Tuy rằng buôn bán hải vận giúp Tần Hầu gia và Lưu công công tạm thời tiến vào thời kỳ trăng mật hiếm thấy, nhưng Tần Hầu gia là người luận sự, yêu công công nhưng càng yêu chân lý hơn.
Chu Hậu Chiếu không nhận ra được sóng ngầm mãnh liệt giữa Tần Kham và Lưu Cẩn, vột vàng lật xem xuân cung Tần Kham đưa.
Người so với người đáng chết, hàng so với hàng nên ném, lướt qua mấy lần, Chu Hậu Chiếu biết ngay, xuân cung Tần Kham dâng lên so với của Lưu Cẩn thì cao hơn không chỉ một bậc.
Không chỉ trên họa công tỉ mỉ có thần hơn, hơn nữa mỗi một bài thơ đi kèm trên tranh càng có vận vị hơn.
Hô hấp của Chu Hậu Chiếu trở nên ồ ồ, trợn to mắt nhìn chằm chằm tập tranh, miệng thì thầm đọc thơ trên tranh: "La mạn bán hân, quang cảnh vô biên. Thi vịnh vô đào, hoa khai hợp cụ. Thiển thâm mạc vấn, trường đoản hưu hiềm. Kim châm dục hạ, ngọc cổ tự huyền. Ma lộng công phu, tu tại sự tiên... Hay, thơ rất không biết xấu hổ, khó coi, khó coi."
Miệng thì nói "Khó coi", nhưng mắt Chu Hậu Chiếu lại mở to hơn chuông đồng, nhắm mắt thưởng thức một phen, cuối cùng mở mắt thở hắt.
"Tần Kham, sách này của ngươi quả nhiên tinh xảo hơn, người vẽ nó nhất định là đại sư vẽ tranh, người này là ai? Trẫm phải triệu hắn vào cung, làm thư họa đãi chiếu."
Tần Kham chắp tay cười nói: "Bệ hạ, tranh này là từ tay tài tử Tô Châu Đường Dần."
"Đường Dần?" Chu Hậu Chiếu ngỡ ngàng trợn to mắt.
Rất rõ ràng, Đường đại tài tử vang danh khắp Giang Nam, nhưng thanh danh của hắn vẫn còn chưa tới trình độ thượng đạt thiên thính, Chu Hậu Chiếu từ lúc còn bé đã bắt đầu đọc sách ở xuân phường, người dạy hắn học, người dạy hắn học vấn, tất cả đều là lão thần học giả uyên thâm nổi danh trong triều, nghiêm trang đạo đức, bọn họ chỉ dạy cho Chu Hậu Chiếu lời thánh nhân, học thuyết nho gia, những thứ ngoài học vấn đứng đắn, bọn họ tuyệt đối sẽ không để Chu Hậu Chiếu biết.
Tên của Đường đại tài tử hiển nhiên bị các lão thần học giả uyên thâm bài trừ ra khỏi phạm trù học vấn đứng đắn.
Một tên gia hỏa gian lận thi cử bị tước công danh, cả đời không cho phép thi cử, cả ngày chỉ biết ôm hoa ấp liễu, vẽ những thứ xuân cung không biết xấu hổ, các học giả uyên thâm sao có thể nhắc tới tên của hắn trước mặt Chu Hậu Chiếu, làm ô nhiễm tâm linh nguyên sinh thái bé nhỏ ngây thơ của Thái tử đông cung?
" Đường Dần nổi danh lắm à? Trẫm vì sao chưa bao giờ nghe nói tới hắn?" Chu Hậu Chiếu đã sinh ra hứng thú với Đường đại tài tử.
Người có thể vẽ ra thứ tranh không biết xấu hổ như vậy, Chu Hậu Chiếu cảm thấy mọi người nên có rất nhiều tiếng nói chung.
Tên Chu Hậu Chiếu chưa nghe, Lưu Cẩn thì lại không thể không nghe nói, hắn là nội tướng Đại Minh, lại chưởng quản Tây Hán, Đường đại tài tử danh khắp Giang Nam Lưu Cẩn tất nhiên biết, hắn thậm chí có tâm tư muốn nhét Đường Dần vào túi để dùng riêng, hiện giờ quyền thế của Lưu Cẩn đã tới đỉnh phong, nhưng vẫn không phải là hoàn mỹ, khiếm khuyết của hắn còn rất nhiều, trừ thất đức ra, hắn còn thiếu tiền, càng thiếu thanh danh hơn.
Thất đức thì không có cách nào khác sửa được, thiếu tiền thì tùy ý vơ vét, thiếu thanh danh thì vẫn có chút phiền toái, Lưu Cẩn nghe theo đề nghị của phụ tá Trương Thải, quảng nạp tài tử đại nho nổi danh thiên hạ làm phụ tá, dùng danh vọng vốn có của những người này để xây dựng danh vọng cho Lưu Cẩn hắn.
Tần Kham vô duyên vô cớ đưa lên xuân cung của Đường Dần, lại cố ý mà như vô tình ở trước mặt bệ hạ nhắc tới tên Đường Dần, làm trong lòng Lưu Cẩn sinh ra mấy phần cảnh giác.
Nghiệt súc này lại muốn làm gì đây?
Nghe Chu Hậu Chiếu hỏi, Lưu Cẩn vội vàng tươi cười nói: "Bệ hạ, Đường Dần này lão nô cũng biết một chút, nghe nói người này có hư danh là một trong tứ đại tài tử Giang Nam, hư danh này người hiếu sự trong dân gian phong cho, nhưng mà đức hạnh của người này lại có chút không ra gì, án gian lận chấn kinh thiên hạ vào năm Hoằng Trị thứ mười ba, cử tử Tô Châu Đường Dần và cử tử Giang Âm Từ Kinh chính là người liên quan tới vụ án, sau khi Lý Đại học sĩ của nội các nghiêm tra, hạ lệnh tước công danh của Đường Dần và Từ Kinh, triều đình vĩnh viễn không thu dụng, thế là Đường Dần từ đó về sau tận tình thanh sắc, ôm hoa ấp liễu, suốt ngày phóng đãng làm bạn với nữ tử Giang Nam, cuộc sống quẫn bách nên không thể không dùng vẽ xuân cung mà mưu sinh, bệ hạ, Đường Dần này, không thể dùng."
Không quan tâm tên nghiệt súc Tần Kham này có chủ ý gì, Lưu Cẩn quyết định chẳng quản gì hết, cứ trước tiên chọc thối đã rồi tính.
Tư duy của Người xấu luôn là giống nhau, với suy nghĩ của Tần Kham, hải vận chỉ có thể xem như là một vụ mua bán ăn cướp, mặc dù có có lợi ích chung, nhưng cũng không gây trở ngại tới hai người trong việc khác vẫn giữ quan hệ đối địch.
Lưu Cẩn vừa mới dứt lời thì đã thấy Tần Kham vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, lông mi trắng của Lưu Cẩn nhướn lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tần Hầu gia, Tạp gia nói không sai chứ?"
Tần Kham sờ sờ mũi, chậm rãi nói: "Lưu công công nhìn rõ mọi việc, tất nhiên sẽ không nói sai, có điều... Bản hầu và bệ hạ đàm luận với phong nguyệt xuân cung, chính là lúc phong nhã, ngươi lại chõ mồm vào nói cái gì gian lận ti cử, không thể dùng.... Lưu công công hận Đường Dần như vậy, chẳng lẽ ngươi khi tắm bị hắn nhìn lén, sau đó vẽ tranh khỏa thân của ngươi đi bán khắp nơi à?"
Mặt già của Lưu Cẩn tức tới vặn vẹo, cũng chẳng ngờ Chu Hậu Chiếu ở bên cạnh lại cừa khà khà.
"Tần Kham, cái miệng độc ác của ngươi đúng là... Ngươi không thể chừa cho Lưu Cẩn chút mặt mũi à?"
Tần Kham tất nhiên không dám đùa thái quá, trước kia Chu Hậu Chiếu đã trực tiếp nhắc tới vấn đề mâu thuẫn kịch liệt giữa hắn và Lưu Cẩn, Tần Kham cũng đã đáp ứng Chu Hậu Chiếu nhất định sẽ tương thân tương ái với Lưu công công, ở trước mặt Chu Hậu Chiếu, thái độ của Tần Kham đối với Lưu Cẩn vẫn có chút thu liễm.
Chu Hậu Chiếu tiếp tục đề tài vừa rồi, nói: "Không đề cập tới án gian lận thi cử, Đường Dần suốt ngày ôm hoa ấp liễu, sai trong hương ôn nhu vẫn cũng là tính tình trung nhân, rất có phong thái của Liễu Tam BiếnTống triều."
Lưu Cẩn vừa rồi chỗ miệng vào chuốc lấy nhục, lúc này cũng không dám nhiều lời nữa.
Tần Kham cười phụ họa nói: "Bệ hạ nói đúng, Đường Dần và Liễu Tam Biến biến có bốn điểm giống nhau, một là chơi gái không phải trả tiền, hơn nữa kỹ nữ còn tình nguyện trả tiền, điểm ấy là khiến người ta hâm mộ nhất... Hai là nghèo rớt mùng tơi, ba là đều rất có tài hoa, bốn là thái độ của triều đình đối với bọn họ đều là vĩnh viễn không thu dùng."
Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tần Kham, nhíu mày nói: "Tần Kham, ngươi là có ẩn ý?"
Tần Kham vẻ mặt bình tĩnh nhìn chăm chú Chu Hậu Chiếu: "Thần quả thật có ẩn ý, bệ hạ, án gian lận chấn kinh thiên hạ vào năm Hoằng Trị thứ mười ba, kỳ thật là một án o an, thần muốn lật lại án này, xin bệ hạ ân chuẩn."
Lưu Cẩn rốt cuộc không nhịn được nữa, chuyện tuy rằng không liên quan gì tới hắn, nhưng hắn lại không muốn để Tần Kham được thỏa ý, thế là Lưu Cẩn cười lạnh nói: "Tần Hầu gia có phải quá võ đoán hay không? Ngươi cảm thấy là án oan thì nó là án oan à? Không có bằng chứng mà muốn lật lại thiết án nhiều năm trước, chẳng lẽ luật của Đại Minh chúng ta ở trong mắt Hầu gia chỉ là để trang trí sao?"
Tần Kham cũng không tức giận, ngược lại rất thành khẩn nhìn Lưu Cẩn, trầm giọng nói: "Lời này của Lưu công công sai rồi, ta muốn xử lại tất nhiên là có đạo lý của ta, một vụ án có oan hay không, kỳ thật là có dấu vết để tra, ví dụ như nói, nếu có người nói xấu Lưu công công thông dâm với thê tử nhà người ta, ta nhất định sẽ cho rằng đây là án oan, khi đó ta nhất định cũng sẽ chạy chọt minh oan cho Lưu công công, dù sao Lưu công công căn bản cũng không có công năng này, bôi nhọ như vậy quả thực là nực cười.... Có điều nếu có người vu cáo Lưu công công thông dâm với trượng phu nhà người khác, cái này thì ta sẽ giữ thái độ cẩn thận chứng thực, dù sao chuyện này thì Lưu công công vẫn rất có thực lực..."
"Phì." Chu Hậu Chiếu phun nước bọt, tiếp theo mặt nén tới đỏ bừng, vừa cười vừa ho không ngừng.
Mặt già của Lưu Cẩn cũng đỏ bừng, cả người run rẩy.
Chu Hậu Chiếu vừa ho vừa nói đứt quãng: "Tần Kham... Ngươi, ha ha, trẫm lệnh cho ngươi không được phép tổn hại Lưu Cẩn nữa, ngươi quá ác, nhìn Lưu Cẩn tức tới thế nào kìa, ha ha ha..."
Tần Kham thấy tới là dừng, vội vàng vừa chắp tay vừa xin lỗi Lưu Cẩn: "Xin lỗi Lưu công công, ta chỉ là đưa ra ví dụ dễ hiểu thôi, không hề cố ý nhằm vào công công, công công là nội tướng Đại Minh, cái gọi là trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền, chắc là sẽ không chấp nhặt với ta đâu."
Lưu Cẩn cả người run rẩy, da bụng rõ ràng phồng lên, hiển nhiên lúc này chiếc thuyền trong bụng hắn khá là chiếm chỗ, không nhất định có thể chứa được nữa.