Tấn tước vốn là một chuyện vui, đối với Tần Kham mà nói thì lại là một việc có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng mà thế sự chính là khúc chiết như vậy đấy, lang vô tình thiếp vô tình, nhưng lại bị một đạo thánh chỉ hồ đồ của Chu Hậu Chiếu khiến cho to chuyện.
Tần Kham biết mình bị bức tới vách núi, chuyện đã ầm ĩ tới nước này, tước vị Ninh Quốc Công này Tần Kham không tranh không được, mặt mũi của Chu Hậu Chiếu đính kèm trong đó, mặt mũi của Tần Kham cũng vậy, cho dù ngoài mặt thì biểu hiện rất thờ ơ, nhưng trong lòng Tần Kham cũng rất không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của các quan văn, quá chướng mắt.
Biện pháp lừa người Tần Kham hiện tại rất ít dùng, lâu ngày rồi không lừa người, ngay cả Tần Kham cũng cho rằng mình thật sự là chính nhân quân tử, kết quả xé linh hồn nhìn bản chất của mình, kết quả rất khiến hắn thất vọng.
Không phải ai cũng nói nhân chi sơ tính bản thiện sao? Không chính xác.
Đối với đề nghị của Đinh Thuận, Tần Kham chẳng nói tán thành cũng chẳng bảo phản đối, chỉ ngáp dài một cái rồi về phủ ngủ.
Đinh Thuận sắc mặt vui vẻ, không tỏ thái độ cũng là một loại tỏ thái độ, hắn biết phải làm như thế nào.
Văn nhân sĩ tử Đại Minh trước nay vô pháp vô thiên, nói tới cùng vẫn là có liên quan tới tính cách của hoàng đế, đều là bị một đời hoàng đế nuông chiều mà thành, nếu đổi lại là sát phạt quyết đoán như Thái Tổ và Vĩnh Lạc, ngươi thử gây sự xem nào?
Sau thời Vĩnh Lạc thiên hạ thái bình, lâu rồi không có chiến sự lớn, mỗi một đời hoàng đế và Thái tử đều sinh ra và lớn lên trong hòa bình, khó tránh khỏi có chút nhu nhược yếu đuối, thế là tính cách cũng trở nên ôn hòa khoan dung, tính cách của hoàng đế qáu tốt cũng không nhất định là chuyện tốt, các đại thần vì quyền lực và lợi ích, sẽ không quá khách khí với hoàng đế, hoàng đế nếu yếu, đại thần sẽ mạnh, văn nhân là loại người âm hiểm nhất trong lịch sử. Bọn họ giỏi chế tạo dư luận và chế định quy tắc, dần dà, quy tắc từ "Quân trị thiên hạ" từ từ diễn hóa thành "Quân thần cùng trị thiên hạ", đợi khi hoàng đế đã thấy rõ thần quyền quá lớn thì tất cả không còn kịp nữa rồi, tất cả hoàng đế đành phải đẩy thái giám quản gia ra để chế hành quan văn.
Tính tình của Chu Hậu Chiếu không được tính là ôn hòa, nhưng hắn lại không có sức để dao động chế độ thần quyền đã hình thành gần trăm năm, ước số thiện lương trong tính cách quyết định hắn không thể hạ sát thủ với các đại thần càng lúc càng quá phận, thế là đành phải dùng một loại cách sống hoang đường phản nghịch để gián tiếp chứng tỏ hắn đang đấu tranh với cuộc sống.
Mấy thứ này đem ra phân tích thì xem như là một cố sự rất có màu sắc bi kịch. Nhưng chuyện Chu Hậu Chiếu làm lại khiến Tần Kham rất muốn tát cho hắn mấy cái.
Cống sinh Quốc Tử Giám tụ tập ngoài Bắc trấn phủ ti càng lúc càng nhiều, bách tính cũng càng lúc càng nhiều, các cống sinh ai nấy giơ cao hai tay phẫn nộ hô to, các bách tính thì mắt lộ vẻ kịnh ngạc.
Cẩm Y vệ ngang ngược phật cản giết phẩn không ngờ bị người ta chặn trước cửa nhà, cả một tiếng đồng hồ không ngờ vẫn không có một chút phản ứng nào. Thật đúng là đơn vị chấp pháp văn minh, không biết vị Hầu gia trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trong nha môn kia có thể chịu nhịn tới lúc nào.
Thế nhân luôn có căn tính được đằng chân nâng đằng đầu, người đọc sách cũng không ngoại lệ.
Thấy Cẩm Y vệ không hề d phản ứng, ngay cả cửa lớn cũng đóng chặt, các cống sinh càng đắc ý vênh váo, khẩu hiệu hô càng to, mắng chửi cũng càng lúc càng khó nghe.
Tần Kham là quốc tặc. Đây là nhận thức chung đã đạt thành ở trên dưới triều đường từ lúc Tần Kham vào triều làm quan tới nay, loại nhận thức chung này hiển nhiên có xu thế đời này truyền sang đời kia, hiện giờ những cống sinh còn chưa tham gia khoa cũng kế thừa cái nhìn chúng ta quan văn đời trước, người trẻ tuổi nhiệt huyết mênh mông. Yêu ghét rõ ràng, hơn nữa trời không sợ đất không sợ, cửa lớn của Cẩm Y vệ cũng dám chặn.
Những người này đương nhiên không phải không có đầu óc, chỉ vì bọn họ biết pháp bất trách chúng. Cũng biết thân phận cống sinh của mình có bao nhiêu phân lượng, càng đừng nói tới hôm nay chặn cửa Bắc trấn phủ ti có hơn một trăm cống sinh. Những người này bên trong ít nhất có một nửa là trụ cột vững vàng của triều đường Đại Minh trong tương lai, Cẩm Y vệ có bừa bãi ngang ngược tới mấy, Tần Kham có tâm ngoan thủ lạt đến mấy thì hắn dám làm gì những cống sinh của Quốc Tử Giám này?
Tần Kham quả thật không dám động tới cống sinh, Cẩm Y vệ cũng không dám, những người này đều rất quý giá, so với đậu hủ còn yếu ớt hơn, chạm vào cái là vỡ, ai động vào một sợi lông của bọn họ cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Hán Vệ không dám động, quan phủ không dám động, không có nghĩa là người trong thiên hạ cũng không dám động, cống sinh Quốc Tử Giám còn lâu mới tới mức vô địch thiên hạ, Đông Phương Bất Bại còn chưa được nữa là.
Khi Cẩm Y vệ và cống sinh giằng co hơn một tiếng đồng hồ, tình thế cuối cùng cũng có chuyển cơ, đối với người xem náo nhiệt mà nói thì là là to chuyện rồi.
Lúc tình cảm quần chúng sôi sục, một vị lão thái bà già nua lụ khụ chống gậy tập tễnh tiến về phía các cống sinh, bà ta đi rất chậm, mỗi một bước đều như đầy luyến tiếc, giống như tính xem một bước này tốn bao nhiêu dư sinh của mình.
Lão thái bà tuy rằng già nua, nhưng rất cố chấp, coi như không thấy các cống sinh đang gây sự trước cửa Bắc trấn phủ ti, đi mặc dù tập tễnh, nhưng lại cố tình đi ngang qua đám người đang gây sự.
Các cống sinh Trẻ tuổi khí thịnh lúc này đang xung động, hơn nữa ai nấy mắt để trên đỉnh đầu, sao nhìn thấy được lão thái bà gần đất xa trời này? Một số ít lão cống sinh già dơ cẩn thận tránh ra một con đường, còn phần lớn người khác căn bản không phát hiện ra nàng ta.
Thế là bi kịch cứ như vậy xảy ra.
Các cống sinh vung tay hô to, cảm xúc rất kích động, song chưởng giơ lên cao vừa hạ xuống, khuỷu tay vô ý đập trúng bả vai lão thái bà, lão thái bà gần đất xa trời một trận gió nhẹ thổi qua là ngã thì làm sao chịu được một cú đập mạnh này, còn chưa kịp hét thảm thì đã ngã vật xuống đất.
Các cống sinh Chung quanh đều thất thần, bọn họ chính mắt nhìn thấy lão thái bà tiến lại gần, cũng chính mắt nhìn thấy lão thái bà bị một vị cống sinh nào đó đập trúng, tất cả đều đột nhiên như vậy, căn bản chưa kịp phản ứng.
Các cống sinh ngây cả ra, khẩu hiệu cũng không hô nữa, các bách tính đang vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài cũng đều lặng im.
Không biết qua bao lâu, trong đám bách tính đang vây xem bỗng nhiên tuôn ra một đạo thanh âm phẫn nộ cao vút.
"Cống sinh Quốc Tử Giám đánh người già, thiên lý khó dung."
Ầm!
Các bách tính đang vây xem sôi trào.
Các cống sinh không còn vẻ khảng khái hùng hồn vừa rồi, ai nấy vẻ mặt sợ hãi nhìn chung quanh.
Giống như đã hẹn trước vậy, rất nhanh trong các bách tính đang vây xem một đám tráng phụ trung niên cao lớn vạm vỡ vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải dạng lương thiên xông ra, tráng phụ cầm đầu thê lương đau khổ hô to: "Bà bà, bà làm sao vậy? AI đã hạ độc thủ với bà?"
"Độc... Độc thủ..." Các Cống sinh sắc mặt càng khó coi hơn, từ ngữ mãnh liệt này đã định tính chuyện vừa rồi, các cống sinh khó lòng giãi bày, cống sinh gây chuyện kia lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai chân như nhũn ra.
Tráng phụ miệng hô "bà bà" lao tới trước mặt lão thái bà, đầu tiên xem thương thế của lão nhân gia, sau đó chẳng nói chẳng rằng hất giày trên chân ra hai tay vừa vỗ phành phành xuống đất vừa kêu khóc om sòm như mổ lợn.
"Bà bà mệnh khổ của ta ơi, bị những kẻ đọc sách này đánh chết rồi."
Các cống sinh cao cao tại thượng, đóng cửa một lòng chỉ đọc thánh hiền thư, đã bao giờ trải qua sự đặc sắc của phố phường như thế này đâu? Ai nấy sợ tới mức mặt trắng bệch, không ít người bắt đầu run rẩy.
Các bách tính rất cao hứng, cuối cùng người vây xem có thể biến thành người tham dự rồi, đây là sự thăng hoa của nhân sinh.
Thế là từng ngón tay chính nghĩa chỉ về phía các cống sinh. Trong nhất thời tiếng chửi rủa chỉ trích vang lên không dứt, các cống sinh sợ tới mức lập cập thối lui, cuối cùng đám người bị bức cho thành một cụm nho nhỏ.
Vũ khí các Văn nhân sĩ tử quen dùng chính là bách tính, xưa nay luôn mồm treo hai chữ "Bách tính"Ngoài miệng, nói tới chuyện gì là lập tức sắc mặt đầy chính nghĩa. Mỹ kỳ danh viết "vì dân thỉnh mệnh", các cống sinh lúc này sao dám quát mắng bách tính?
Giải thích cũng chẳng được, tất cả ngôn ngữ đều là vô nghĩa, vốn là trách nhiệm của các cống sinh, càng giải thích thì càng chột dạ.
Tình thế dần dần leo thang, đối với náo nhiệt, bách tính luôn có tinh thần tham dự cao. Hơn nữa tham dự phi thường triệt để, dần dần biến thành chửi rủa.
Đám tráng phụ xông lên trước tiên lại một lần nữa như có hẹn ngầm, đồng thời vươn tay hóa quyền thành trảo, hung hăng cào vào mặt các cống sinh. Các cống sinh bị cào sợ quá, theo bản năng đưa tay ra đỡ, tráng phụ xuất thủ trong nháy mắt biến thành lâm muội muội yếu đuối, hai tay vừa chạm nhau, giống như cống sinh phát ra nội lực như kinh đào hãi lãng vậy, tráng phụ lảo đảo lùi ba bước, ngã ngửa ra đất.
Lần xuất thủ này cuối cùng đã đẩy tình thế về phía vực sâu không đáy.
"kẻ đọc sách lại đánh người rồi." Tiếng hô như chọc tiết lợn vang lên.
Trong những tiếng kêu khóc hỗn loạn và giải thích bi phẫn, cuối phố đông, binh lính của binh mã ti thành đông hổn hển chạy tới.