"Thần phụng chỉ bình loạn Phách Châu, dẫn mười vạn vương sư rời kinh chinh phạt..."
Bút lông sói Hồ Châu thượng hạng dừng trên giấy, rất lâu vẫn không thấy nhúc nhích, một giọt mực đen đậm đặc cuối cùng mất kiên nhẫn nhỏ xuống giấy, trang giấy trắng tinh trong nháy mắt đã nhuộm ra dần một khoanh mực lớn.
Tần Kham gác bút, bực mình vò tờ tấu chương vừa viết xong ném ra xa.
Đi tới kiếp này đã viết không ít tấu chương, bởi vì quan hệ với Chu Hậu Chiếu quá sâu đậm, có đôi khi chuyện bẩm tấu thậm chí ngay cả tấu chương chính quy cũng lười chẳng muốn viết, chỉ một tờ giấy viết rõ thời gian địa điểm nhân vật sự kiện rồi gửi vào trong cung.
Song hôm nay bản tấu chương sau trận chiến này, Tần Kham lại thực sự không hẹ được bút.
Hắn không biết nên viết như thế nào, càng không biết cuộc chiến bình loạn lần này mình rốt cuộc tính là có công hay là có tội, hắn chỉ cảm thấy mình đã tạo nghiệt, tạo đại nghiệt, tính mạng của hơn ba ngàn bách tính trở thành một con số không bắt mắt trên tấu chương, phía sau con số lại còn cho những bách tính này một danh hiệu - loạn dân.
Đây là hợp tình hợp lý, phàm là "Loạn dân", giết bao nhiêu cũng được, hoàng đế sẽ chỉ khen hắn bình loạn có công, ngay cả các ngôn quan ngự sử trước nay miệng thối hoặc cũng sẽ không thể trách cứ, đối với những người chỉ biết tới lợi ích này mà nói, bất kỳ ai muốn đoạt đi lợi ích của bọn họ thì đều là cừu nhân bất cộng đái thiên.
Tần Kham cũng là người chỉ biết tới lợi ích, có người tạo phản Chu Hậu Chiếu thì cũng chẳng khác nào trực tiếp uy hiếp tới địa vị quốc hầu thế tập đời đời của hắn, mọi người là đứng trên giai cấp của mình để nhìn một giai cấp khác, cho nên Tần Kham đối với việc tiêu diệt kẻ tạo phản thì không nói hai lời, hơn nữa tận hết sức lực, cho dù đời sau sách sử có gán cho hắn cái danh hào như "đao phủ máu tinh trấn áp khởi nghĩa nông dân" thì hắn cũng chẳng oán hận.
Nhưng mà trong đối tượng trấn áp của hắn, tuyệt đối không có bách tính tay không tấc sắt.
Từng cảnh từng cảnh khi thành Phách Châu bị phá hiện đi hiện lại trong đầu hắn, trong thành bất luận phụ nữ người già hay trẻ con, người dám cầm lấy binh khí đối kháng với quan binh thì đều bị chém chết tại chỗ, không chút lưu tình. Những âm thanh gào khóc đau đớn đến giờ vẫn còn vang vọng trong tai hắn.
Rất thảm thiết, giết phản quân và giết bách tính hoàn toàn là hai loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng, cũng là máu tươi phun trào, cũng là đầu bay khỏi cổ, nhưng Tần Kham thực sự không rõ, đối mặt với những bách tính quần áo lam lũ này, các tướng sĩ kinh doanh sao lại có dũng khí cầm đao kiếm chém vào người bọn họ, hai chữ "Nhân tính" Chẳng lẽ đã tuyệt diệt trong quân doanh rồi sao?
Ngồi trong soái trướng gần hai canh giờ, bản tấu chương tiệp báo sau trận chiến Tần Kham có thế nào cũng không viết nổi. Mùi máu tươi trong bản tiệp báo này quá nồng, thế cho nên Tần Kham khi nhìn trang giấy trắng phau trước mặt này cũng có một loại xung động muốn nôn mửa.
Điều Duy nhất đáng để vui mừng là, hắn rất kịp thời ngăn cản ý muốn đồ thành Phách Châu của các tướng sĩ kinh doanh, chỉ trảm sát hơn ba ngàn bách tính cầm binh khí chống cự triều đình, hơn mười vạn dân chúng trong thành tuy chịu bao kinh hãi, nhưng vẫn giữ được tính mạng.
Buồn bã thở dài, Tần Kham đứng lên, dứt khoát từ bỏ việc viết tiệp báo.
Sai người triệu văn lại theo quân tới soái trướng, Tần Kham quyết định để phần tiệp báo này lại cho văn lại viết thay, hắn thật sự là viết không nổi.
Con số Thương vong nhìn thấy mà ghê người, tướng sĩ kinh doanh chết trận hơn sáu ngàn, phản quân chết hơn tám ngàn. Sau khi thành bị phá thj hơn một vạn người còn lại đều hàng, bách tính chết hơn ba ngàn người. Tự mình trải quá, thậm chí tự mình chỉ huy trận chiến công thành này, Tần Kham mới cảm thụ được đây không phải là những con số lạnh léo, chúng đại biểu cho từng mạng sống vĩnh viễn bị xóa đi khỏi dương thế. Mà miêu tả trên sách sử đối với trận chiến tranh này cùng lắm cũng chỉ có một câu "Tháng mười một năm Chính Đức thứ hai, Phách Châu dân loạn, Sơn Âm Hầu Tần Kham phụng chỉ chinh phạt, mười bốn tháng chạp. Bình!"
Nhẹ nhàng bâng quơ biết bao, sống chết, khóc cười, những tiếng kêu gào thê lương, trong sách sử hoàn toàn không được nhắc đến, một câu là qua, sách sử lịch triều lịch đại, toàn bộ đều do những câu nói lạnh lẽo vô tình này mà thành.
Trong doanh, đám chư tướng Miêu Quỳ, Hạ Dũng, Mao Duệ tề tựu trong soái trướng để ăn mừng, cùng chúc Phách Châu đại thắng, trên mặt bọn họ là vẻ vui sướng, chẳng hề nhìn ra một chút vẻ thương xót nào, trong lòng đều đ tính toán quân công của mình, chờ mong được thăng quan gia tước, tâm của họ cũng lạnh lùng như sách sử.
Hiểu tâm tình của mình chỉ có lão bộ hạ đi theo nhiều năm, Đinh Thuận tuyệt đối không dám lộ ra một chút vẻ vui mừng nào ở trước mặt Tần Kham. Hắn biết tâm tình của Hầu gia rất không tốt, không dám chọc vào.
Chư tướng tản đi, Đinh Thuận rụt rè tới gần nói: "Hầu gia, Đường Tử Hòa bị thuộc hạ và thiếu niên binh bắt, hiện giờ đang nhốt trong doanh trướng cách soái trướng không xa, thuộc hạ đã phái trọng binh trông coi."
Sắc mặt Tần Kham cứng đờ, thở dài nặng nề.
Lại một phiền toái rất lớn.
"Nàng ta... Có ổn không?"
"Không ổn lắm, sau khi tự sát không thành trên đầu tường thì không ăn không uống không nói câu nào, cả người giống như mất đi ba hồn sáu phách vậy."
Đinh Thuận nhìn sắc mặt âm trầm của Tần Kham, rụt rè hỏi thử: "Hầu gia nếu không muốn gặp nàng ta thì thuộc hạ giờ sau người cho nàng ta đeo trọng gia xiềng xích, áp giải về kinh sư, triều đình xử trí nghịch thủ tạo phản thì đại thể là lăng trì."
Hai má Tần Kham run run, cuối cùng thở dài nói: "Dẫn đường, bản hầu muốn gặp nàng ta."
Đinh Thuận vội vàng xoay người rời trướng.
Đường Tử Hòa rất chật vật, đây là lần đầu Tần Kham thấy nàng ta chật vật như vậy.
Áo giáp không vừa với người đã được cởi xuống, trên người chỉ còn váy xanh, xiêm y có chút mỏng manh, tóc rối tung, chất tóc xơ xác ố vàng chứng tỏ nàng ta mấy ngày nay tạo phản cũng không được tốt, tay chân bị đeo cùm nặng, đối với khâm phạm của triều đình thì bất kỳ ai cũng không dám lơ là, không chỉ như vậy, trăm thiếu niên binh còn vây chặt doanh trướng đang giam giữ Đường Tử Hòa, ngay cả ruồi bọ cũng không bay vào được.
Đinh Thuận quả nhiên là người lanh lợi, đối với Đường Tử Hòa hiển nhiên cũng rất nể mặt, tuy rằng nàng ta bị còn không thể nhúc nhích, nhưng trong trướng lại vẫn đốt một lò than, toàn bộ doanh trướng ấm áp như xuân, cho dù mặc áo đơn cũng không thấy lạnh.
Tần Kham đi vào doanh trướng, đập vào mắt là ánh mắt trống rỗng đờ đẫn của Đường Tử Hòa, trong ánh mắt không có bất kỳ sắc thái và ba động gì, giống như là người chết vừa bị rút đi hồn phách vậy.
Đinh Thuận thức thời gọi bốn thiếu niên binh trông giữ nàng ta trong trướng đi, mọi người cung kính lui ra ngoài, trong trướng chỉ còn Tần Kham và Đường Tử Hòa.
Đường Tử Hòa cuộn mình trong góc doanh trướng, trước mặt bày một chiếc bàn gỗ, trên bàn có một bát canh thịt và ba mốn ăn đã lạnh, nhưng hiển nhiên chưa được động đến.
Tần Kham bình tĩnh nhìn chăm chú nàng ta hồi lâu, thở dài nói: "Nàng ít nhất cũng nên ăn một chút gì đó, không ăn không uống như vậy là đang tức ta hay là đang hành hạ bản thân?"