Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 605 - Chương 456: Hầu Gia Chiêu Thương (2)

Chương 456: Hầu gia chiêu thương (2)

Trong một trà lâu tao nhã ngoài phường Cưu Hiền nam Kinh sư. Trà lâu đã được Tần Hầu gia bao tất, Đinh Thuận án đao đứng dưới lầu, một đám Cẩm Y vệ hung thần ác sát vây chặt trà lâu, người đi đường đều sợ hãi né tránh.

Trên nhã các ở Lầu hai, Tần Kham mặc áo dài màu đen, cầm chén trà, thờ ơ thổi nước trà đag bốc khói.

Đứng ở trước mặt hắn là hơn mười vị thương nhân nổi danh kinh sư. Mỗi người ở trong thương giới kinh sư đều là đại lão bản hô phong hoán vũ, lúc này đứng trước mặt Tần Kham lại nơm nớp lo sợ, im thi thít, thở mạnh cũng không dám.

Hiện giờ đại thương nhân có ai sau lưng không có bóng dáng của quan viên triều đình? Nhưng mà những bóng dáng này ở trước mặt Tần Hầu gia lại không đáng nhắc tới, Tần Hầu gia ngay cả Lưu Cẩn còn không sợ, mấy trăm phiên tử Tây Hán hắn nói giết là giết, chẳng thèm coi mặt mũi Lưu Cẩn ra gì, sau chuyện Lưu Cẩn không ngờ cò phải nén giận, nhẹ nhàng cho qua.

Một hung thần Như vậy, bối cảnh của các thương nhân có cường thịnh tới mấy thì cũng có lợi ích gì? Lôi ra chỉ tổ bị cười chê, Tần Hầu gia là người sợ bối cảnh à?

Đây là nguyên nhân những đại thương nhân này giờ đứng trước mặt Tần Kham phải tất cung tất kính, ở trong mắt Tần Hầu gia, bọn họ chẳng khác gì con kiến, nói bóp chết là bóp chết ngay.

Quan viên Triều đình bình thường tận lực tránh trực tiếp giao tiếp với thương nhân, để tránh làm bẩn thanh danh, qua lại với thương nhân truyền ra sẽ không dễ nghe, khiến người ta khó hiểu là, vì sao vị Hầu gia này tựa hồ không hề cố kỵ tới thanh danh, chủ động mời đám lão bản hiệu buôn bọn họ?

Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, tất cả lão bản trơ mắt nhìn Tần Kham không nhanh không chậm uống trà, mí mắt mọi người không khỏi giật giật, đại bộ phận mọi người kinh sợ nhìn chung quanh, sợ vị Hầu gia trước mắt này bỗng nhiên ném chén trà trong tay xuống đất, sau đó ngoài phòng vô số đao phủ thủ ùa vào như thủy triều, phầm phập chém họ thành tương.

Không biết qua bao lâu, Tần Kham bỗng nhiên nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, khẽ phát ra tiếng keng, hơn mười vị đại thương nhân hai má đồng thời giật giật, đều cảm thấy hết hồn.

"Bành chưởng quầy của hiệu buôn Vạn An, Tạ chưởng quầy của hiệu buôn Phong Đạt, à, còn cả Chu viên ngoại của hiệu buôn Chu Ký, ha ha, Chu viên ngoại từng là Hộ bộ chủ sự vào những năm Hoằng Trị, nói ra thì còn là tiền bối của Tần mỗ, không ngờ Chu viên ngoại sau khi trí sĩ lại gây dựng ra gia nghiệp như vậy, thật sự là đáng kính đáng phục..." Tần Kham cười dài điểm danh từng người.

Các thương nhân càng thấp thỏm lo âu, mọi người bỗng nhiên cảm thấy mình biến thành một cục xương bị chú thèm thuồng, thơm phưng phức, còn bốc khói nữa.

Chỉ độc có vị Chu viên ngoại kia là còn bình tĩnh, dù sao lão cũng từng là quan viên triều đình, sau khi trí sĩ thì giao du trên dưới, nhân mạch trong triều không nhỏ, lão biết Tần Kham sẽ không làm gì lão.

"Tần Hầu gia hạ mình triệu kiến chúng ta, không biết có gì chỉ bảo?" Chu viên ngoại chắp tay khách khí hỏi.

Tần Kham cười nói: "Chỉ bảo thì không dám, Chu tiền bối chiết sát ta rồi, hôm nay Tần mỗ mời các vị phú thương tới là có một yêu cầu quá đáng..."

Chu viên ngoại cắn chặt răng, hơn mười vị thương nhân bên cạnh sắc mặt cũng có chút khó coi.

Những lời này bọn họ nghe nhiều rồi, cái gọi là "Yêu cầu quá đáng" chỉ là cách nói uyển chuyển, bất luận những lời này uốn lượn bao vòng, kết quả cuối cùng tất nhiên vẫn là móc bạc ra khỏi túi họ, không cần hỏi, bạc cuối cùng sẽ vào túi tiền của quan viên.

Thiên hạ đều biết ti lễ giám Lưu Cẩn tham lam, bất luận quan viên vào kinh là để báo cáo công tác hay là vì việc chung, đầu tiên phải gặp Lưu công công, đưa lên mấy vạn lượng bạc, sau đó mới có thể bắt đầu làm chính sự, nếu không Lưu công công sẽ rất mất hứng, ví dụ như một tuần án ngự sử tên là Chu Thược bị điều đi tuần nơi khác, khi trở về thật sự là quá mức nghèo khó, không tặng bạc cho Lưu công công, ngày hôm sau sau khi vào kinh thì treo cổ chết trong nhà.

Nhưng mọi người lại không nghĩ rằng, Tần Hầu gia đối nghịch với Lưu Cẩn cũng có tật xấu này.

Nghĩ lại cũng đúng thôi, thiên hạ đen như quạ, trong vạn con quạ đen tự dưng mọc ra một con quạ trắng thì quá không hợp thời rồi.

Chỉ có điều với địa vị quốc hầu triệu tập mọi người tới, nói thắng cái gì "Yêu cầu quá đáng", quả thực là giơ đuốc cầm gậy đi ăn cướp, cái này so với Lưu Cẩn còn khó coi, rất không giảng cứu.

"Tần Hầu gia nếu có chỗ khó xử, chúng ta ngồi xuống bàn xem? Nếu Hầu gia không chê, hiệu buôn Chu Ký của ta nguyện dâng tặng ba... không, năm vạn lượng bạc cho Hầu gia, xin Hầu gia vui lòng nhận cho." Chu viên ngoại tính toán một hồi rồi nói.

Có người đi đầu, người còn lại không thể không nhiệt liệt hưởng ứng.

" Hiệu buôn Vạn An của ta nguyện dâng bốn vạn lượng."

" Hiệu buôn Phong Đạt nguyện tặng năm vạn lượng..."

"..."

Tần Kham hơi nhíu máy, giơ tay lên rồi hạ xuống, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

"Các vị coi bản hầu là ai? Bản hầu là loại chiếm tiện nghi của các ngươi à? Ta chính là quốc hầu thế tập, chẳng lẽ lại thiếu mấy vạn lượng bạc của các ngươi?"

Mọi người ngẩn ra, càng mù mịt, không biết lời này của Tần Kham là nên nhe chính hay nghe phản, là thực sự không muốn bạc, hay là chê bạc ít.

Tâm tình của Chu viên ngoại bỗng nhiên trầm xuống.

Nếu vị Hầu gia này thực sự không muốn bạc, chỉ sợ cái gọi là "Yêu cầu quá đáng" của hắn tất là một chuyện khó làm, nếu đem so sánh, Chu viên ngoại thà để Tần Kham cầm tiền rồi đi, mọi người đều thoải mái, coi như là tiêu tiền tiêu tai, bánh bao thịt đánh chó.

"Hầu gia xin thứ cho tội càn rỡ của đám người chúng ta, không biết Hầu gia có việc khó gì, chúng ta nếu có thể làm được, tuyệt đối sẽ không chối từ."

Tần Kham gật gật đầu, hạ thấp giọng nói: "Các vị chưởng quầy đều biết tới ti lễ giám Lưu Cẩn chứ?"

Mọi người gật đầu, danh hào của Lưu Cẩn hiện giờ thiên hạ đều nghe, ai dám không biết?

" Yêu cầu quá đáng của bản hầu chính là... Các vị nếu không khó xử thì không ngại tự phát động mời chào cao thủ tuyệt thế, thình lình một đao đâm chết Lưu công công, trừ hại cho dân..."

Bùm!

Mấy tên thương nhân nhát gan lập tức quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy.

Người không quỳ thì sắc mặt cũng không tốt hơn là bao, đều rùng mình sợ hãi, ánh mắt khi nhìn Tần Kham giống như đang nhìn một người điên.

Trong phòng không ai lên tiếng, không khí giống như đều ngưng kết.

Sau hồi lâu, Tần Kham bỗng nhiên rất hiểu lòng người nói: "Thỉnh cầu này có phải quá làm khó các vị rồi hay không?"

Mọi người điên cuồng gật đầu, hốc mắt ửng đỏ.

Tần Kham vẻ mặt ôn hoà nói: "Vậy... bản hầu đổi yêu cầu khác nhé?"

Mọi người tiếp tục gật đầu điên cuồng, ánh mắt tràn ngập chờ mong cùng với.... Cầu xin.

Tần Kham biết, mọi người hiển nhiên đang cầu xin khi hắn nổi điên đừng kéo họ ra làm.

Tần Kham cười dài nói: "Nếu mọi người không có hứng thú với đâm chết Lưu công công thì không biết có hứng thú đầu tư vào Thiên Tân không?"

Bình Luận (0)
Comment