"Không, không phải, ngươi từng nói, rượu đi trộm mới là ngon nhất, nói thật, ta ở Quý Châu suy nghĩ suốt hai năm, cho dù ngọc tương tiên nhưỡng cũng chẳng phần một vạn so với rượu trộm được, không biết hiền đệ có công nhận không?"
Tần Kham cười to: "Có đạo lý, đêm nay không bằng ngươi và ta lại làm nhã tặc một hồi."
Vương Thủ Nhân mừng rỡ, vung tay lên dũng cảm nói: "Dẫn đường!"
Lúc Tần Kham và Vương Thủ Nhân say mèm, kinh sư như thần kỳ có một lời đồn kinh thiên.
Lời đồn vĩnh viễn có thị trường của nó, hơn nữa chẳng phân vùng chẳng phân thời gian, khi nên xuất hiện nên xuất hiện thì nó xuất hiện, phía sau không biết kéo theo bao nhiêu âm mưu.
Là quốc đô của Đại Minh, kinh sư đầu đường cuối ngõ vĩnh viễn không thể thiếu đề tài, trừ ăn ngủ, các bách tính thích nhất là túm năm tụm ba nói chuyện ngồi lê đôi mách với nhau, chuyện mà trời biết đất biết qua từng cái miệng nhuộm đẫm gia công tỏa ra, liền hoàn toàn thay đổi hương vị,.
Loại này tập tục xấu này tựa hồ từ khi nhân loại có ngôn ngữ và chữ liền luôn tồn tại và phát triển cùng với nền văn minh.
Đề tài nóng hỏi Tần Kham tấn tước Quốc Công lần trước vừa qua không lâu, kinh sư lại có đề tài mới, lần này lời đồn ở đầu đường cuối ngõ có chút đại nghịch bất đạo, cho nên ngay cả Cẩm Y vệ và Đông Tây Hán những năm gầy đây quan hệ được cải thiện cũng không thể không trở nên khẩn trương.
Lời đồn Lần này có liên quan tới đương kim thiên tử Chu Hậu Chiếu.
Không biết vị nhân sĩ nào lỡ miệng, khi nghị luận về đương kim thiên tử nói ra một bí mật kinh thiên: Đương kim thiên tử Chu Hậu Chiếukhông phải là thân sinh của tiên đế Hoằng Trị, mà là một đứa bé của gia đình bình dân được một thái giám trong cung tên là Lý Quảng từ ngoài bế về, Thái tử chân chính đã bị đánh tráo, về phần nguyên nhân đánh tráo Thái tử thì là vì trong cung vẫn lưu lại nanh vuốt tâm phúc của Vạn Quý Phi thời Hiến Tông, đánh tráo là để báo thù cho Vạn Quý Phi đã chết, dù sao hoàng đế Hoằng Trị cũng từng là tử địch của Vạn Quý Phi.
Bí mật này chôn giấu mười tám năm, cho tới gần đây một tiểu hoạn quan nào đó trong cung trong lúc vô ý có được ghi chú mà thái giám Lý Quảng lúc sinh tiền lưu lại, bên trong ghi lại từ đầu đến cuối về bí mật kinh thiên này.
Lời đồn còn nói, đến tin tức trong cung truyền ra, đương kim thiên tử và Trương Thái hậu đều biết việc này, Trương Thái hậu nghi ngờ, tuyên Thái y vào cung, muốn cùng nhỏ máu nhận thân với Chu Hậu Chiếu, chứng minh hắn rốt cuộc có phải là thân sinh của mình hay không, ai ngờ hoàng đế lại tức giận, không chỉ bí mật xử trảm hai gã Thái y và hơn trăm hoạn quan cung nữ truyền bá lời đồn, hơn nữa còn nhốt mẹ đẻ là Trương Thái hậu vào cung Từ Ninh, nghiêm cấm từ nay ra về sau không được bước ra một bước khỏi cửa điện, hiện giờ không khí trong cung giương cung bạt kiếm, hơi tí là có thi thể của hoạn quan và cung nữ nửa đêm bị ném ra bãi tha ma, trong hoàng cung âm phong từng trận, ban đêm thường nghe thấy lệ quỷ kêu khóc, trong cung trên dưới là một mảng thê lương.
Lời đồn rất chi tiết, có tiền căn có hậu quả, truyền rất sống động, tựa hồ như tựa hồ vậy, có thể nói là cố sự lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, chuyện lại có liên quan tới thiên gia cao quý xưa nay luôn thần bí, đầu đường cuối ngõ kinh sư bởi vì lời đồn này mà cơ hồ sôi trào.
Bách tính sôi trào, nhưng Hán Vệ lại khẩn trương, ngay khi Tần Công Gia và Vương Thủ Nhân uống rượu nói chuyện, Đông Hán Hán đốc Đới Nghĩa và Tây Hán Hán đốc Cốc Đại Dụng vừa sợ vừa giận, vội vàng hạ lệnh cho phiên tử đại tác kinh sư, không đến canh giờ đã bắt hỏi mấy trăm bách tính đi rải lời đồn, bắt vào chiếu ngục chẳng nói chẳng rằng tạp trì ngay, không khí trong thành kinh sư đột nhiên cũng trở nên khẩn trương.
Giang Tây Nam Xương.
Đây là một tòa thành trì xây trên nước.
Đất phong của Ninh vương chính là tòa thành trì này.
Rất hiển nhiên, Ninh vương là người bị mắc mưu, Ninh vương đời thứ nhất Chu Quyền ngu xuẩn, tính chất mắc mưu tương như như tin nhắn báo trúng thưởng trên di động thời hiện đại, hậu quả khá là nghiêm trọng, thế là sau khi Ninh vương mắc mưu quả đắng kéo dài tới tận năm đời.
Khi Vĩnh Lạc Tĩnh Nan từng hứa "Giang sơn cộng trị", sự thật chứng minh căn bản chính là đánh rắm, Ninh vương vốn có thể có được một nửa giang sơn, kết cục cuối cùng lại chỉ có thể cuộn mình trong tòa thành nhỏ này không thể động đậy.
Đây là sỉ nhục, Ninh vương nhất mạch trên dưới năm đời đã khắc sâu sự sỉ nhục này vào trong lòng, đời đời tương truyền, cừu hận đời này khắc sâu hơn đời trước.
Bởi vậy cũng có thể chứng minh, tên lừa đảo không nhất định có thể lên làm hoàng đế, nhưng người lên làm hoàng đế nhất định là là kẻ lừa đảo, Ninh vương nhất mạch bị thân huynh đệ lừa từ đó về sau rút kinh nghiệm xương máu, thế là ở tòa thành trì Nam Xương này bắt đầu hành động trả thù xã hội.
Không thể không nói, trong phiên vương Chu gia không làm hoàng đế, từ đầu tới cuối chẳng xuất hiện được mấy kẻ tốt đẹp, loại cặn bã phải chiếm tới chín thành trong tổng nhân số của Chu gia.
Hiện giờ thành Nam Xương đã bị Ninh vương Chu Thần Hào dày vò tới hấp hối, trong thành phú và giai cấp trung sản hơi có chút giàu có là bị Ninh vương vơ vét sạch sẽ, hiện giờ có thể sống sót ở trong thành, cơ bản đều là người nghèo.
Đây là hành động trả thù xã hội cụ thể của Ninh vương, đường đường là phiên vương, hậu duệ quý tộc của thiên gia, hiện giờ không ngờ đọa lạc thành thổ phỉ, phiên vương không giống phiên vương, biến thành sơn đại vương.
Xử thế quan của Ninh vương rất đơn giản, cũng rất giản dị, ta chỉ là Vương gia, không phải hoàng đế, bách tính trong thành Nam Xương không phải là con dân của ta, mà là con dân của hoàng đế, con dân của kẻ địch tất nhiên cũng là kẻ địch của ta, đối với kẻ địch thì không cần phải khách khí làm gì.
Loại suy nghĩ này không nghi ngờ gì nữa là rất hỗn đản, Ninh vương cướp đoạt phú thương nhân của Nam Xương mà không hề đau lòng chút nào, thái độ đối với bách tính và quan viên trong thành cũng lãnh khốc vô tình như đối đãi với kẻ địch.
Vô tình cũng có chỗ tốt,, ít nhất hiện tại Ninh vương rất giàu có, cơ hồ có thể xem như phú khả địch quốc, không chỉ có tiền, còn có cả lương thực.
Một phiên vương có tiền có lương hơn nữa chiêu binh mãi mã khắp nơi, kẻ ngốc cũng biết hắn muốn làm gì, theo lý thuyết thì hoàng đế ở xa tận kinh sư cũng có thể biết, nhưng mà kỳ quái là, Chu Hậu Chiếu lại không biết gì.
Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, đương nhiên, quan văn Đại Minh so với quỷ thì có khí tiết hơn, tiền nhiều tới mấy thì khẳng định cũng sẽ không giúp Ninh vương khiến ma, có điều nhận bạc của Ninh vương, giúp hắn nói tốt mấy câu ở trên triều đường thì cũng không sao.
Quan trường Đại Minh hủ bại, cung cấp đất ấm thích hợp nhất cho Ninh vương mưu phản.
Lúc này trong thư phòng Ninh vương phủ, Chu Thần Hào và mưu sĩ Trương Sĩ Thực, Lưu Dưỡng Chính dưới tay hắn tụ tập một chỗ. thấp giọng thương nghị âm mưu.