Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 609 - Chương 459: Thi Triển Thần Thông

Chương 459: Thi triển thần thông

Ánh mắt Lý Đông Dương nghiêm lại: "Vì sao?"

"Bởi vì Đại Minh cần một Thiên Tân phồn vinh, được gọi là lá chắn phía đông của kinh sư, Thiên Tân không nên chỉ là một tòa thành đất nhỏ, nó nên phát huy tác dụng lớn hơn, ví dụ như kho lúa dự trữ của kinh sư, ví dụ như nơi lưu thông bạc trắng của thương nhân, ví dụ như đầu mối trung chuyển hàng hóa của nam bắc cảnh nội Đại Minh."

Lý Đông Dương lạnh lùng nói: "Ngươi không biết yêu cầu này rất không thực tế sao? Bởi vì yêu cầu này của ngươi, ngươi có biết triều đình sẽ phải vận dụng bao nhiêu nhân lực vật lực không? Việc làm này có ý nghĩa gì? Nếu nói tới phồn vinh, kinh sư còn chưa đủ phồn vinh à? Thiên Tân cách kinh sư chỉ hai trăm dặm, hộ dân không quá hai ngàn, một tòa thành đất ven biển nho nhỏ, việc gì phải phí công phí sức, nếu nói về thứ sản xuất tốt ở Thiên Tân, chỉ có muối biển mà thôi, ngươi đề xuất yêu cầu này chẳng lẽ bởi vì nhà ngươi không đủ muối để ăn... Không đúng!"

Lý Đông Dương nói xong thì giật nảy mình, bỗng nhiên hồi thần, đứng bật dậy chỉ vào Tần Kham thất thanh nói: "Ngươi muốn mở cấm biển! Hảo tiểu tử, tính kế sâu lắm."

Tần Kham cũng sợ ngây người.

Lưu dứt khoát, Lý mưu mô, Tạ từ tốn, Lý học sĩ thiện mưu triều Hoằng Trị quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ từ một yêu cầu nhỏ không hề liên quan mà nhìn ra ý đồ của Tần Kham, đầu của lão gia hỏa này trước đây nhất định được hòa thượng khai quang trong miếu nào đó, tương đương với một kiện pháp khí...

Lý Đông Dương lúc này đầu óc kêu ong ong, mặt già lúc đỏ lúc trắng âm tình bất định, kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, dùng một loại thanh âm ngay cả bản thân cũng cảm thấy như ở xa xôi chậm rãi nói: "Tần Kham, lão phu tựa hồ chưa từng hỏi qua, chí hướng của ngươi là gì?"

Tần Kham bình tĩnh nói: "Cường quốc."

Lý Đông Dương lại trầm mặc hồi lâu, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên, thì thầm: "Quốc triều dưỡng sĩ trăm năm, người lòng lo cho thiên hạ há chỉ có một mình lão phu? Nhưng chỉ cần chí khí có thể được thực hiện, ngại gì mà không giao cho đời sau, lão phu... Bỗng nhiên cảm thấy không vất vả nữa."

Tiền đường Hầu phủ im ắng, lão thần bốn triều Lý Đông Dương cảm khái rất nhiều.

Từ khi Hoằng Trì đế qua đời tới giờ đã hơn hai năm rồi, trong hơn hai năm nay Lý Đông Dương vẫn đang phải khổ sở chống đỡ triều cục, một vị lão nhân già nua sắp dầu hết đèn tắt, dùng hết một tia khí lực cuối cùng của mình phù trợ cục diện phục hưng không bị sụp đổ giữa đường, y không thể không tươi cười với quyền hoạn, cúi cái lưng vốn luôn thẳng tắp của y, quyền hoạn mừng thọ y thậm chí dùng ngữ khí a dua viết xuống những lời chúc mừng a dua nịnh hót.

Các Đồng liêu không hiểu, Lưu Kiện Tạ Thiên trước khi đi ánh mắt với không thể khoan thứ, cứu vô số trọng thần và ngự sử táng mạng dưới đao của quyền hoạn, cái thu hoạch lại chỉ có vô số sự xem thường và trào phúng, thậm chí ngay cả đệ tử của y cũng ở ngay trước mặt mọi người đoạn tuyệt quan hệ thày trò với y.

Lý Đông Dương là người cô độc.y trong cô độc lặng lẽ dùng phương thức của mình đền đáp quốc gia đang bấp bênh này, y rất vất vả, nhưng y không sợ vất vả, cái y sợ là sự cô tịch tứ cố vô thân này.

Hôm nay hai chữ "Cường quốc" ngắn gọn của Tần Kham cuối cùng cũng làm Lý Đông Dương lẹn nóng tràn mi.

Hai chữ này không phải cuồng ngôn vọng ngữ của thư sinh chua loét chí lớn nhưng tài mọn, cũng không phải khẩu hiệu treo bên miệng của hạng người ngồi không ăn bám trên triều đường, Lý Đông Dương thật sự nhìn thấy người trẻ tuổi này sẽ đổi hai chữ "Cường quốc" này thành hành động.

Phát động nội các đình nghị, di chuyển lưu dân, xây dựng Thiên Tân, phá vỡ tổ chế mở cấm biển. Thanh niên nhân này có chí hướng thật lớn!

Mà Lý Đông Dương y, cũng đang vì cứu danh thần, để giữ lại một mầm mống trị thế mà chạy chọt khẩn cầu.

Trăm sông đổ về một biển, phương thức của mọi người khác nhau, nhưng mà mục đích lại nhất trí, đều muốn vương triều của Hán nhân trở nên cường thịnh.

Lý Đông Dương áp chế tâm tư hỗn loạn, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tần Kham, thật lâu sau mới thở dài: "Mở cấm biển là đại sự, muốn mở cấm biển, trước tiên tất phải tìm được một cửa đột phá để mở nó, ngươi lựa chọn lựa chọn, ý đồ là đúng, nhưng muốn Thiên Tân trở nên phồn vinh thì phải có chính lệnh của triều đình, chính lệnh không ban hành, mọi việc không thành, lão phu có thể đệ trình nội các đình nghị, nhưng ngươi nên minh bạch, nội các chỉ có quyền phiếu nghĩ, không có quyền quyết định, quyền quyết định nằm ở trong tay ti lễ giám, đương nhiên, sự ủng hộ của bệ hạ cũng không thể thiếu."

Tần Kham cười nói: "Cái này ta biết, cho nên làm từng bước một, nội các đình nghị là bước đầu tiên."

Lý Đông Dương nhìn hắn, một lúc sau bỗng nhiên cười: "Tiểu hồ ly, sớm đã tính kế lão phu rồi phải ư? Biết lão phu trên dưới chạy chọt cứu Dương Nhất Thanh, ngươi liền ở đây dùng đình nghị làm điều kiện để áp chế lão phu?"

Tần Kham cũng thản nhiên, nghe vậy cười nói: "So sánh với lần trước đốt nhà ngài mà nói, Tây Nhai tiên sinh không cảm thấy lần tính kế này như gió xuân sao?"

Lý Đông Dương cười to, sau đó cáo từ Tần Kham.

Chuyến đi tối nay không tệ, cho tới khi Lý Đông Dương lên kiệu quan, vẫn thấy Tần Kham vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa dõi theo, Lý Đông Dương thở phào thỏa mãn.

Trăm năm sau, danh thần trị thế trong sử sách há chỉ có một mình Dương Nhất Thanh?

Lão hồ li và tiểu hồ ly đạt thành hiệp nghị, chuyện còn lại tất nhiên do hai người chung sức hợp tác hoàn thành.

Dương Nhất Thanh phải cứu, Thiên Tân cũng phải xây dựng, hai người đều tự phân, Lý Đông Dương cả đời đã bàn qua vô số lần giao dịch chính trị, lần này y làm là sung sướng nhất.

Rốt cuộc đúng là lão hồ li lăn lộn trên triều đường nhiều năm, thật lòng mà nói, Lý Đông Dương làm việc so với Tần Kham thì già dặn hơn.

Y không trực tiếp ở trong nội các nhắc tới đình nghị, về chuyện xây dựng Thiên Tân, y càng không nhắc tới một chữ, giống như chưa bao giờ nghe nói.

Tảo triều hôm sau, khi Chu Hậu Chiếu ngáp ngắn ngáp dài câu được câu chăng nghe các đại thần bẩm tấu quốc sự, một vị giám sát ngự sử tên là Diêu Tường đứng ra khỏi hàng, bẩm tấu hiện trạng kinh sư với Chu Hậu Chiếu.

Chính Đức nguyên niên quan viên Hộ bộ đã làm một lần tổng điều tra, kinh sư Đại Minh hiện giờ có sáu vạn hai ngàn hộ, dân cư hai mươi sáu vạn, nếu tính cả mười hai đoàn doanh, ngự mã giám cùng với mười ba vệ sở như Yến Sơn tam vệ, Đại Hưng vệ, Vĩnh Thanh vệ, Mật Vân vệ xung quanh kinh sư, dân cư tổng cộng có hơn năm mươi vạn, mỗi ngày lượng vận bằng thủy đạo vào Triêu Dương môn tổng cộng năm ngàn thạch, hơi có chút, một khi có thiên tai không lường trước được, kinh sư sẽ có cái nguy thiếu lương.

Chu Hậu Chiếu nghe mà cả đầu mờ mịt.khi vẫn chưa hiểu gì thì lại có Thị Lang Hộ bộ Quán Ninh đứng ra khỏi hàng tấu, kinh sư Đại Minh ngày một phồn hoa, các cơ sở sản xuất ở các nơi trên toàn quốc đều tụ ở kinh sư người mua người bán, lượng nhập vào xuất ra ngày một lớn, thiên tử vừa lên ngôi, uy phục tứ phương, các thương nhân xa từ con đường tơ lụa hoặc các An Nam, Lưu Cầu tới càng lúc càng nhiều, lá trà, tơ lụa, đồ sứ Đại Minh thường thường là cung không đủ cầu.

Quán Ninh vừa nói xong, lại có đứng ra khỏi hàng bổ sung, mọi người ngươi một lời ta một câu.

Chu Hậu Chiếu nghe một lúc sau mới hiểu, những đại thần này nói đi nói lại đều là một ý, bởi vì mậu dịch tỉ lệ nhập siêu quá lớn, các bách tính bản thân là không đủ ăn cũng không đủ mặc, đương nhiên, những thứ thuộc phạm trù văn minh tinh thần như lá trà, đồ sứ thì lại càng không đủ.

Kinh sư xuất hiện vấn đề tất nhiên phải giải quyết, bằng không mọi người mỗi ngày tụ tập bàn bạc là để là gì? Thế là trong kim điện nổi lên những tiếng tranh cãi ầm ĩ, các đại thần mỗi người phát biểu ý kiến của mình, bên nào cũng cho là mình đúng, tiếng ồn ào làm Chu Hậu Chiếu nhíu mày.

Trong tiếng ồn ã, một vị giám sát ngự sử tên là Phương Khuê đứng ra khỏi hàng, ánh mắt trong điện một vòng rồi rụt rè nói: "Nếu kinh sư vật ăn và dùng có báo nguy, vì sao không lựa chọn phải triển một thành thị ở gần, để quan thương xây dựng phố xá sầm uất, thứ nhất là trữ hàng cho kinh sư, thứ hai tiêu hóa cái thừa của kinh sư, hai nơi tiếp giám, bù trừ cho nhau."

Cả điện yên tĩnh, tới tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Buổi chiều, nội các chính thức xếp đem việc này vào đình nghị.

Ti lễ giám lại có ác khách tới.

Ác khách họ Tần, trông thì như quân tử.

Lưu Cẩn hôm nay đau răng, cũng không biết là có phải cứ nhìn thấy Tần Kham là có bệnh hay không, má phải sưng vù, Lưu Cẩn một tay ôm quai hàm, vừa ra sức lườm Tần Kham, ánh mắt phẫn hận, vẻ mặt dữ tợn, cũng không biết là đau hay là tức, người ngoài nếu thấy không chừng còn tưởng rằng Tần Kham vừa vào cửa đã tát cho Lưu công công một cái.

Rên rỉ ỉ ôi một lúc, tiểu hoạn quan thị hầu bên cạnh vội vàng từ trong một thùng đồng màu đỏ lấy ra một khối băng, rụt rè đưa vào miệng Lưu Cẩn, Lưu Cẩn ngậm băng một lúc, cơn đơn cũng bớt đi.

Phẫn nộ hừ thật mạnh một tiếng, Lưu Cẩn rất không khách khí nói: "Tần Hầu gia hôm nay đến cái miếu nhỏ này của Tạp gia là có việc gì sai bảo? Tạp gia thấy ngươi là chồn chúc tết gà, không có hảo tâm."

Tần Kham quan sát Lưu Cẩn từ trên xuống dưới một lượt, rồi mới chậm rãi nói: "Lưu công công nói quá lời rồi, ngươi sao có thể là gà được? Ta không cho phép ngươi vũ nhục bản thân như vậy."

Bình Luận (0)
Comment