Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 608 - Chương 458: Giao Dịch

Chương 458: Giao dịch

Từ nội tâm mà noi, Lý Đông Dương kỳ thật là rất thưởng thức Tần Kham.

Lúc trước khi vừa tới kinh sư liền bị Đông Hán ghi hận, ngàn người vây công vẫn sừng sững bất động, rõ ràng thân hãm tuyệt cảnh mà lại phản kích một cách bất ngờ, phái người phóng hỏa đốt nhà Lý Đông Dương vu oan cho Đông Hán, cường hành kéo hoàng đế và nội các vào trong cuộc, khiến Vương Nhạc lúc đó phải chịu thiệt lớn.

Lý Đông Dương lúc ấy đã vô cùng thưởng thức, trừ ở điểm đốt nhà y làm y không thích lắm ra, sự nhanh trí hóa hiểm thành may của thanh niên nhân này thực sự khiến người ta tán thưởng.

Chứng minh ánh mắt của y là đúng, trong thời gian hai năm ngắn ngủi, Tần Kham không chỉ trở thành Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, hơn nữa còn được phong quốc hầu.

Quốc hầu, y là lão thần trải qua bốn triều dốc hết tâm huyết cả đời cho Đại Minh, già rồi cũng chẳng có nổi nửa cái tước vị, mà người trẻ tuổi mới hơn hai mươi này không ngờ là quốc hầu thế tập, cứ theo tốc độ này mà tiến, tương lai phong Quốc Công thậm chí phong vương cũng không phải là không có khả năng.

Đương nhiên, đối với thanh niên nhân này thưởng thức thì thưởng thức, nhưng Lý Đông Dương là công nhận toàn bộ, ví dụ như cái miệng của thanh niên nhân này, có đôi khi cũng rất đáng ghét, quả thực ai thấy người hận.

Lý Đông Dương giả vờ bình tĩnh vuốt râu, nhưng bàn tay đang run nhè nhẽ đã triệt để bán đứng suy nghi muốn tát Tần Kham của y.

Đối mặt với Đại học sĩ nội các, Tần Kham tuyệt không e ngại, ngược lại còn mỉm cười nhìn y chăm chú, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Tần Kham biết Lý Đông Dương tới tìm hắn là vì chuyện gì, với thân phận của Lý Đông Dương, hôm nay không ngờ hạ mình đích thân đăng môn, nghĩ chắc là không phải có ý tới chúc mừng Tần Kham sắp làm cha.

"Tây Nhai tiên sinh có ơn dẫn dắt bảo vệ đối với hạ quan, có gì phân phó thì xin cứ nói thẳng."

Lý Đông Dương mắt chợt lóe sáng, cười nói: "Sơn Âm Hầu nói quá lời rồi, lão phu sao dám vọng ngôn hai chữ 'Phân phó', tối nay đăng môn, lão phu quả thực có chuyện quan trọng muốn nhờ."

Tần Kham vội vàng nói: "Tiên sinh cứ nói, hạ quan có thể làm được thì nhất định sẽ hết sức."

Nụ cười của Lý Đông Dương cứng lại, oán hận lườm Tần Kham một cái.

Tiểu hồ ly nói chuyện trơn tuột như quỷ, nói cũng không nói đủ, chỉ nói "có thể làm được", để lại đường lui cho bản thân, chỉ sợ hôm nay tới nhờ vả chắc sẽ không được thuận lợi.

Than thầm một tiếng, mặt Lý Đông Dương trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói: "Sơn Âm Hầu chắc biết Tam biên tổng chế Dương Nhất Thanh bị Lưu Cẩn bắt vào chiếu ngục chứ?"

Tần Kham bình tĩnh nói: "Hạ quan mấy hôm nay mặc dù không tới Bắc trấn phủ ti, nhưng tin tức trong kinh cũng biết một hai."

Lý Đông Dương thở dài: "Dương Nhất Thanh là bề tôi trung trực, thực sự có thể coi là rường cột của Đại Minh ta."

"Dương đại nhân ở Thiểm Tây chấn hưng mã chính, ba biên xây trường thành, quả thật là danh thần trị thế của Đại Minh ta, hạ quan từng gặp mặt y một lần ở Liêu Đông,, đối với Dương đại nhân cũng phi thường khâm phục."

Lý Đông Dương gật gật đầu, thở dài: "Sơn Âm Hầu chắc biết, ba hôm nữa Tây Hán sẽ chém đầu thị chúng Dương Nhất Thanh?"

"Biết."

Lý Đông Dương đột nhiên ngồi thẳng người, râu dài dưới cằm không gió mà tự bay, khuôn mặt nổi lên một vầng ánh sáng chính nghĩa, trầm giọng nói: "Sơn Âm Hầu chẳng lẽ trơ mắt ngồi nhìn hoạn tặc giết hại trung lương sao?"

Tần Kham cũng ngồi thẳng người, nghiêm trang nói: "Đương nhiên không thể! Ta sẽ giúp lão đại nhân vẽ họa quyển."

"Vẽ... họa quyển?"

"Đúng, nguyền rủa Lưu Cẩn đoạn tử tuyệt tôn."

Khuôn mặt chính nghĩa của Lý Đông Dương lập tức nổi lên một đạo lục quang, giống như quả bóng cao su xì hơi, buồn bã ỉu xìu nói: "Cái này không cần ngươi nguyền rủa, Lưu Cẩn sớm đã không phụ sự mong đợi của mọi người mà đoạn tử tuyệt tôn rồi."

Vẻ mặt Tần Kham giống như lấy hết dũng khí đuổi giặc cùng đường: "Chúng ta có thể nguyền rủa kiếp sau của hắn."

Lý Đông Dương khoát tay, ánh mắt nhìn chăm chú Tần Kham hồi lâu rồi cười khổ nói: "Tên tiểu hồ ly ngươi, lão phu cũng biết chiêu này vô dụng đối với ngươi, ngươi là hạng chính tà chẳng phân biệt, không có lợi thì chắc không đả động được ngươi."

Tần Kham mặt giãn ra mỉm cười, chắp tay nói: "Nếu Tây Nhai tiên sinh đã bày ra vẻ mặt chính nghĩa thì hạ quan sao có thể không phối hợp một chút?"

Lý Đông Dương thở dài: "Lão phu xem như bất lực với ngươi rồi, nói đi, điều kiện như thế nào thì ngươi mới bằng lòng cứu Dương Nhất Thanh?"

Tần Kham cảm thấy thoáng vui mừng.

Điều kiện này của Lý Đông Dương chính là từ trên trời rơi xuống, vốn khi Tây Hán truyền ra tin tức ba ngày sau sẽ chém Dương Nhất Thanh, Tần Kham đã định xuất thủ rồi, vị danh thần trị thế này của Đại Minh không thể cứ trơ mắt nhìn hắn chết dưới đao của Lưu Cẩn được, Tần Kham và Lưu Cẩn đã đấu rất nhiều hiệp, đã tích lũy được kinh nghiệm đấu tranh phong phú, nếu hắn xuất thủ cứu người, mặc dù không nắm chắc nhất định có thể khiến Dương Nhất Thanh được vô tội phóng thích, nhưng khiến Lưu Cẩn sinh ra cố kỵ, không dám hạ đao với Dương Nhất Thanh nữa.

Nhưng mà Tần Kham lại không ngờ rằng, Lý Đông Dương lại thiếu kiên nhẫn đêm nay tìm tới cửa, Đại học sĩ nội các tự mình tới cửa đưa cho hắn một cây gậy trúc, cầu hắn đừng tiếc sức cứ cầm mà gõ, Tần Kham nếu không gõ thật hăng thì rất không tôn trọng lão nhân gia...

Tuy rằng gõ gậy trúc là chắc chắn rồi, nhưng Tần Kham vẫn không vào thẳng chủ đề, tận lực để tướng ăn của mình văn nhã một chút.

"Hạ quan thấy lạ, Tây Nhai tiên sinh vì sao ra sức chạy chọt về việc của Dương Nhất Thanh như vậy? Xin tiên sinh giải thích nghi hoặc cho ta."

Việc này quả thật kỳ quái, không thể phủ nhận Dương Nhất Thanh là danh thần, nhưng thái độ tìm cách cứu hắn của Lý Đông Dương tựa hồ quá mức vội vàng, cả triều trên dưới người oán giận có, người cầu tình có, nhưng vì Lý Đông Dương mà khổ sở chạy chọt như Lý Đông Dương, thậm chí không tiếc thể diện của Đại học sĩ nội các, buổi tối tự mình tới thỉnh cầu một hậu bối như hắn hỗ trợ, điểm này thực sự thật là làm người ta rất khó hiểu, suy bụng ta ra bụng người, nếu Tần Kham ngày nào đó cũng vội vã cứu một người như vậy, trừ phi người này nợ Tần Kham rất nhiều tiền thì tuyệt đối không thể để hắn chết.

Lý Đông Dương bất đắc dĩ thở dài: "Sơn Âm Hầu có lẽ không biết, Dương Nhất Thanh... Là sư đệ sư đệ của lão phu."

Tần Kham có chút kinh ngạc địa nhìn y, hôm nay hắn mới biết, Lý Đông Dương và Dương Nhất Thanh lại có tầng quan hệ này.

Lý Đông Dương cười khổ nói: "Lão phu từng chuyên nghiên học vấn dưới môn hạ của đại nho Thái Phác thiên sinh, sư tôn Thái Phác tiên sinh có tục danh là Lê Hạ Thuần, là Trạng Nguyên khoa Đinh Sửu năm Thiên Thuận thứ nhất, học vấn phi thường cao thâm, lão phu khổ học dưới môn hạ của ân sư nhiều năm, bốn mươi năm trước, khi đó Dương Nhất Thanh mới mười lăm tuổi cũng bái dưới môn hạ của ân sư, ta và hắn liền thành sư huynh đệ, chỉ là lão phu là trọng thần nội các, mà Dương Nhất Thanh thì lại là ngoại quan nắm binh mã của ba trấn, tầng quan hệ quan hệ này thực sự không nên tuyên dương, mấy năm nay, lão phu nhập các thành vị cực nhân thần, mà hắn cũng thành được thế nhân kính ngưỡng, có khả năng bảo vệ xã tắc, để tay lên ngực tự xét, cũng coi như không làm thất vọng sự dạy bảo của ân sư năm đó."

Tần Kham giật mình, hắn cuối cùng cũng minh bạch vì sao Lý Đông Dương tận hết sức lực nghĩ cách cứu Dương Nhất Thanh, cái thời đại này rất chú trọng quan hệ thân thích, đồng hương cùng với sư môn, có đôi khi quan hệ thầy trò hoặc sư huynh đệ thậm chí vượt xa cả thân nhân có huyết thống, ví dụ như Dương Đình Hòa này, tính tình bảo thủ lại cố chấp, Chu Hậu Chiếu không thích y, nhưng vẫn phải thành thành thật thật gọi một tiếng "Dương tiên sinh", Lưu Cẩn tìm cớ đày Dương Đình Hòa tới Nam Kinh, người còn đang trên đường, Lưu Cẩn đã bị Chu Hấu Chiếu tức giận cầm chén trà ném vỡ đầu, nghiêm khắc ra lệnh mời Dương tiên sinh về rồi nhận lỗi với y, uy lực của quan hệ sư môn.

Nói như vậy, Lý Đông Dương cấp thiết tìm cách cứu Dương Nhất Thanh là có thể hiểu được, quan hệ sư huynh đệ cũng ngang với thân huynh đệ.

Loại Huynh đệ tình cảm khiến người ta cảm động, nhưng mà điều kiện nên đưa ra thì vẫn không thể thiếu.

Tần Kham trầm ngâm một lát, nói: "Tây Nhai tiên sinh, muốn cứu Dương đại nhân, chỉ có thể xin Lưu Cẩn đao hạ lưu nhân, nhưng Lưu Cẩn tựa hồ cứ muốn dồn Dương đại nhân vào chỗ chết, chuyện này không dễ xử lý đâu."

Lý Đông Dương hậm hực nói: "Dễ thì lão phu còn phải tới tìm ngươi à? Hiện giờ Lưu Cẩn độc bá triều đường, ai thuận ta thì sống, ai nghịch ta thì chết, cả triều trên dưới ai mà không sợ? Chỉ có tên tiểu tử sinh ngươi không sợ Lưu Cẩn, ngươi tới ta đi đấu rất nhiều hiệp à không hề rơi vào thế hạ phong, đương thời người có thể cứu Dương Nhất Thanh, không phải là ngươi thì là ai?"

"Lưu Cẩn rất hung ác..." Tần Kham thỏ thẻ từ chối.

Lý Đông Dương tựa cười mà như không phải cười: "Ngươi cũng không tính là nhã nhặn phải không? Tiểu tử ngươi vòng vo đủ rồi, nói thẳng đi, ngươi muốn cái gì."

Tần Kham cười nói: "Nếu Tây Nhai tiên sinh đã mở miệng, hạ quan sao có thể không vì Dương đại nhân mà hai sườn cắm đao, có điều mỗi nhà có kinh khó niệm riêng, chỗ hạ quan cũng có mấy kiện việc khó, vừa hay Tây Nhai tiên sinh có thể giúp ta hai sườn cắm đao."

"Ngươi nói đi."

"Hạ quan muốn xin Tây Nhai tiên sinh ở nội các khởi xướng một lần đình nghị..."

"Đình nghị cái gì?"

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Di dời lưu dân Bắc Trực Đãi vào Thiên Tân, làm hộ tịch, phân ruộng đất, mở rộng tường thành, xây phủ nha, làm Thiên Tân trở lên phồn vinh."

Bình Luận (0)
Comment