Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 643 - Chương 570: Long Trường Ngộ Đạo (1)

Chương 570: Long trường ngộ đạo (1)

Vương Thủ Nhân ở trong cái thôn xa xôi mà ngay cả ông trời già cũng như quên mất này đợi hơn hai năm.

Thời gian hai năm đủ để tôi luyện một người trẻ tuổi nhiệt huyết mênh mông thành lão nhân tang thương, hai năm này Vương Thủ Nhân thật sự cảm thấy mình đã già đi nhiều, đồ ăn thiếu thốn, bị hương dân xa lánh, khí hậu ác liệt và chí lớn trong lòng khó triển khai, những thứ này giống như đá mài dao, tôi luyện di tôi luyện lại thanh cương đao chưa được tính là quá sắc hắn đây.

Một thiếu phụ đội đấu lạp khoác áo tơi chân thành đi tới, trong tay cầm một bình rượu nhỏ, chân đi guốc gỗ, tập tễnh đi trong đường đất lầy lội vì mưa xuân.

Chậm rãi đi đến trước huyền quan "Hà Lậu Thiên" của Vương thánh nhân, thiếu phụ tháo đấu lạp và cởi áo tơi, lộ ra một khuôn mặt không được tính là quá đẹp nhưng rất thanh tú, ánh mắt thiếu phụ nhìn chăm chú Vương Thủ Nhân như một con cóc đang nhìn một con rắn hoa.

Vương Thủ Nhân đang dựa vào cửa ngẩn ngơ lộ ra nụ cười khổ.

Nữ tử phía nam không chỉ đa tình, hơn nữa rất cuồng dã, nơi này thuộc về chốn man Hoang trong mắt triều đình, sự trói buộc của lễ giáo cũng không nghiêm, mỗi khi đến lễ long thuyền hoặc là lễ đuổi thu, tiểu tử nhiệt tình và miêu phóng khoáng chiếm một ngọn núi, từ xa nhìn nhau, sau đó đối mấy câu sơn ca, sơn ca buồn nôn thổ lộ xong rồi, trai gái nhìn nhau vừa mắt lặng lẽ chui vào một khe suối vắng người, trải rơm rạ rồi thịt nhau, tất cả đều rất tự nhiên thoải mái, chẳng ai cảm thấy có gì không đúng cả, nói thật, Vương Thủ Nhân chịu đủ sự tàn phá của lý học khi vừa tới long trường tận mắt nhìn thấy rất nhiều hình ảnh đồi phong bại tục, xung động muốn tự tử cũng có.

Thiếu phụ tên là Tuân Anh, vốn là thê tử của dịch thừa tiền nhiệm, dịch thừa tiền nhiệm bị giết trong một vụ bạo động của Miêu dân bị đánh chết, thế là Tuân Anh liền thành quả phụ, vị quả phụ này rất lạc quan, chẳng hề bị cuộc sống tàn khốc đánh bại. Hơn nữa rất hưởng ứng tân chính sách "Quả phụ tái giá" của Lưu Cẩn công công, Vương Thủ Nhân sau khi kế nhiệm dịch thừa long trường, Tuân Anh lại rất coi trọng hắn.

Hiển nhiên là một vị nữ nhân đa tình và khẩu vị độc đáo, chuyên tìm dịch thừa để xuống tay.

Phong độ nho nhã phiên phiên của Vương thánh nhân đả động nàng ta, nhưng sơn ca nhiệt tình của nàng ta lại không đả động được Vương thánh nhân, thế là càng mê muội Vương thánh nhân.

Vương Thủ Nhân rất lịch sự, miêu nữ đa tình không có gì không tốt, cho dù không động tâm với nàng ta, nhưng ít nhất cũng động tâm với rượu gạo của Miêu gia vài ba ngày lại mang đến cho hắn.

Tuân Anh hôm nay lại tới đưa rượu cho hắn. Nàng ta đặc biệt thích nam nhân tao nhã nho nhã này, càng thích cái mặt đỏ bừng sau khi uống rượu của hắn, cùng với bộ dạng lớn tiếng ngâm nga thơ khi ngà ngà say của hắn, đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng chờ mong Vương thánh nhân sau khi rượu say thì loạn tình.

Rượu của Miêu gia rất nặng. Rượu vào cổ họng như hỏa thiêu, giống như uống một dòng nham thạch nóng chảy, từ yết hầu đốt tới tận tim.

Tuân Anh nhìn hắn với ánh mắt chờ mong, cũng không biết chờ mong hắn ngâm thơ hay là chờ mong hắn loạn tính, hai cái nàng ta đều đã chuẩn bị tốt rồi, cái sau thì chắc là chuẩn bị kỹ càng hơn một chút.

Hôm nay Vương Thủ Nhân có chút trầm mặc, rượu gạo nốc ừng ực. Sau khi uống xong không ngâm thơ cũng không loạn tính.

"Tuân Anh, trên đời này chỉ sợ chỉ có nàng không ta..." Vương Thủ Nhân thở dài thật dài.

Tuân Anh cười cười, lộ ra hai hàm răng trắng bóc, dịch bình rượu lại tới gần hắn hơn. Hy vọng hắn uống nhiều thêm một chút, Vương Thủ Nhân cũng không khách khí, cầm bình lên uống mấy ngụm. Vương Thủ Nhân không biết tại sao, bỗng nhiên cười một tiếng. Rượu trong miệng văng ra đầy đất, sau đó lớn tiếng ho, vừa ho vừa cười.

"Khụ, Tuân Anh nàng biết không, ta có một bằng hữu, hắn tựng nói một câu rất hay, hắn nói rượu trộm được mới là ngon nhất, không giấu gì nàng, ta từng thử trộm mấy lần, phát hiện lời nói của hắn không sai, rượu trộm được quả nhiên là ngon, cho dù thứ trộm được là dấm chua, ta cũng có thể uống ra mùi rượu thuần."

Tuân Anh vỗ lưng giúp hắn, rồi nghi hoặc nhìn hắn, dùng tiếng Hán gượng gạo nói: "Bằng hữu của ngươi... Là ăn trộm à?"

"Không, hắn không phải ăn trộm, hắn là Hầu gia được triều đình khâm phong, có điều hắn so với ăn trộm thì chẳng tốt hơn là bao, còn lẽ còn tệ hơn, cho tới bây giờ ta vẫn cảm thấy rất bất khả tư nghị, ta làm sao lại đi kết giao với một bằng hữu như hắn."

Vương Thủ Nhân cười cười, trên mặt dần dần nổi lên vẻ ảm đạm: "Tiêu diệt Bạch Liên, trừ Lưu Cẩn, bình Phách Châu... Hai năm nay cuộc sống của hắn thật phấn khích, không giống ta, giống như người chết bị vùi vào trong mộ vậy, quan tài vốn không đậy nắp, nhưng vĩnh viễn không nhìn thấy hy vọng..."

Tuân Anh có chút lo lắng, mặt đỏ lên ngắc ngứ nói: "Ngươi.... ngươi không phải người chết!"

Vương Thủ Nhân lại uống thêm một ngụm rượu, bỗng nhiên cười to nói: "Ngươi nói đúng, đại trượng phu sinh ra trên thế gian, khi thuận thì như vạn quân tung hoành thiên hạ, khi nghịch hắn như hoa rơi trước đình không quan tâm hơn thua, ta sao có thể nói ra những lời thoái chí như vậy? Không được, ha ha, phạt ba chén rượu!"

Nói xong Vương Thủ Nhân lại đổ rượu vào miệng.

Tuân Anh cười dài nhìn hắn, cho dù nam nhân này một chốc thì ảm đạm tang thương, một chốc thì lại hăng hái lạc quan, giống như là người điên vậy, nhưng người điên này nhìn thế nào cũng thấy mê người, nàng ta rất thích.

Trên sơn đạo Gập ghềnh truyền đến tiếng vó ngựa, Vương Thủ Nhân đang nói chuyện với Tuân Anh trong lòng khẽ động, đứng bật dậy.

Một vị kỵ sĩ phong trần mệt mỏi xuất hiện ở trong tầm mắt, từ từ đi đến hàng rào trạm dịch, sau đó xuống ngựa, nhìn vào bên trong.

Ngay cả Tuân Anh cũng kinh ngạc mở to mắt.

Nơi này là trạm dịch triều đình không giả, nhưng trạm dịch này quá hẻo lánh, lại nằm ở trong khu vực người Miêu tụ cư, cái gọi là trạm dịch này có chức năng tương tự như nơi dừng chân thay ngựa truyền tin, tại trạm dịch long trường này chẳng khác nào không có tác dụng, một năm đều hiếm khi xuất hiện một khách nhân, quả thực thành làng du lịch của một mình Vương Thủ Nhân.

"Xin hỏi, nơi này là trạm dịch long trường phải không? Vương Thủ Nhân Vương dịch thừa có ở đây không?" Kỵ sĩ ở ngoài cửa rất khách khí chắp tay hỏi.

Vương Thủ Nhân chắp tay cười nói: "Ta chính là Vương Thủ Nhân, tôn giá có công sự gì cần báo à?"

Kỵ sĩ thở phào: "Chỗ này của ngươi cũng khó tìm quá, Vương đại nhân, xin ngày vui lòng lên đường ngay, sau này đừng để tiểu nhân phải tiếp nhận việc này nữa?"

Vương Thủ Nhân giật mình: "Lên đường á?"

"Kinh sư Lại bộ có điều lệnh, kinh tra, nguyên dịch thừa trạm dịch long trường Quý Châu Vương Thủ Nhân vào tháng bảy nguyên niên Chính Đức thượng sớ hạch tội quyền gian Lưu Cẩn, bị Lưu Cẩn biếm trích, nay Lưu Cẩn bị tru, tất cả trung thần bị mưu hại đều được triều đình sửa lại án xử sai, Vương Thủ Nhân không sợ quyền gian, vì xã tắc mà xá sinh vong tử, tấm lòng trung dũng đáng được tán dương, đặc biệt điều nhiệm tới kinh sư, đợi Lại bộ bổ nhiệm chức mới, Vương đại nhân, mau động thân đi, ngày tháng xui xẻo của ngài ua rồi, sắp phát đạt rồi."

Bình Luận (0)
Comment