Tần Kham thờ ơ phất phất tay: "Bệ hạ chớ lo, cái việc nhỏ này không cần phải để trong lòng, thần về nhà nghĩ biết pháp xử họ, cho họ tức mà không làm được gì, thành thành thật thật ngậm bồ hòn làm ngọt."
Khi Tần Kham rời khỏi Báo Phòng không đi cửa chính, mà là từ cửa hông, thật sự lười chẳng muốn phí nước bọt với đám đại thần này. Cái câu "tước Quốc Công này ta tất phải lấy" nói ở trước cửa Báo Phòng là khiêu khích đối với các quan văn tới thế nào
Có điều, nói thì cũng nói rồi, hắn cũng không hối hận, làm tới chức này rồi mà ngay cả một câu khí phách cũng không dám thì làm quan nhi còn có nghĩa lý gì?
Ngồi trên kiệu quan, Tần Kham lặng lẽ mỉm cười.
Hôm nay xem như đã gieo cái mầm mở cấm biển trong lòng Chu Hậu Chiếu rồi, kế tiếp chính chính là chờ đợi cái mầm này từ từ mọc rễ, một khi Chu Hậu Chiếu hạ quyết tâm mở cấm biển, Tần Kham tất nhiên sẽ quét dọn tất cả chướng ngại trên triều đường, cho dù giơ cao dao mổ hai tay dính đầy máu tươi cũng sẽ không hối tiếc, đây là cái giá phải trả để thời đại tiên tiến lên.
Về phần Thiên Tân phồn vinh, mở rộng thành trì, xây cảng sâu, đóng thuyền biển, những cái này đều là mai phục cho thuỷ quân Đại Minh trong tương lai, có một đội thuỷ quân trên ý nghĩa chân chính, nạn giặc Oa vùng duyên hải đông nam sẽ được diệt tận gốc, quét dọn chướng ngại trên biển cuối cùng trong công cuộc mở cấm biển cho Đại Minh, một khi mở cấm biển, quốc khố sẽ từ từ đầy tràn, sản vật các nơi trên thế giới cũng cuồn cuộn không ngừng tiến vào Đại Minh, trong vô thức, Đại Minh nhất định sẽ xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Việc phải làm còn rất nhiều. Nụ cười của Tần Kham tắt dần, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, tiến vào triều đường mới các ba năm, hắn càng lúc càng mệt.
Kiệu quan lắc lư, Tần Kham ngồi trong kiệu ngủ gà ngủ gật.
Đinh Thuận gõ nhẹ mấy cái lên vách thùng xe, thanh âm cung kính truyền đến.
"Hầu gia, thám tử Cẩm Y vệ từ Nam Xương truyền về tin tức."
"Nói đi."
" Binh mã ba vệ của Ninh vương quả nhiên đã có dấu hiệu điều động, không chỉ như vậy, thám tử ở trong thành ngoài thành dò xét mấy lần, phát hiện binh mã của Ninh vương không chỉ có ba vệ mà còn nhiều hơn. Ninh vương mấy ngày nay dùng mời tiệc làm cớ, trưởng sử và phụ tá vương phủ thường xuyên ra vào trong phú, thương nghị trắng đêm với Ninh vương, đồng thời Ninh vương cũng tăng cường vơ vét tiền tài và lương thực trong đất phong, tất cả các dấu hiệu cho thấy, dấu hiệu làm phản của Ninh vương đã lộ."
Tần Kham cười lạnh: "Cuối cùng cũng định động thủ rồi à? Muốn làm cộng chủ của tòa giang sơn này thì hắn vẫn còn thiếu một bộ răng tốt."
Nghĩ đến Ninh vương sắp phản, Tần Kham bỗng nhiên nhớ tới một người, trong chiến sự sắp tới, tác dụng của người này tuyệt đối không thể thiếu.
"Vương Thủ Nhân tới Quý Châu long trường làm dịch thừa được bao lâu rồi?"
"Hai năm rồi."
"Hai năm, người này vẫn chưa lên làm thánh nhân à? Thăng cấp chậm quá."
"Cái gì... Thăng cấp gì cơ?"
Tần Kham không để ý đến hắn, lẩm bẩm nói: "Bất kể có thành thánh hay không, hắn cũng nên trở về rồi."
Vương Thủ Nhân thăng cấp quả thật quá chậm, loại chuyện này gấp không thể, ngay cả bản thân Vương Thủ Nhân ngay từ đầu đã quá vội vàng, đến bây giờ tâm cảnh đã dần dần bình tĩnh, đối với sự hoang mang cũng nhìn càng lúc càng mờ nhạt.
Long trường ở Quý Châu là một địa phương rất hẻo lánh, thuộc huyện Tu Văn Quý Dương, nói là thị trấn, nhưng kì thực nơi này toàn đất cằn sỏi đá, gần long trường là nơi tụ cư chủ yếu của người Miêu, người Hán rất ít, mà người Miêu trước nay luôn bị quan phủ người Hán ức hiếp ức hiếp, cho nên đối với người Hán có chút cừu thị.
Vương Thủ Nhân sinh hoạt trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, nếu hắn biết Tần Kham, tri giao của hắn cố ý vì tôi luyện hắn mà tống hắn đến đây, Vương Thủ Nhân chắc là sẽ rút đao Quý Châu một đường giết vào kinh sư.
Khi vừa bị biếm trích đến long trường, tình cảnh của Vương Thủ Nhân rất thảm, hắn mang theo hành lý đơn giản trèo non lội suối, đi tới trạm dịch gần như hoang vu bỏ hoang này, tự mình dựng một căn nhà trúc, ngay đêm hôm đó bị người Miêu hủy mất, Vương Thủ Nhân là dịch thừa, dịch thừa tuy là chức quan không có phẩm, nhưng trong mắt người Miêu, quan không có phẩm cũng vẫn là quan, quan viên người Hán là kẻ địch của họ.
Nhà trúc bị hủy, Vương Thủ Nhân cũng không tức giận, cười ha ha tiếp tục lại ở chỗ cũ dựng một phòng trúc khác, kết quả vẫn bị dỡ, sau năm lần bảy lượt, Vương Thủ Nhân thật sự bái phục bản sự dỡ nhà của người Miêu, thế là dứt khoát trụ vào ở trong một sơn động ở sườn núi bên cạnh long trường.
Lần này thì người Miêu không còn gì mà dỡ nữa, thứ nhất dỡ sơn động thì quá khó, thứ hai tên cẩu quan người Hán này có bộ dạng rất dễ bắt nạt, người Miêu đã bắt nạt tới mức không còn cảm giác thành tựu nữa rồi, không thấy thỏa mãn, người Miêu bình thường rất bận việc, đi dỡ nhà của người Hán thuần túy là nghĩa vụ lao động, không ai trả lương cho họ cả, ngẫm lại thấy cả ngày phân cao thấp với cẩu quan người Hán thì chẳng được lợi gì.
Sự thật chứng minh nhã nhân chính là nhã nhân, Vương Thủ Nhân cho dù thảm đến mức nghèo khổ phải sống như người nguyên thủy, nhưng nhưng vẫn không quên tận lực khiến bản thân tao nhã một chút, thế là sơn động hắn ở được hắn dặt tên là "Dương Minh tiểu động thiên", bởi vì hắn thường xuyên ở trong động nghiền ngẫm Dịch kinh, cho nên lại được diễn xưng là "Ngọc dịch oa", cái tên này có hiệu quả y như thanh lâu vậy, cũng không biết Vương thánh nhân khi đặt tên thì trong đầu nghĩ cái gì.
Về sau, khi Vương Thủ Nhân nhậm chức dịch thừa chủ động giúp người Miêu địa phương làm đường xây nhà sửa thủy lợi, người Miêu bản chất vẫn rất chất phác thiện lương dần dần bị cẩu quan người Hán này làm cho cảm động, Vương Thủ Nhân nhờ vậy giành được sự tôn kính của người Miêu, có một ngày uống rượu với người Miêu quá chén, người Miêu nói với Vương Thủ Nhân, từ sơn động chuyển về đây ở đi, người Miêu cam đoan sẽ không dỡ nhà ngươi nữa.
Thế là Vương Thủ Nhân vui vẻ từ sơn động chuyển về trạm dịch, người Miêu đã nói là giữ lời, không chỉ không dỡ nhà hắn, ngược lại còn chủ động giúp hắn xây nhà.
Một căn nhà dùng cây trúc ghép thành được dựng lên, Vương Thủ Nhân vẫn không thay đổi được cái tật văn nhã quá đà, nhà hắn được gọi là "hà lậu thiên", bên ngoài còn dựng một lương đình, lương đình được gọi là "Quân tử đình".
Một tên gia hỏa rơi vào hoàn cảnh nghèo túng như vậy không ngờ vẫn thích khoe khoang, bị biếm trích vẫn là có đạo lý nhất định, không thể nói là hắn đáng bị như vậy, nhưng ít nhất nên bị tát cho mấy cái.
Mưa xuân quý như dầu.
Một buổi chiều xuân đầy mưa, Vương Thủ Nhân chân trần dứng trước cửa nhìn mưa bụi, trong lòng không khỏi cảm khái ngàn vạn.
Sắp hai năm rồi, bị biếm trích tới trạm dịch này đã gần hai năm rồi, gia phó của Vương gia trong kinh tự mình truyền tin, nói Lưu Cẩn đã bị lăng trì, hoạn đảng trong triều bị thanh tẩy, trong tất cả những tin tức đại khoái nhân tâm này lại không có tên hắn - Vương Thủ Nhân.
Mình chẳng lẽ bị thế nhân quên mất rồi?