất Thanh cười dửng dưng, kết quả này hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
Thư sinh trung niên lại thất thần, há to miệng "A" một tiếng, vẻ mặt khó coi giống như nuốt phải trứng thối, bật thốt lên: "Quá hiểm độc rồi? Thế chẳng phải là kiểu "có lẽ có" à?"
Bốp!
Vẻ tàn khốc trong mắt Phiên tử chợt lóe, vỗ một phát vào đầu thư sinh, thư sinh không rên nổi một tiếng đã hôn mê bất tỉnh.
"Bắt cả tên thư sinh thối này vào chiếu ngục, luận tội vây cánh của Dương Nhất Thanh."