Dương Nhất Thanh bị Tây Hán bắt.
Tin tức này rất nhanh truyền khắp toàn thành kinh sư.
Các đại thần Kinh sư quả thực không dám, bởi vì Dương Nhất Thanh rất nổi danh, sự nổi danh của hắn không phải nhờ tài học và quan chức của hắn, mà là những việc Dương Nhất Thanh mấy năm nay làm ở ba biên.
Chức quyền của Tam biên tổng chế là đốc phủ ba nơi Thiểm Tây, Diên Tuy, Ninh Hạ, khi ngoại địch xâm nhập có quyền tiếp chưởng binh quyền, chỉ huy binh mã của ba biên tác chiến với ngoại địch, thời kì hòa bình thì có quyền xử trí dân sự chính vụ của ba biên.
Dương Nhất Thanh mấy năm nay làm rất khá, đây vẫn là thứ yếu, chính yếu là, Dương Nhất Thanh ở ba biên còn làm hai việc có ý nghĩa phi thường trọng đại, một là phát triển mạnh Thiểm Tây mã chính, hai là tu sửa Trường Thành.
Hắn sửa Trường Thành không phải là chơi mạt chược, mà là thực sự xây Trường Thành, Hoa Hạ từ sau Đường Tống, tường thành quan ải nhiều nơi đã cũ nát, có đoạn thậm chí vì lâu năm hoặc là chiến tranh mà sụp đổ, Dương Nhất Thanh sau khi đến nhận chức thì tấu xin hoàng đế Hoằng Trị, qua đình nghị của nội các, hàng năm phát bạc trưng dân phu chuyên để tu sửa Trường Thành, những năm gần đây việc Dương Nhất Thanh làm chính là những cái này.
Còn có phát triển mã chính, Đại Minh và Mông Cổ là túc địch trăm năm, mà Đại Minh đối chiến với Mông Cổ thường thường bại nhiều thắng ít, nguyên nhân là lớn nhất ở đây là không có ngựa và có ngựa, Dương Nhất Thanh tổng chế ba biên mấy năm nay cổ vũ vệ sở và bách tính biên trấn nuôi ngựa, dùng ngựa để thay lao dịch thuế má, mấy năm cũng có hiệu quả rõ rệt, tình trạng thiếu ngựa của biên quân rất được cải thiện.
Không thể phủ nhận, hai việc này có sức ảnh hưởng sâu xa đối với Đại Minh, hiện tại có lẽ chưa nhìn ra được, nhưng sau năm ba mươi năm sau, kẻ sĩ sáng suốt có đầu óc sẽ minh bạch, hai việc mà Dương Nhất Thanh là đại sự kéo dài quốc tộ.
Một năng thần có thể trị thế như vậy, không ngờ bị Lưu Cẩn bắt vào chiếu ngục.
Đại thần trung trực lòng mang xã tắc thì ở trong phủ của mình thở dài bi thương, Lưu Cẩn rốt cuộc muốn họa hại giang sơn Đại Minh tới tình trạng nào mới bằng lòng bỏ qua đây?
Triều đường Đại Minh đang êm đẹp, hiện giờ há chỉ dùng bốn chữ "Chướng khí mù mịt" là có thể hình dung?
Về phần khi Dương Nhất Thanh bị Tây Hán bắt, còn thuận tiện thêm một vị thư sinh trung niên, việc nhỏ này đã bị mọi người tự động bỏ qua. Ngay cả tính mạng của đại thần cũng còn ăn bữa hôm lo bữa mai. Ai còn đi lo lắng cho vị thư sinh vô danh xui xẻo kia.
Một hồi hành động mang tên "Cứu vớt trung thần" được triển khai ở kinh sư.
Sau hôm Dương Nhất Thanh bị bắt, Đỗ Hoành không ngờ đi đầu dâng tấu chương thỉnh cầu tới nội các và ti lễ giám, Lưu Cẩn mở một mặt lưới, thả Dương Nhất Thanh.
Lưu Cẩn giận dữ, vốn định giết gà dọa khỉ, kết quả vừa thấy kí tên tấu chương là Đỗ Hoành, cha vợ của Tần Kham, Lưu Cẩn mặc dù giận nhưng vẫn có chút kiêng kị, chỉ trả tấu chương về nội các, trách cứ qua loa vài câu chứ cũng không dám đối với động thủ với Đỗ Hoành.
Sự đáng sợ của Tần Kham Lưu Cẩn không chỉ lĩnh giáo qua một lần hai lần, Lưu Cẩn từ trong đáy lòng không muốn trêu chọc hắn, có lẽ tương lai đợi có một cơ hội tốt mới tru trừ hắn, nhưng hiện tại, hắn không muốn vì một chuyện nhỏ này mà động thủ với Đỗ Hoành, rồi từ đó đắc tội với Tần Kham.
Thế là Đỗ Hoành được Lưu Cẩn nhẹ nhàng buông tha.
Có người đi đầu là chuyện tốt, ngày thứ ba, mười ba đạo ngự sử của Đô Sát viện đồng thời thượng sớ, xin tha cho Dương Nhất Thanh, thượng thư và Thị Lang của lục bộ cũng lén cầu tình với Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn không ngờ danh vọng của Dương Nhất Thanh ở trong triều thâm hậu như vậy, cơ hồ là văn võ cả triều đều cầu tình cho hắn, một Tam biên tổng chế. Quyền lực ở địa phương thì quả thật tính là không nhỏ, nhưng ở kinh sư thượng thư Thị Lang đầy đường thực sự là không đáng nhắc tới, Dương Nhất Thanh rốt cuộc là thế nào mà khiến cả triều trên dưới đều chạy chọt xin xỏ cho hắn?
Nhưng mà đại thần cả triều đúng là vẫn còn xem thường lòng dạ hẹp hòi của Lưu Cẩn.
Các đại thần càng cầu tình. Lưu Cẩn càng không thể không nhớ tới lời nói lúc trước khi Dương Nhất Thanh cự tuyệt sự mời chào của hắn, thậm chí trong là cả vẻ khinh miệt và trào phúng không hề che giấu trong Dương Nhất Thanh lúc đó, đế giờ vẫn như cương châm đâm vào tim, hiện giờ địa vị địa vị của Lưu Cẩn đã củng cố vững như bàn thạch. Triều quyền nắm hết trong tay, hiện giờ Lúc trước sao có thể không hả hê thích thú mà báo?
Lưu Cẩn không chút lưu tình cự tuyệt thượng sớ của tất cả đại thần.
Hiện giờ hoàng đế không để ý tới quốc sự, triều sự chính vụ lớn nhỏ tất cả do một mình Lưu Cẩn quyết, Chu Hậu Chiếu vừa đăng cơ đã lười nhác lơ là triều chính, khi đó các đại thần đối với hắn còn ôm hy vọng, vài ba ngày lại chạy đến trước cửa Thừa Thiên khóc khóc một lúc, gân cổ lên mà gào "Tiên đế hồn ở đâu xin trở về đi" để kích khởi lòng hổ thẹn của Chu Hậu Chiếu, từ đó mà hăng hái bước về phía trước, chăm lo việc nước. Đáng tiếc là, lòng hổ thẹn của Chu Hậu Chiếu bị chôn sâu dưới khe núi nào rồi, cửu lôi oanh đỉnh cũng chẳng đánh tỉnh nổi.
Thế là các đại thần dưới sự tuyệt vọng, không thể không cam chịu Lưu Cẩn độc lãm triều cương, đây thật sự là một lựa chọn rất bất đắc dĩ, dù sao có người lo việc so với không có ai lo việc thì vẫn tốt hơn, đây cũng là nguyên nhân Lưu Cẩn được gọi là "Lập hoàng đế"
Tấu chương cầu tình của Các đại thần tất cả bị trả lại, chẳng ai có cách nào, lại càng không trông cậy vào đi tìm Chu Hậu Chiếu chủ trì công đạo, hiện giờ Chu Hậu Chiếu trừ đấu chó chọi gà và xây dựng Báo Phòng ra, tất cả quốc sự toàn bộ không để ý tới, thực sự có thể nói là ngao đầu kiệt xuất trong hàng ngũ hôn quân.
Trong hỗn loạn ồn ã, nội các Đại học sĩ Lý Đông Dương lén bái phỏng Lưu Cẩn, kết quả vào nhà riêng của Lưu Cẩn không đến nửa canh giờ liền được Lưu Cẩn cười dài khách khí tiễn ra cửa.
Khi các đại thần nhìn thấy khuôn mặt buồn bã khó coi của Lý Đông Dương, mọi người đều minh bạch, không cứu được Dương Nhất Thanh rồi, Lưu Cẩn đã hạ quyết tâm dồn hắn vào chỗ chết, cho dù Đại học sĩ nội các tự mình ra mặt biện hộ cũng vô dụng.
Tin tức Dương Nhất Thanh bị Tây Hán bắt, Tần Kham tất nhiên cũng biết.
Lúc trước khi ở Liêu Đông, Dương Nhất Thanh gánh trách nhiệm rất lớn điều động biên quân Tuyên phủ khẩn cấp tiếp viện Liêu Đông, cuối cùng giúp Tần Kham tru trừ Lý Cảo, tuy nói không có biên quân Tuyên phủ thì Tần Kham vẫn có thể đạt được mục đích, nhưng phần nhân tình này của Dương Nhất Thanh hắn thực sự đã nợ.
Nhưng mà lần này Dương Nhất Thanh bị Lưu Cẩn bắt, Tần Kham lại không ra tay tương trợ, nguyên nhân rất đơn giản, tình thế không cho phép.
Việc không nên làm mà vẫn làm là ngu hay là dũng, tất nhiên là là ý của mỗi người. Giống như Lưu Cẩn hiện tại rất kiêng kị Tần Kham, Tần Kham cũng đồng dạng kiêng kị Lưu Cẩn, hai người tựa như hai vị cao thủ võ lâm trước khi quyết đấu thì thử thăm dò đôi công mấy chiêu, tiếp theo rất nhanh sẽ tách ra, sau đó đều giẫm cửu cung bát quái bộ giằng co lòng vòng, trong lặng lẽ tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Có thể nói trước mắt là giai đoạn Tần Kham và Lưu Cẩn giằng co.
Mấy ngày trước đại khai sát giới với Tây Hán, cuối cùng còn bức Lưu Cẩn Lưu Cẩn trên kim điện không thể không phối hợp với hắn che giấu sư việc, có thể nói chẳng khác nào ở trước mặt người trong thiên hạ tát vào mặt Lưu Cẩn mấy cái, Lưu Cẩn chịu nhục nhã như vậy, đã ở rìa sụp đổ hoặc bùng nổ rồi, nói thật lòng, Cho dù rất muốn giúp Dương Nhất Thanh, Tần Kham thực sự không muốn lại kích thích trái tim yếu ớt của Lưu công công nữa.
Dương Nhất Thanh bị bắt, Lưu Cẩn tỏ rõ thái độ muốn bức hắn vào chỗ chết, nhìn như là đã mất khả năng cứu, nhưng Tần Kham vẫn nhớ mang máng Dương Nhất Thanh trong lịch sử hình như sống khá lâu, hơn nữa sống rất thoải mái, chẳng những tru trừ Lưu Cẩn xuất phát từ kế hoạch của hắn, hơn nữa còn hai lần làm thủ phụ nội các, lẽ ra lần này mạng không nên tuyệt mới đúng.
Bởi vì sự xuyên qua của Tần Kham. Có lẽ lịch sử cũng thay đổi rất nhiều, nhưng lại không biết vận mệnh của Dương Nhất Thanh có theo sự xuyên qua của Tần Kham mà thay đổi hay không, cho nên Tần Kham không gấp, hắn vẫn đang chờ, chờ xuất hiện chuyển cơ. Hắn định đợi tới thời điểm cuối cùng, nếu phát hiện Dương Nhất Thanh thật sự chết chắc rồi, như vậy Tần Kham sẽ lại ra tay đấu một trận với Lưu Cẩn, trả nhân tình của Dương Nhất Thanh lúc trước cũng được, vì Đại Minh mà giữ lại một mầm mống danh thần cũng được, dù sao thì Tần Kham cũng sẽ không thật sự ngồi nhìn Lưu Cẩn giết chết Dương Nhất Thanh.
Khi triều đường Kinh sư vì Dương Nhất Thanh mà náo loạn thì Tần Kham vẫn đang làm việc của mình.