Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 658 - Chương 582: Rượu Say Gây Chuyện (1)

Chương 582: Rượu say gây chuyện (1)

Lai lịch không nhỏ của Lý Sĩ Thực lai lịch không nhỏ, cũng là phụ tá được Chu Thần Hào coi trọng nhất.

Hắn là tiến sĩ năm Thành Hóa thứ hai, từng làm hình bộ viên ngoại lang, từng làm quá ấn sát phó sứ đề học Chiết Giang, còn từng làm Sơn Đông tả Bố Chính Sứ, hữu phó Đô Ngự Sử, thậm chí cao nhất còn từng làm hình bộ Thị Lang, có thể nói là quan lớn cấp bộ danh phù kỳ thực, không chỉ như vậy, Lý Sĩ Thực trong phương diện văn hóa học thuật cũng rất có tài danh, địa vị trên văn đàn lúc ấy thậm chí ngang với Lý Đông Dương, được thế nhân gọi là một trong "Tam danh sĩ".

Từ lý lịch c người này có thể tinh tường nhìn thấy, Lý Sĩ Thực là sĩ tử Đại Minh điển hình, loại người này ngoài miệng chính nghĩa, nội tâm dối trá, mặc dù chưa nói tới trung thành với hoàng gia thế nào, nhưng theo lý thuyết thì cũng tuyệt đối sẽ không tham dự mưu phản với một phiên vương, nhất là loại quan lớn cấp bộ này, càng nên có giác ngộ chính trị tương đối kiên định mới phải.

Nhưng mà Lý Sĩ Thực trên thực tế vẫn tham dự trong mưu phản của Ninh vương, hơn nữa là nhân vật hạch tâm số hai trong tập đoàn mưu phản của Ninh vương.

Làm ra lựa chọn như vậy tất nhiên là có nguyên nhân, thứ nhất, Lý Sĩ Thực là người Nam Xương.

Không thể xem thường tình kết quê cha đất tổ của sĩ tử Đại Minh, Trung Quốc từ cổ đến nay, hai chữ "Đồng hương" là có phân lượng rất nặng trong lòng quốc nhân, Lý Sĩ Thực sau khi trí sĩ hồi hương, Ninh vương lòng mang dị chí sao có thể không mượn sức vị quan lớn từng làm tới Thị Lang này? Thế là mang chiêu bài đồng hương tự mình tiếp đãi Lý Sĩ Thực, có ba lần tới nhà tranh mời hay không thì không biết, nhưng chiêu bài đồng hương này không nghi ngờ gì nữa là rất hữu dụng, Ninh vương thế là liền kết giao được với quan lớn cấp bộ vì thất bại trong tranh đấu trên quan trường mà bị ép phải về hưu này.

Thứ hai, Ninh vương Chu Thần Hào về sau lại kết thành thân gia với nữ nhân của Lý Sĩ Thực.

Không thể không bội phục tính toán của Chu Thần Hào, từng bước ăn mòn cán bộ lãnh đạo cấp bộ ưu tú của Đại Minh, dẫn càng đi càng xa trên con đường phạm tội của hắn, vì nghiệp lớn của mình, để mượn sức Lý Sĩ Thực, Chu Thần Hào có thể nói bỏ vốn nặng, mà Lý Sĩ Thực hiển nhiên chưa hấp thụ được giáo huấn thất bại triều tranh ở kinh sư, không ý thức được lòng người trên thế giới này hiểm ác cỡ nào, ngây ngô đáp ứng hôn sự của Ninh vương.

Cho tới lúc nữ nhân thành thân, náo nhiệt tan cuộc, Chu Thần Hào lúc này mới ngả bài với lão, thân gia ông xem, chúng ta đã kết giao bằng hữu rồi, con gái cũng thành hôn rồi, cái gọi là tam bái cũng lạy rồi, chỉ thiếu mỗi quả run run cuối cùng thôi, Lý Sĩ Thực rất hợp với tình hình hỏi: "Run run nào?" Chu Thần Hào rất thành khẩn nói với không, ngươi giúp ta dẫn quân đánh vào kinh sư làm một hồi hoàng đế.

Đụng phải cái loại lừa thân gia như thế này, Lý Sĩ Thực cực kỳ giận dữ, chỉ vào mũi Chu Thần Hào, mắng từ thái tổ Chu Nguyên Chương tới Ninh vương Chu Quyền đời thứ nhất, cũng mãnh liệt yêu cầu phát sinh quan hệ thuần khiết với chính thất phu nhân tổ tiên lịch đại của Chu gia, cho dù lão bà Mã hoàng hậu của Chu Nguyên Chương cũng không buông tha, càng mắng Lý Sĩ Thực càng tuyệt vọng.

Giao hảo với Ninh vương, kết thân với Ninh vương, đây là chuyện mà cả triều đều biết, tương lai nếu Ninh vương mưu phản bị tru, Lý Sĩ Thực lão có thể thoát được một đao kề cổ sao.

Không thể, Lý Sĩ Thực đành phải bi phẫn cắn răng giậm chân, đi theo con đường đen tối của Chu Thần Hào, thế là thành nhân vật số hai trong tập đoàn mưu phản của Ninh vương, từ rày về sau bước trên thuyền.

Từ điểm đó cho thấy, Chu Thần Hào có chút giống với Lương Sơn Cập Thời Vũ Tống Giang, gặp nhân tài hợp ý là kéo lên núi, thông thường chẳng bận tâm người bị kéo có cảm thụ gì.

"Vương gia, mấy ngày gần đây trong thành Nam Xương đột nhiên có thêm không ít khuôn mặt xa lạ, chỉ sợ đây không phải là chuyện tốt." Lý Sĩ Thực trầm giọng nói.

Chu Thần Hào hừ lạnh: "Hơn phân nửa là nhân mã của Hán Vệ triều đình, không biết chúng nghe được phong thanh gì, dám đến thám thính hư thật của bổn vương."

Lý Sĩ Thực nhíu mày nói: "Chúng ta vẫn chưa lộ ra ý phản, Vương gia lại dùng lễ trọng giao hảo với các trọng thần kinh sư, lại thường mời khách trong phủ, đàm luận phong nguyệt với các văn sĩ, chuyện chiêu binh mãi mã đều do tâm phúc phía dưới làm, không thể để lộ phong thanh được."

Chu Thần Hào thở dài: "Lý tiên sinh chẳng lẽ đã quên trong thành kinh sư còn có Tần Kham sao?"

Lý Sĩ Thực cả kinh, tiếp theo cười khổ: "Quả thực thiếu chút nữa thì quên mất hắn, có lẽ người ngoài không biết ý đồ của Vương gia, người này chỉ sợ lại nắm rõ, lúc trước phụ tá vương phủ Trần Thanh Nguyên rơi vào tay Cẩm Y vệ, Vương gia dùng lễ trọng để chuộc hắn ra, ai ngờ Tần Kham đó cứng mềm đều không ăn, về sau lại còn thiết kế hãm hại Vương gia, trục xuất Vương gia ra khỏi kinh sư. Chúng ta đến giờ vẫn chưa biết nơi hạ lạc của Trần Thanh Nguyên, lọt vào tay Cẩm Y vệ, Trần Thanh Nguyên đó cái gì nên khai đều khai rồi, ý đồ Vương gia đã không còn là bí mật trong mắt Tần Kham."

Nhắc tới đoạn cố sự sỉ nhục này, Chu Thần Hào mắt lóe hàn quang, tay nắm chặt.

Những khuôn mặt xa lạ gần đây ở Nam Xương hơn phân nửa chính là thám tử Cẩm Y vệ do Tần Kham phái tới, Tần Kham này hay là trời sinh bát tự không hợp với bổn vương, năm đó hắn vẫn chỉ là Cẩm Y vệ Thiên hộ nho nhỏ, không ngờ hai ba năm trôi qua đã được phong Quốc Công, tay nắm toàn bộ Cẩm Y vệ, kẻ này không đơn giản."

Lý Sĩ Thực nói nhỏ: "Vương gia lúc trước khi ở kinh sư không nên kết thù kết oán với hắn."

Chu Thần Hào cả giận nói: "Lý tiên sinh ngươi tự nghĩ lại đi, bổn vương có chủ động kết oán với hắn không? Đều là hắn chọc bổn vương mà, thế nên bổn vương không thể không trở mặt thành thù với hắn!"

Lưu Dưỡng Chính trầm mặc rất lâu ở bên cạnh vuốt râu cười, vẻ mặt rất thong dong nhàn nhã, rất có phong phạm mưu sĩ vạn sự đều nằm trong tay mình.

Lưu Dưỡng Chính rất có dáng vẻ, nhưng nếu luận về xuất thân và tư lịch, so với quan lớn cấp bộ Lý Sĩ Thực thì còn kém xa, hắn chỉ là cử nhân không thi trúng tiến sĩ, thi không trúng tiến sĩ thì không sao, có điều thi không trúng tiến sỉ lại ỷ vào từng đọc mấy bộ binh thư, rồi đi đâu cũng bày ra cái bộ dạng Khổng Minh tái thế thì rất chương mắt, nhưng cảm giác tự ngã của Lưu Dưỡng Chính thì lại rất tốt, hoặc là nói da mặt dày vô cùng, mỗi khi nhìn thấy hắn bày ra bộ dạng tính toán không bỏ sót là từ đáy lòng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, Lưu Dưỡng Chính và Lý Sĩ Thực mang tới cho Chu Thần Hào một loại ảo giác Ngọa long Phượng Sồ đều nằm hết trong túi ta.

Chính sách nuôi nhót phiên vương của Lão Chu gia ở đây đã hiện ra tệ đoan, các Vương gia ai nấy đều thành dế nhũi chưa được trải đời.

"Vương gia chớ lo, học sinh cho rằng, nhiều thám tử Cẩm Y vệ tiến vào Nam Xương như vậy cũng không có gì đáng lo, Vương gia chỉ cần không ngang nhiên phất cờ đối kháng triều đình thì Tần Kham sẽ không làm gì được Vương gia, phái phái nhiều Cẩm Y vệ như vậy đến Nam Xương, cũng là để tìm kiếm chứng cớ tạo phản của Vương gia, đối với triều đình kinh sư mà nói, phiên vương tạo phản không phải là nhỏ, Tần Kham được thánh quyến tới mấy thì cũng không thể ăn nói lung tung được, đấy là thủ tử chi đạo, vả lại Vương gia mấy năm nay tặng nhiều lễ cho trọng thần trong kinh như vậy, cho dù Tần Kham có động tác gì, những trọng thần không muốn bị liên lụy sao có thể không tụ lại mà tấn công hắn."

Chu Thần Hào thần sắc hòa hoãn dần, cười lạnh nói: "Lưu tiên sinh nói không sai, mộ tiểu nhân dựa vào nô nhan ti sắc mị thượng mà được sủng ái, bổn vương có gì mà phải e ngại, hiện giờ việc chúng ta phải làm chính là chiêu binh mãi mã, mượn sức thu mua thủy tặc đạo phỉ trên hồ Bà Dương, mặt khóc."

Ngón tay Chu Thần Hào vô thức gõ lên bàn: "Tuần phủ Giang Tây tân nhiệm Tôn Toại gần đây có hành động gì không?"

Lưu Dưỡng Chính cười lạnh nói: "Tôn Toại dó là loại không thức thời, đệ tử thay Vương gia mấy lần đưa lễ trọng tới cửa, đều bị uyển chuyển cự tuyệt, thường ngày bất kể là làm việc tại nha môn hay là âm thầm mời khác, Tôn Toại luôn cố ý tránh người của vương phủ chúng ta, Vương gia, người này e là không dùng được."

Chu Thần Hào hừ lạnh: "Nếu bổn vương đã không thể sử dụng, vậy thì ép hắn về kinh sư đi, chớ để xuất hiện trước mặt bổn vương, bằng không, ha ha! Đám người Triết Đổng Kiệt chính là kết cục của hắn."

Vương Triết Đổng Kiệt đều là tuần phủ Giang Tây tiền nhiệm, trước thời Tôn Toại, tổng cộng có bốn tuần phủ Giang Tây chết một cách khi lạ trong nhiệm kỳ, hoặc là chết vì trúng độc, hoặc là chết vì trộm cướp, bốn người thượng nhiệm ở Giang Tây đều không làm tròn được một năm, trong triều cũng có người đoán là có liên quan tới Ninh vương, chỉ bất lực là không có chứng cớ, chuyện lại liên quan tới phiên vương nên không ai dám hỏi.

Tần Kham sau khi tỉnh rượu rất đau đầu, đau đến nỗi muốn dùng búa chặt đầu xuống.

Người chưa say thì vĩnh viễn không biết say rượu đau khổ thế nào, đau đớn như bị một bàn tay vô hình kéo óc và linh hồn ra, đương nhiên, trên thực tế Tần Kham cũng đau đến nỗi không cần linh hồn nữa rồi.

Thống khổ xoa huyệt Thái Dương, Tần Kham rên rỉ: "Người đâu, lấy nước."

Bình Luận (0)
Comment