Chu Hậu Chiếu từng làm rất nhiều chuyện hỗn trướng, đây là một câu rất thật, hơn nữa nhìn tính cách của hắn, tương lai những chuyện hỗn trướng vẫn sẽ làm, nhưng cái chuyện hỗn trướng như đào góc tường cơ nghiệp của mình, lại khiến Chu Hậu Chiếu nhất quán hỗn trướng do dự.
Trong thiên hạ, đâu chẳng là vương thổ. Toàn bộ đế quốc Đại Minh là của hắn, đường ven biển mấy ngàn dặm cũng vậy, các nước nhỏ ven biển đều tôn Đại Minh là mẫu quốc, hàng năm sai sứ triều hạ, trên danh nghĩa mà nói, đường ven biển mấy ngàn dặm căn bản chính là hậu hoa viên hợp lý hợp pháp của Chu Hậu Chiếu, hôm nay bị Tần Kham nhắc, Chu Hậu Chiếu phát hiện mình không ngờ phải ở trong hậu hoa viên của nhà mình lén lút buôn lậu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Hậu Chiếu luôn có một loại cảm giác rất quái dị, giống như là chạy vào nhà mình trộm đồ vậy, hỗn trướng tới mức quá đáng.
Tần Kham thấy vẻ mặt do dự của Chu Hậu Chiếu, cười nói: "Bệ hạ, làm việc gì cũng phải có quy củ, thì nhỏ gia quy, lớn thì điều luật quốc pháp, những cái này đều là quy củ, không có quy củ thì không thành phạm vi, bệ hạ thống trị giang sơn cũng phải dựa vào quy củ mới có thể duy trì lâu dài, mà đường ven biển dài mấy ngàn dặm của Đại Minh ta hiện giờ lại là một mảng hỗn loạn, giặc Oa có, đại thương nhân cấu kết tiền quyền cũng có, ngư dân bí quá hoá liều cũng có, đường ven biển ngàn dặm loạn thành một mớ, nếu trong thiên hạ tất cả đều là vương thổ thì hải dương rộng lớn của Đại Minh vì sao lại thành thiên đường của hải tặc giặc Oa và thương nhân buôn lậu, chẳng thấy được một chút nào ảnh hưởng của chân long thiên tử trên hải dương?"
Thanh âm của Chu Hậu Chiếu có chút khàn khàn: "Cho nên, ý của ngươi là nhúng tay vào hải dương?"
"Đúng vậy, bệ hạ, hải dương mặc dù loạn, nhưng ẩn chứa lợi nhuận cực lớn, một thớt tơ lụa Giang Nam bình thường ở cảnh nội Đại Minh chỉ có thể bán được một lượng hai phân bạc, nhưng chất lên thuyền ra biển bán cho Nhật Bản Lưu Cầu, thớt lụa này sẽ có giá trị hai mươi lượng bạc, bệ hạ nghĩ lại đi, những năm gần đây quan viên cấu kết với Chiết thương Mân thương kiếm được bao nhiêu tiền, nói là phú khả địch quốc cũng không quá phận, mà bệ hạ đường đường là thiên tử Đại Minh, muốn tu sửa một tòa cung điện cũ nát, muốn trồng một cái vườn hoa lệ, nội khố cũng phải móc chút bạc tiết kiệm nhét trong kẽ răng ra mới có thể thỏa mãn yêu cầu của bệ hạ, những chỗ bạc này rõ ràng ràng là bản thân chúng ta có thể hợp lý hợp pháp kiếm được, dựa vào cái gì mà lại để những tham quan này thu vào túi riêng của mình?"
Sau khi Chu Hậu Chiếu bị những lời này của Tần Kham khiến cho kích động, sắc mặt dần dần đỏ lên, hiển nhiên phi thường phẫn nộ.
"Ngươi nói đúng, trẫm tháng sau nói muốn mở rộng Báo Phòng ra thành cung điện hơn ba mươi phòng, kết quả chẳng những đại thần cả triều thượng sớ nói trẫm kiêu dâm xa hoa, hơn nữa nội khố không ngờ cũng không lấy ra được chỗ tiền này, nói là phải đội thuế quặng năm sau vào kinh mới có tiền để khởi công, lúc ấy trẫm buồn bã cả một đêm, trong lòng chỉ cảm thấy làm hoàng đế thế này sao mà uất nghẹn uất ức thế, mà đám đại thần miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, sau lưng lại đêm lợi nhuận khổng lồ kiếm được từ hải vận vô thanh vô tức cất vào túi riêng, ngược lại còn đi chỉ trích trẫm kiêu dâm xa hoa, những lão súc sinh này đều đáng chết! Đúng vậy, bọn họ có thể kiếm tiền, trâm vì sao không được?"
Tần Kham cười nói: "Bệ hạ anh minh, cái chúng ta phải làm không chỉ là buôn lậu, quan trọng hơn là phải thành lập một thế lực thuộc về chúng ta, cho tới khi hải vực to lớn do chúng ta định đoạt, có cỗ thế lực này, tiến có thể đánh hải tặc giặc Oa, lùi có thể bảo vệ con dân vùng duyên hải, khi thế lực lớn đến trình độ nhất định, thậm chí có thể khống chế giá thương phẩm, dạy cho đám đại thần miệng đầy nhân nghĩa đạo đức lại cấu kết thương nhân ra biển một bài học."
Chu Hậu Chiếu giờ mới hiểu thâm ý của Tần Kham, liếc hắn một cái nói: "Thì ra ngươi là có chủ ý này, ngươi cũng châm biếm nhỉ, ngươi nói những điều này chắc chẳng phải chỉ vì để lén mậu dịch với các nước láng giềng chứ?"
"Bệ hạ, cho thần lớn mật, luật cũ tổ tông không nhất định tất cả đều là đúng, nhân thời nhân thế mà thôi, hải dương là một bảo tàng cực lớn, nó cũng có hung hiểm cực lớn, Đại Minh ta có hải dương rộng lớn như vậy là trời cao ban thưởng, trời cao ban thưởng không phải là để chúng ta bảo thủ, bế quan toả cảng, tài chính của Đại Minh lúc nào cũng giật gấu vá vai, vì sao lại không nhìn thấy hầm bảo tàng cực lớn này? Thần sở dĩ đệ trình làm phồn vinh Thiên Tân, mở rộng thành trì, xây cảng sâu, dụng ý chính là ở đây, bệ hạ, ở tít tận cực tây xa xôi, hoàng thất các quốc gia châu Âu đã cổ vũ tư nhân đóng thuyền thăm dò hải dương, hiện giờ chính là bắt đầu của thời đại đại hàng hải, Đại Minh chúng ta không thể lạc hậu được nữa."
Vẻ mặt Chu Hậu Chiếu có chút chấn động, lẩm bẩm nói: "Thời đại đại hàng hải."
"Bắc Minh có một loại cá, gọi là cô Cá côn to lớn, không biết dài mấy ngàn dặm. Thế giới này có rất nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái đang chờ chúng ta tới thăm dò, cái gọi là đại hàng hải, là để phát hiện chúng, chinh phục chúng, mậu dịch với nước láng giềng chỉ là bước đầu tiên mà chúng ta phải bước trong tương lai thôi, rất nhiều năm sau, khi chúng ta phát thế giới này lớn cỡ nào, hải dương rộng lớn cỡ nào thì bệ hạ sẽ biết, cái mà ngài có là tài phú lớn thế nào, chỉ đợi ngài vươn tay ra với thôi."
Chu Hậu Chiếu bị những lời nói của Tần Kham cổ động, tâm tình trở nên kích động, lỗ mũi mở lớn thở hổn hển.
Không biết qua bao lâu, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhìn Tần Kham cười khổ nói: "Thằng nhãi ngươi thật là biết trêu người ta, quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy, ngụ ý không phải là muốn mở cấm biển sao? Tần Kham, việc này rất nghiêm trọng, nói riêng với trẫm thì không sao, nhưng suy nghĩ này đừng có tuyên dương khắp nơi, nếu không các quan văn tất nhiên sẽ liên hợp lại nhằm vào ngươi, mở cấm biển •••••• không dễ dàng như vậy đâu."
Tần Kham cười nói: "Vạn sự khởi đầu nan, thần hôm nay nói ra những điều này với bệ hạ, chính là bước đầu tiên của mở cấm biển, một bước này rất trọng yếu, thần tin rất nhiều năm sau, trên sách sử sẽ ghi lại bước mà thần đã bước ra này hôm nay."
Chu Hậu Chiếu giận dữ nói: "Chuyện nhập bọn rời bến làm mậu dịch thì với trẫm không thành vấn đề, trẫm chiếm hai phần là được rồi, còn lại ngươi và các huân quý chia nhau đi, về phần chuyện mở cấm biển còn xa lắm, tạm thời gác lại đã, nói thật, cái tổ ong vò vẽ ngay cả trẫm cũng không dám chọc vào."
Tần Kham cười cười gật đầu.
Chỉ chỉ ra ngoài cửa, Chu Hậu Chiếu mặt mày u sầu nói: "Hiện tại phiền toái nhất là đám gia hỏa đang quỳ bên ngoài kia kìa, trẫm phong Quốc Công mà cứ như là đào mộ tổ nhà chúng vậy."
Tần Kham rất nghiêm túc nói: "Bệ hạ, tin ta đi, đào mộ tổ nhà họ thì họ tuyệt sẽ không bình tĩnh như bây giờ đâu."
Chu Hậu Chiếu buồn bã nói: "Giờ phải làm sao? Tần Kham ngươi mau ra chủ ý đi, Ninh Quốc Công trẫm phải phong, đám gia hỏa bên ngoài làm sao để bịt miệng chúng đây."