Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 644 - Chương 570: Long Trường Ngộ Đạo (2)

Chương 570: Long trường ngộ đạo (2)

Vương Thủ Nhân như bị sét đánh, ngây ra một lát, ở trước huyền quan ngã ngồi xuống đất.

Tuân Anh đại khái nghe hiểu điều lệnh, biết người trong lòng sắp phải rời khỏi nơi này. Không khỏi khẩn trương, vươn tay ra ôm đầu Vương Thủ Nhân ghì chặt vào bộ ngực đẫy đà của mình, mặt đỏ lên nói: "Ngươi, không được đi!"

Vương Thủ Nhân thập phần cảm động ra sức giãy dụa đứng dậy.

Vào đêm, thu thập xong hành lý, Vương Thủ Nhân một mình ngồi xếp bằng trên giường trúc dưỡng khí.

Điều lệnh lúc ban ngày khiến cảm xúc của hắn lúc này vô cùng kích động, ngồi xếp bằng một canh giờ vẫn không thể bình tâm tĩnh khí nhập định.

Gió đêm thổi qua mành, thôi khiến quần áo của hắn bay phất phơ. Gió mát quấn vào mặt, ánh đèn lay động.

Trong nháy mắt này, tâm niệm của Vương Thủ Nhân giống như bị một bàn tay hùng gảy đàn cầm, tiếng động tinh tinh quân quẩn trong lồng ngực.

Gió đêm càng lúc càng lớn, ngọn đèn trên bàn bị thổi tắt. Trong căn nhà nhỏ tối om yên tĩnh, một đạo thanh âm tuyên truyền giác ngộ giống như chuông chùa vang lên.

"Đạo là gì?"

"Đạo giả, vũ trụ chí lý dã, đại đạo vô tự nãi hữu tự, thử vi đạo dã."

" Thánh nhân chi đạo là gì?"

"Thánh nhân chi đạo tức là bản tâm, thị phi đúng sai lương tri phán xét. Lương tri tức là đạo của thánh nhân."

"Lấy cái gì để cầu đạo?"

"Ta tức là đạo, tâm tức là đạo, bổn ý tức là đạo, ngô tính tự mãn. Hướng chi cầu lý vu sự vật giả ngộ dã, đạo ở trong lòng, ta cầu cái gì?"

"Người không học mà tự biết, người không nghĩ mà biết."

Gió đêm dần dần thổi mạnh, tay áo Vương Thủ Nhân bay phần phần, trong gió đêm mang theo hơi lạnh, Vương Thủ Nhân ngồi xếp bằng nhắm mắt, nhưng lại đầu đầy mồ hôi, miệng lẩm bẩm, càng nói càng nhanh, thanh âm cũng càng lúc càng lớn.

Từng câu từng tiếng, không chỉ vang vọng trong đại sơn chốn long trường xa xôi này, cũng vang vọng trong dòng sông lịch sử dài mấy trăm năm.

Trăng trên trời không biết khi nào bị mây đen che phủ, trên trời lờ mờ truyền đến tiếng sấm, ngoài phòng gió lạnh gào thét thổi qua, trong bóng đêm vạn vật xao động bất an, Vương Thủ Nhân ngộ đạo nỉ non như thiên thần hàng dụ, cùng phong lôi động thiên hạ!

Theo tiếng sét đinh tai nhức óc đánh xuống đầu tiên, Vương Thủ Nhân đầu đầy mồ hôi trợn trừng mắt, đỉnh đầu bốc khói trắng.

"Thì ra đây mới là đạo của ta! Ha ha, ha ha ha ha..." Vương Thủ Nhân ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, hai hàng lệ xanh thuận thao gò má rơi xuống, trong tiếng cười điên cuồng, Vương Thủ Nhân ôm mặt gào khóc.

Nhiều năm nghi hoặc, nhiều năm thống khổ tìm kiếm, một ngày ngộ ra, siêu phàm nhập thánh!

Có người nhập thánh, có người tục tằng.

Ví dụ như Tần Hầu gia, chính là người tục tằng điển hình.

Tâm học của Vương Thủ Nhân lấy lương tri làm gốc, nhưng hiển nhiên biện pháp này không thích hợp để tất cả mọi người dùng, lương tri của một số người nào đó đã bị chó ăn rồi, Vương thánh nhân có thể làm gì được h?

Kinh sư Bắc trấn phủ ti.

"Hầu gia, Vương Hoa cha của Vương Thủ Nhân không hướng tới Lại bộ mở miệng điều hắn hồi kinh, Hầu gia ngài sao lại phải ra mặt. Tự dưng tìm tới cửa còn bị lão tặc Lý Đông Dương gõ mất mười hai viên đông châu, thuộc hạ thật sự không hiểu, rốt cuộc ai mới là cha của Vương Thủ Nhân vậy." Đinh Thuận bất mãn thấp giọng lầm bầm, hắn rất không hiểu hành động của Hầu gia cũng có oán khí rất sâu với Vương Hoa và Lý Đông Dương

Tần Kham cười khổ nói: "Kỳ thật ta biết rõ, Vương Thủ Nhân sớm muộn gì cũng sẽ được triệu về kinh, Vương Hoa đương nhiên là không thể không quan tâm tới nhi tử, chỉ có điều Vương Hoa là Lễ bộ Tả thị lang, những lời này hắn không tiện chủ động mở miệng với Lại bộ, mấy năm nay đại thần bị Lưu Cẩn biếm trích oan nhiều vô số kể, ai nấy đang xếp hàng chờ sửa lại án xử sai, Vương Hoa này tính tình vừa thối lại vừa cứng, xưa nay thanh cao kiêu ngạo, hắn nếu không chủ động nói, ai lại chủ động tới để rồi bị mất mặt."

"Nếu Vương Thủ Nhân sớm muộn gì cũng sẽ được triệu về kinh, Hầu gia vì sao phải tự tìm tới cửa để rồi bị lão tặc Lý Đông Dương vơ vét tài sản? Chờ thêm một thời gian nữa để lại bộ điều hắn về là được chứ sao."

Tần Kham thở dài: "Bởi vì ta không chờ nổi nữa, cũng bởi vì hắn cũng không chờ nổi, hắn không thể chỉ một thánh nhân trên học thuật, hắn còn nên là một văn nhân hoàn mỹ, quân nhân hoàn mỹ, đời này ta đã làm quá nhiều chuyện xấu, nhưng hiện tại ta chỉ muốn đưa vị thánh nhân này lên thần đàn vốn nên thuộc về hắn mà thôi."

Đinh Thuận mở to hai mắt: "Tuy rằng không hiểu Hầu gia đang nói gì, nhưng... Thật là lợi hại quá."

Tần Kham hung hăng đá Đinh Thuận một cước, cười mắng: "Cút! Vỗ mông ngựa càng lúc càng không dụng tâm."

Ngoài Bắc trấn phủ ti, bỗng nhiên truyền đến một trận chửi bới kịch liệt.

"Tần Kham quốc tặc, cút khỏi triều đường!"

"Buông lời gièm pha mị thượng, hại nước lừa vua."

"Chỉ là công lao nhỏ bé, hà đức hà năng mà có thể ngồi lên chức Quốc Công! Thực là chuyện nực cười lớn nhất thiên hạ."

"Cẩu tặc mau tới nội các trao trả thánh chỉ phong tước, kẻ không có đứng có mặt mũi nào mà ngồi ở vị trí Quốc Công!"

"..."

Tần Kham và Đinh Thuận ở trong phòng đồng loạt biến sắc.

Trầm mặc một lúc, trong mắt Đinh Thuận ánh lệ mang, sát khí chợt hiện, tay trái bất giác đặt lên cương đao dắt bên hông.

"Đám cống sinh Quốc Tử Giám không biết sống chết này, dám đến trước cửa Bắc trấn phủ ti gây sự, khinh cương đao của Cẩm Y vệ ta không sắc à?"

Nói xong liều ra ngoài định triệu tập nhân mã trấn áp.

"Quay lại." Tần Kham bình tĩnh gọi Đinh Thuận lại.

"Hầu gia, việc này không thể nhịn được." Đinh Thuận giậm chân nói.

"Một đám học sinh vô tri, hiển nhiên bị các quan văn kích động, giết bọn bọ thì chỉ tổ gây học chứ chẳng được lợi gì cho chúng ta? Chỉ sợ chính đúng ý của đám quan văn này, khi đó ta tức sự là chết đến nơi rồi đó, bọn họ chính là đang đợi ta giơ dao mổ lên."

"Hầu gia chẳng lẽ để mặc cho bb cống sinh này gây sự trước cửa? Chỉ sợ sẽ khiến uy nghiêm của Hầu gia mất hết."

"Giết mấy cống sinh cũng chẳng khoe ra được ta uy phong cỡ nào, chuyện muốn giải quyết thì phải bắt tay vào xử từ gốc, những cống sinh bên ngoài cứ để cho chúng làm ầm ĩ đi." Tần Kham lúc này lộ ra bộ dạng vân đạm phong khinh.

Đinh Thuận trợn to mắt, giống như là không quan Tần Kham.

"Hầu gia, bị người ta khi dễ tới mức này mà còn ẩn nhẫn như thế, thật không giống ngài."

Ánh mắt Tần Kham chớp động, cười nói: "Ngươi đừng giết hết đám học sinh bên ngoài, cho một bài học là được rồi."

Đinh Thuận vui vẻ nói: "Dạy như thế nào?"

"Không thể vận dụng nhân mã Cẩm Y vệ chúng ta, nếu không sẽ bị người ta cười chê, thế này đi, bảo đám bang nhan Cẩm Y vệ trong kinh bỏ tiền, tìm đến mấy ác phụ nhàn rỗi trong thành, thuê họ tới cửa Bắc trấn phủ ti."

Đinh Thuận mấy năm nay đi theo Tần Kham từng làm không ít chuyện xấu, sớm đã tạo thành ăn ý ngầm, nghe vậy lập tức minh bạch, cười nói: "Bảo họ tìm cớ cãi nhau với cống sinh bên ngoài, từ cãi nhau phát triển thành đánh nhau, các ác phụ vừa đánh vừa kêu cha gọi mẹ khóc lóc om sòm, lúc này binh lính tuần của Ngũ thành binh mã ti vừa hay tới nơi, chẳng quản đúng sai, cứ lấy roi ra mà quật, ai bảo đám bại hoại tư văn này dám khi dễ bách tính."

Bình Luận (0)
Comment