Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 607 - Chương 457: Khác Biệt Giữa Gốc Và Ngọn (2)

Chương 457: Khác biệt giữa gốc và ngọn (2)

Nói tới đây Chu viên ngoại dừng lại, nhưng mà ý tứ lại rất rõ ràng. Thiên Tân đó có lợi gì mà kiếm? Nơi đó ngay cả nha môn hành chính chính thức còn chả có, chỉ có một nha môn thuỷ vận và một nha môn diêm đạo, đường vận lương thì nằm trong tay triều đình, muối cũng nằm trong tay triều đình, vả lại dân sống trong thành Thiên Tân chỉ hai ngàn hộ, chẳng lẽ đám thương nhân chúng ta chạy đến Thiên Tân để đi bán bánh bao rán bánh xèo à?

Tần Kham kiếp trước cũng là phó tổng công ty, tất nhiên rất minh bạch bản sắc của thương nhân, biết những gì Chu viên ngoại nói là thật, nên cũng không trách tội.

Chu viên ngoại thấy trên mặt Tần Kham không hề có vẻ giận dữ, gan cũng lớn dần, nói tiếp: "Hầu gia, chúng ta đều nguyện ý đập bạc để làm Thiên Tân phồn vinh, nhưng chúng ta dù sao cũng chỉ có mười mấy người, tuy nói mỗi người đều có tiền có gia tài, nhưng so sánh với việc để làm một tòa thành trì trở nên phồn vinh mà nói thì còn lâu mới đủ, cho dù táng gia bại sản thì cũng chưa chắc đã có thể thay đổi được Thiên Tân là bao nhiêu, nếu muốn làm Thiên Tân phồn vinh, chỉ có hấp dẫn thương nhân thiên hạ tranh nhau ùa tới, trăm sông mới có thể tụ được thành biển, nhưng mà Thiên Tân chỉ có hai ngàn hộ, mà hộ nghèo lại chiếm đa số, chút dân cư ấy mà muốn hấp dẫn thương nhân thiên hạ thì không khác gì người si nói mộng."

"Có điều.... Triều đình nếu có chính lệnh mở rộng nội thành, di chuyển dân cư, thiết lập phủ nha, khiến dân cư Thiên Tân dần dần tăng nhiều, dân cư nhiều rồi thì lo gì thương sự không thịnh hành? Khi đó không cần Hầu gia mở miệng, thương nhân thiên hạ đều sẽ chen chúc mà tới, các loại cửa hàng, nhà xưởng, nhà dệt, kho lúa, trạm xe đều sẽ được dựng lên, mục đích muốn làm Thiên Tân phồn vinh cũng gần như là đạt được rồi."

Tần Kham nghiêm túc nghe một lúc, thở dài, trên mặt lộ ra nụ cười.

Quả nhiên không thể xem thường người cổ đại, cho dù là thương nhân cổ đại, kiến thức của bọn họ cũng rất phi thường và thậm chí là đáng để học tập, những lời này của Chu viên ngoại thoạt nghe thì đơn giản, nhưng kỳ thực lại phân tích rất rõ ràng giữa "gốc" và "ngọn".

Tần Kham kiếp trước mặc dù cũng là thương nhân, nhưng hắn dù sao cũng không phải là thị trưởng, muốn kiếm lợi nhuận về cho công ty thì được, nhưng làm thế nào để một tòa thành thị trở nên phồn vinh thì lại không làm được, nói tới vẫn không hiểu vấn đề quả trứng có trước hay con gà có trước, vẫn luôn cho rằng trước tiên chiêu thương mới có thể hấp dẫn dân cư, nhưng trên thực tế lại là có dân cư trước mới có thể hấp dẫn thương nhân..

"Nói như vậy, dân cư Thiên Tân nhiều hơn, các ngươi sẽ nguyện ý tới đầu tư?"

Chu viên ngoại cười nói: "Nhiều người tất nhiên tài nguyên cũng nhiều. Hầu gia, chúng ta là thương nhân, thương nhân không có thù với bạc."

Tần Kham mỉm cười, lời này của Chu viên ngoại khiêm tốn quá, thương nhân đâu chỉ không có thù với bạc, bạc quả thực chính là tổ tông của thương nhân. Nhà thương nhân nếu chẳng may cháy, thứ bọn họ cứu trước tuyệt đối là thùng đựng bạc chứ không phải bài vị tổ tông.

Tần Kham nhìn chung quanh một vòng, thấy hơn mười vị đại thương nhân đều mang vẻ mặt công nhận thì lập tức liền minh bạch.

Nói đơn giản, dưới cây ngô đồng không có tiền tài thì không hấp dẫn được phượng hoàng.

Mà loại chuyện chiêu thương này lại không thể dùng quyền thế để cưỡng ép, nếu không trong thành có mười mấy thương nhân không tình nguyện, dần dà sẽ sinh dã tâm, kẻ có tiền có thể làm ra chuyện thất đức không ít hơn Tần Kham.

Thương nhân không công mà về, nhưng lại không phải là không có thu hoạch.

Ít nhất thì suy nghĩ ngây thơ của Tần Kham đã bị những thương nhân này chỉnh lý lại cho rõ ràng, trước kia đối với xây dựng Thiên Tân chỉ có một nét khái quát mơ hồ, hiện tại đã có trật tự rõ ràng.

Tần Kham tận hết cố gắng của mình để thay đổi thời đại này, đồng thời cũng có người đang tùy ý họa hại thời đại này.

Thái giám là quần thể rất đặc thù, không chỉ giới tính khó có thể định luận, hơn nữa giống loài cũng khó định luận, có khi là người, có khi không phải người,

Dương Nhất Thanh bị bắt vào chiếu ngục không đến hai ngày, Tây Hán liền truyền ra tin tức, Dương Nhất Thanh đã bị định tội, tội danh là lạm sát dân phu, tham ô quân lương, ti lễ giám chưởng ấn Lưu Cẩn tiếp thu sâu sắc giáo huấn lần trước Tần Kham cứu Vương Thủ Nhân, không hề tự mình ra mặt, mà sai Tây Hán định tội, rồi mới phán chém đầu, ba ngày sau hành hình.

Triều đình Đại Minh thời kì này chức quyền rất hỗn loạn, hoàng đế lơ là triều chính, quyền hoạn lộng quyền, quyền lực của Cẩm Y vệ và Đông Tây Hán được phóng đại vô hạn, tựa hồ cái gì cũng có thể quản, cái gì cũng có thể phán, thế là rất nhiều án kiện căn bản không cần qua hình bộ và Đại Lý tự, Hán Vệ trực tiếp bắt phạm nhân vào chiếu ngục, thẩm tra qua loa rồi định tội, ngay cả hành hình cũng do một tay Hán Vệ làm, có thể nói là bắt, phán, giết làm luôn một mạch, có cây gậy chọc cứt Hán Vệ này, triều đình sao có thể không hỗn loạn? Không cần phải hỏi, Tần Kham cũng là một thành viên trong cây gậy chọc cứt này.

Tin tức Dương Nhất Thanh bị định tội truyền ra khiến cả triều xôn xao, các đại thần vừa sợ vừa giận, Lưu Cẩn này càng lúc càng bừa bãi, ngay cả bề tôi trung trực như Tam biên tổng chế Dương đại nhân không ngờ cũng nói giết là giết, thiên lý công đạo ở đâu? Càn khôn sáng lạn chẳng lẽ thực sự biến thành thiên hạ của hoạn quan à?

Lúc Cả triều vừa giận vừa sợ, một thân ảnh lo âu trên dưới chạy chọt cho Dương Nhất Thanh.

Thân ảnh này không phải Tần Kham, mà là Đại học sĩ nội các Lý Đông Dương.

Sau hôm tin tức được xác nhận, Lý Đông Dương lại tới tìm Lưu Cẩn, kết quả lại phẫn nộ mà về.

Hiển nhiên Lưu Cẩn lần này quyết tâm muốn đẩy Dương Nhất Thanh vào chỗ chết, lúc trước Dương Nhất Thanh rất không nể tình cự tuyệt lời mời chào của Lưu công công, mà nếu thế thì thôi, không ngờ còn hung hăng nói móc châm chọc hắn, tâm nhãn của Lưu công công không lớn, huống hồ giới tính còn mơ hồ, cũng không biết có phải là có một loại tình hoài "Không được yêu nên đâm hận" hay không, dù sao lần này là nhất định phải giết chết Dương Nhất Thanh, Đại học sĩ nội các biện hộ cũng chẳng nể mặt.

Lý Đông Dương gấp quá, bất kể vì nghĩa chung hay là quan hệ cá nhân, y cũng không thể ngồi nhìn Dương Nhất Thanh bị chém đầu, nhưng mà chuyện tựa hồ đã thành kết cục đã định, chuyện Lưu Cẩn đã quyết định thì không thay đổi, nếu nói thi hành cái gọi là tân chính kia Lưu Cẩn làm ướt át bẩn thỉu, nhưng trên phương diện giết người này thì Lưu Cẩn làm rất dứt khoát quả quyết, hiệu suất cực cao.

Người Lưu Cẩn quyết định muốn giết không ai có thể cứu, nhưng mà... Lý Đông Dương cả người một nhiên giật thót, một thân ảnh quen thuộc hiện lên trong đầu.

Người khác có lẽ không cứu được, hắn chẳng lẽ cũng không thể sao?

Màn đêm buông xuống, vạn nhà thắp đèn.

Một cỗ kiệu quan lặng lẽ dừng trước cửa phủ Sơn Âm Hầu, một vị lão bộc cạnh kiệu cầm danh thiếp đưa cho người gác cổng hầu phủ.

Tần Kham ở Hậu viện nhận được danh thiếp, mày không khỏi nhíu chặt.

"Lý Đông Dương tới tìm ta làm gì?" Tần Kham thì thầm

Triều đường trên dưới, đại thần bị Tần Kham lừa đếm không hết, ngay cả Vương gia cũng phải từng nếm đau khổ dưới tay Tần Kham, nhưng nếu nói Tần Kham kiêng kị ai nhất thì chỉ có mình Lý Đông Dương.

Lão hồ li này giống như là khắc tinh của hắn vậy, bất luận hắn giở âm mưu quỷ kế gì, lọt vào trong mắt Lý Đông Dương lại rõ ràng không sót, trong tay lão hồ li giống như có một tấm kính chiếu yêu, chiếu cho Tần Kham cả người trần truồng, cho nên hiện tại Tần Kham tận lực đối với y là có thể trốn thì trốn, thực sự là có vài phần sợ y.

Có điều người ta nếu đã chủ động tìm tới cửa, có trốn cũng khó, Tần Kham đành phải ra ngoài cửa đóng, tự mình mời Lý Đông Dương vào tiền đường.

Lý Đông Dương rất hòa ái, bộ dạng vuốt râu dài mỉm cười có một loại cảm giác phiêu dật như đạo cốt tiên phong, kỳ thật cũng rất hy vọng lão gia hỏa này sớm ngày đứng vào hàng tiên, đừng cứ mãi ở lại nhân gian gây trở ngại cho hắn lừa người, vẻ mặt hiểu rõ tất cả rất khiến người ta căm ghét.

Nha hoàn dâng trà, Lý Đông Dương cầm lên uống một ngụm, rồi mới cười nói: "Lão phu nghe nói Sơn Âm Hầu sau khi từ Thiên Tân về kinh thì tựa hồ rất ít tới Bắc trấn phủ ti xử lý công vụ?"

Tần Kham chắp tay cười nói: "Hạ quan nghỉ sinh, thật sự không rảnh đi làm."

Lý Đông Dương ngạc nhiên: "Nghỉ sinh?"

"Phu nhân Trong nhà sắp lâm bồn, hạ quan muốn bầu bạn với nàng ta nhiều hơn, cũng muốn tận mắt nhìn thấy đứa trẻ ra đời." Nói tới đây, trên mặt Tần Kham lộ ra vẻ vuốt ôn nhu hiếm có.

Lý Đông Dương trầm mặc một lúc, bỗng nhiên thở dài: "Làm chồng người ta so với làm quan thì tốt hơn cả trăm ngàn lần, ít ra cũng làm được điều này, thật là may mắn của thiên hạ."

Sắc mặt Tần Kham có chút xám ngắt, lão gia hỏa này đêm nay tới đây là để gây hấn à?

"Không biết Lý lão đại nhân đêm nay tự mình đến hàn xá, là vì..."Tần Kham quyết định vào thẳng chủ đề, không muốn vòng vèo với y nữa.

Lý Đông Dương cười nói: "Tất nhiên có việc tìm ngươi."

Tần Kham nhíu mày, ngữ khí có chút bất mãn: "Lý lão đại nhân, các đồng liêu trong triều nhà ai gặp xui xẻo ông đừng có mà tới trách ta, gần đây trừ giết mấy trăm người và phóng hỏa đốt mấy căn phòng của Tây Hán ra thì ta rất chi là an phận thủ thường..."

Bình Luận (0)
Comment