Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 656 - Chương 581: Thiên Gia Có Tin Vịt (1)

Chương 581: Thiên gia có tin vịt (1)

Quen loại người như Tần Kham, là thiệt hay là lợi thật sự khó mà nói được, Vương Thủ Nhân chỉ cảm thấy cảm giác khi ở cùng cùng với Tần Kham rất nhẹ nhàng, tuy rằng thỉnh thoảng cũng bị cái miệng độc của Tần Kham tổn hại cho tức giận đến cả người run rẩy, nhưng hắn biết, bất kể là lúc nào, bản thân mình cũng có thể yên tâm đưa lưng về phía Tần Kham, không cần phòng bị, không cần lo lắng, hơn nữa hắn cũng có thể khẳng định, không hề phòng bị đưa lưng về phía Tần Kham, Tần Kham nhất định sẽ tận hết khả năng bảo vệ cho lưng hắn được an toàn.

"Ta đi Giang Tây." Vương Thủ Nhân uống cạn một ngụm rượu, trầm ổn nói.

Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Ngươi không sợ chết?"

Vương Thủ Nhân cười nói: "Ngươi nói không sai, ta vừa rồi tự xét lại một chút, phát hiện ta thật sự không sợ chết, ông trời chính là thích đùa cợt vậy đó, người càng sợ chết thì càng đoản mệnh, ngượi lại người không sợ chết thì lại thọ tới trăm tuôi."

"Lão thiên gia quả thật rất tiện, loại người sợ chết như ta không nên sống."

"Chuyến này tới Giang Tây, ta phải làm gì?"

Tần Kham nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngươi phải bình loạn Ninh vương, ít nhất trước khi tại triều có phản ứng, giảm phạm vi mưu phản của Ninh vương tới trình độ thấp nhất."

"Cho ta bao nhiêu binh tướng?"

"Chả thằng nào."

Vương Thủ Nhân ngây ra, bình tĩnh nhìn Tần Kham một lúc, cười khổ nói: "Ta thật sự hoài nghi ngươi phải chăng là đang cố ý đẩy ta vào hố lửa."

Tần Kham cũng cười khổ: "Ninh vương mặc dù đã lộ phản tướng, nhưng vẫn chưa khởi sự, nếu ngươi mang theo thiên quân vạn mã vào Giang Tây, hắn có thể không cảnh giác được không? Vả lại Ninh vương dùng tiền tài mỹ nhân lung lạc kết giao với vô số đại thần trong kinh, vô duyên vô cớ phái đại quân vào Giang Tây, các đại thần này nói sao cũng sẽ không đáp ứng, ngay cả cửa của bệ hạ cũng không qua được, dù sao Ninh vương là thúc thúc của bệ hạ, bệ hạ cho dù sủng tín ta tới mấy thì cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu hoang đường này."

Vương Thủ Nhân trầm mặc gật đầu, đây là tình hình thực tế, phiên vương tạo phản quá nhạy cảm, chưa có chứng cớ xác thực, chưa có thái độ rõ ràng của Chu Hậu Chiếu, bất kỳ động tác nào nhằm vào phiên vương, nhất là động tác quân sự, đều rất có khả năng dẫn tới họa sát thân.

"Vương huynh chuyến này tới Giang Tây mặc dù vô Binh vô tốt, nhưng ta sẽ xin cho ngươi một đạo thánh chỉ, có đạo thánh chỉ này, chẳng khác nào dẫn theo thiên quân vạn mã bên người, một khi Ninh vương thật sự khởi sự, bằng vào thánh chỉ này đã có thể thuyên chuyển quan binh vệ sở bản địa Giang Tây để bình định, nếu cần thiết, còn có thể cầu viện Nam Kinh Ngụy quốc công, về phần phương diện tình báo thì ngươi càng không cần lo lắng, ta sẽ hạ lệnh cho Cẩm Y vệ địa phương toàn lực hiệp trợ ngươi, có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì ngươi cũng sẽ biết được trước, đừng xem thường năng lực của Cẩm Y vệ, có bọn họ ở phía sau giúp ngươi, ngươi chẳng khác nào có thêm một đôi Thiên Lí Nhãn và Thuật Phong Nhĩ."

Tần Kham cười nói: "Việc này tuy rằng nguy hiểm, nhưng ngươi không phải tứ cố vô thân."

Vương Thủ Nhân híp mắt suy tư hồi lâu, nói: "Nếu Ninh vương ở Nam Xương khởi sự, hắn sẽ chiếm thành trì nào trước?"

"Vương huynh có cao kiến gì?"

Vương Thủ Nhân chậm rãi nói: "Kinh sư trọng binh đóng giữ, huống hồ Giang Tây cách kinh sư quá xa, Ninh vương nếu phản, nơi trước tiên giành lấy không phải là kinh sư, nếu hắn không thể giành kinh sư, có thể đoán trước, hắn có lẽ sẽ lựa chọn đông tiến hoặc là nam tiến, đông thì Nam Kinh, nam thì Hồ Quảng, giành bên nào cũng có lợi. Giành lấy Nam Kinh th lợi ích không nghi ngờ gì nữa là lớn hơn nhiều so với nam tiến Hồ Quảng, mà hắn nếu muốn giành Nam Kinh thì có một thành hắn là kiểu gì cũng tránh không khỏi.

"Thành nào?"

"An Khánh."

Vẻ mặt Tần Kham không thay đổi, nhưng trong lòng lại tràn đầy khiếp sợ.

Quả nhiên không thể xem thường người cổ đại, bản thân hắn sống hai đời, Ninh vương tạo phản có bao nhiêu quân đội, trước tiên đánh chiếm thành trì nào cùng với cuối cùng phải chịu kết cục gì thì hắn biết rõ, nhưng Vương Thủ Nhân không có năng lực biết trước lại từng bước tính ra động tác của Ninh vương, không hổ là thánh nhân duy nhất trong trăm ngàn năm qua.

"Không sai, ta cũng đoán là Khánh, cho nên tòa thành An Khánh này là mấu chốt của lần bình định này, nhưng mà lúc này Ninh vương chưa phản, quân thần đều bị che mắt, đối với bố cục quân sự của An Khánh ta cũng không thể nhúng tay..." Tần Kham bất đắc dĩ mà chua chát cười nói: "Chuyện chính là phiền toái như vậy đấy, biết rõ đây là thành tất phải giành, nhưng hiện tại lại không thể an bài gì cả, nếu không tất sẽ bị văn võ cả triều tấn công, cho nên ta chỉ có thể phái một người đáng tin cậy tự mình đi giải quyết, lặng lẽ chờ Ninh vương khởi sự, sau đó làm ra phản ứng nhanh nhất, Vương, tất cả chỉ có thể nhờ vào ngươi thôi."

Vương Thủ Nhân gật gật đầu: "Yên tâm, trung thần chết vì xã tắc, đã nhận bổng lộc của quân vương, tất phải quên mình phục vụ cho xã tắc."

"Ta ngày mai sẽ đi gặp Lý Đông Dương lão đại nhân, xin cho ngươi chức quan Đinh cống tuần phủ, lại thêm hàm đầu thiêm Đô Ngự Sử, chức tuần phủ đối với chuyến đi này của ngươi là thích hợp hất, có điều thứ nhất là chức quan lâm thời, không tác động được tới quan phủ kinh sư và địa phương, sẽ không dẫn tới sự phản đạn của đại thần trong triều, thứ hai chức này có thể lâm thời tiết chế bố chính ti địa phương, ấn sát ti và Chỉ huy sứ ti, lại mang theo thánh chỉ, một khi có biến cố, ngươi có thể nắm toàn bộ quân chính một tỉnh để chống lại Ninh vương, chờ đợi triều đình tiếp viện."

An bài một chức quan tuần phủ cho Vương Thủ Nhân, Tần Kham quả thật có nắm chắc.

Cho dù bản thân Tần Kham thăng quan tấn tước khó khăn, Chu Hậu Chiếu vì chuyện tấn tước cho hắn mà dẫn tới một mảng phản đối kịch liệt của triều dã, thậm chí không tiếc dùng cái chết để kháng nghị, Tần Kham có thể khẳng định, thăng quan cho Vương Thủ Nhân một chút gợn sóng cũng không có.

Không thể không thừa nhận, đây là vấn đề nhân phẩm.

Nhân phẩm của Tần Kham thì không cần phải nói, hiện giờ quan văn cả triều nhìn hắn đại thể chẳng khác nào như nhìn cứt chó, giẫm lên thôi cũng sợ bẩn giày, đây là một sự thật rất bất đắc dĩ nhưng lại tồn tại thực tế.

Nhưng Vương Thủ Nhân thì khác, đầu tiên xuất thân của hắn đã quyết định phe phái. Cha hắn Vương HOa hiện giờ là Lễ bộ Tả thị lang, càng hay là, hắn từng là Trạng Nguyên khoa Tan Sử năm Thành Hóa thứ mười bảy, mà Vương Thủ Nhân cũng xếp thứ bảy tiến sĩ nhị giáp năm Hoằng Trị thứ mười hai, xuất thân này đã quyết định hắn chú định là người trong tập đoàn là quan văn, đời này không thể thay đổi, huống chi lúc trước vì phản kháng quyền hoạn Lưu Cẩn mà viết xuống một thiên tấu chương khiến triều dã tán tụng, cho nên bị biếm trích tới long trường Quý Châu sống hai năm mà người không biết quỷ không hay.

Có những tư lịch chính trị ngạo nhân này, lại có Vương Hoa ở trong triều kinh doanh nhân mạch nhiều năm đứng sau, Tần Kham cầu một chức quan tuần phủ cho Vương Thủ Nhân cũng không khó.

Vương Thủ Nhân hiển nhiên có chút bất ngờ, nhìn chằm chằm Tần Kham nói: "Ta chỉ là một dịch thừa mới từ Quý Châu được triệu hồi về kinh sư, không có phẩm trật, lại đột nhiên đưa lên chức tuần phủ, ngươi tin ta vậy à?"

Tần Kham cười nói: "Cảm động lắm phải không? Cảm động thì mau liều mạng làm việc cho triều đình đi, triều ta hiếm lắm mới có một vị thánh nhân, đương nhiên phải cố mà dùng cho hết rồi."

Vương Thủ Nhân cười khổ thở dài: "Vì sao muốn từ miệng ngươi nghe một câu tiếng người cũng khso thế.

Chính sự nói xong, hai người cũng có chút ngà ngà.

Tần Kham tựa hồ rất lâu rồi chưa say như vậy, theo thân phận địa vị càng ngày càng cao, người có thể mở lòng uống say cùng cũng càng ngày càng ít, Đinh Thuận Lý Nhị là thuộc hạ trung thành nhất, nhưng đánh chết bọn họ cũng không dám say với Tần Công gia như vậy, Chu Hậu Chiếu tuổi không lớn, đối với cái thứ rượu này cũng không yêu thích lắm, trên cơ bản thì mấy chén là gục, mà vị thư sinh Đường Dần này tuy rằng tửu lượng không tồi, nhưng Tần Kham lại không chịu nổi cái tính cứ uống vào là ngâm thơ của hắn, hoặc là mặt mày hớn hở kéo hắn thảo luận cô nương nào trong thanh lâu ngực to, cô nào mông mẩy.

Tựa hồ chỉ có uống rượu với Vương Thủ Nhân là thống khoái nhất, người này tuy là nhân vật đứng đầu trong những người đọc sách, nhưng kỳ quái là từ trên người hắn không cảm thấy bất kỳ khí chua loét nào của người đọc sách, ngược lại giống hiệp khách cứ say vào là hát vang, thậm chí thỉnh thoảng còn múa kiếm, múa xong còn cười to mấy tiếng "quá sướng" rồi ngã vật ra đất ngủ vùi.

Uống rượu với người này thoải mái từ trong ra ngoài, cho nên hôm nay Tần Kham bất tri bất giác cũng say.

Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu!" Vương Thủ Nhân say rồi, vừa cười vừa ngâm thơ.

Cầm bầu rượu lên rót, cả nửa ngày cũng không thấy một giọt, Tần Kham cười ngây ngô, quay đầu dũng cảm hét lớn: "Người đâu, mang thêm rượu cho ta."

"từ từ đã." Vương Thủ Nhân thân hình lảo đảo, lờ đờ nói: "Hôm nay hai ta uống rượu • ngươi có cảm thấy hơi thiếu chút hương vị không?"

Tần Kham mắt sung huyết tới đỏ ngầu: "Chẳng lẽ chủ quán bỏ nước vào rượu, to gan thật."

Bình Luận (0)
Comment