Một đạo thanh âm như trút được gánh nặng vang lên bên tai: "May quá, lão gia tỉnh rồi, mau mời phu nhân đến..."
Rất nhanh tiếng bước chân tiếng bước chân truyền đến, Tần Kham mở mắt ra, Đỗ Yên vẻ mặt tức giận, mà Liên Nguyệt Liên Tinh thì nhìn hắn với vẻ cổ quái, tựa hồ... buồn cười?
Tần Kham suy yếu trợn mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn, mau lấy nước đến đây! Tướng công ta khát muốn chết rồi."
Liên Nguyệt vội vàng đỡ Tần Kham dậy, Liên Tinh thì rất nhu thuận dâng nước trà tới miệng Tần Kham.
Uống xong mấy chén trà nhỏ, dạ dày Tần Kham mới thoải mái hơn một chút, lúc này mới hồi thần, giật mình nói.
"Ta sao lại ở nhà? Tối hôm qua không phải cùng uống rượu với Vương Thủ Nhân à? Vương Thủ Nhân đâu?"
Đỗ Yên cuối cùng không nhịn được, tức giận chọc chọc vào gáy Tần Kham.
"Chàng còn không biết xấu hổ mà nhắc tới chuyện tối hôm qua à, cũng không biết chàng làm thế nào mà quen được tên ăn mày đó."
Tần Kham khí định thần nhàn nói: "Đừng có mở miệng ra là gọi người ta là ăn mày, người ta là người đọc sách có công danh, hơn nữa là người đọc sách rất lợi hại, quả thực có thể xem như thánh nhân."
Đỗ Yên xì một tiếng khinh miệt, cả giận: "chàng có biết chàng tối hôm qua cùng vị thánh nhân kia làm ra việc gì không?"
Cái này thì thật sự không biết, Tần Kham tối hôm qua uống đến cuối cùng thì ngắt mạch, chỉ nhớ là cùng Vương Thủ Nhân lảo đảo rời khỏi Yến Lai lâu, chuyện về sau thì quên sạch.
"Ta làm nhục con gái nhà lành à?" Tần Kham có chút lo sợ, đây là chuyện hắn lo nhất, tuy nói với địa vị hiện giờ của Tần Kham, cho dù thật sự phạm phải chuyện không có tiền đồ như vậy thì ngươi chẳng sao, ngay cả đối thủ cũng lười chẳng muốn dùng loại lý do yếu ớt này để đả kích hắn, chỉ là nếu thật sự phạm phải việc này, bảo hắn phải để cái mặt của Ninh Quốc Công mới tấn tước này vào đâu?
May mắn là câu trả lời của Đỗ Yên đã kéo Tần Kham từ địa ngục về lại nhân gian.
"Cái đó thì không, so sánh với chuyện chàng làm tối hôm qua thì chà đạp con gái nhà lành thật sự không tính là gì."
Tần Kham đờ đẫn, tiếp theo sợ quá: "Chẳng lẽ ta chà đạp Vương Thủ Nhân? Vương Thủ Nhân đâu rồi?"
Đỗ Yên mặt tối xầm, tức giận nhéo hắn một cái, nói: "Đầu óc toàn nghĩ những thứ loạn thất bát tao, chàng có biết tối hôm qua chàng và tên ăn mày đó không ngờ lại đi đốt nhà Đại học sĩ Lý Đông Dương."
Tần Kham ngây ra: "..."
Đỗ Yên thấy Tần Kham mãi lâu sau không nói gì, vừa bực mình vừa buồn cười, oán hận nhéo hắn một cái, nói: "Thường ngày thấy chàng nhã nhặn nho nhã, phong thái như người đọc sách, sao uống rượu vào lại vô pháp vô thiên, chuyện giết người phóng hỏa cũng dám làm."
"Phu nhân nói sai rồi, tướng công ta khi không uống rượu cũng vẫn giết người phóng hỏa." Tần Kham cảm thấy đầu càng đau, xoa mi tâm nói: "Nói đi xem nào, tối hôm qua ta và Vương Thủ Nhân rốt cuộc đã gây ra chuyện gì."
Đỗ Yên hầm hừ kể lại chuyện tối hôm qua Tần Kham làm.
Tần Kham và Vương Thủ Nhân đều thuộc phái hành động, nói là làm, tối hôm qua uống tới lúc sung sướng, vừa nói đến trộm rượu, hai người ăn nhịp với nhau, lập tức ra khỏi Yến Lai lâu, làm ra cái chuyện phong nhã trộm rượu này, Tần Kham say nên đuổi hết thị vệ đi, sau đó hai người thất tha thất thểu đi vất vưởng như du hôn tại nội thành kinh sư, thị vệ của Tần Kham thấy Quốc Công gia đã say, lại không dám thật sự đi xa, vẫn lẽo đẽo đi sau lưng hắn.
Hai người không biết sao lại đi tới trước cửa phủ của Lý Đông Dương, vừa thấy đèn lồng treo cao trước cửa Lý phủ, Tần Kham bỗng nhiên nhớ tới trong nhà Lý Đông Dương cất hảo tửu.
Làm tổng đầu mục cơ cấu đặc vụ lớn nhất thiên hạ, chuyện gì trong nhà các đại thần kinh sư Tần Kham đều biết cả, Lý Đông Dương thường chém gió với bằng hữu là sau vườn nhà mình có chôn mười võ nữ như hông, Tần Kham biết rõ là Lý Đông Dương coi mười vò rượu này như đồ gia truyền, ngay cả ngày con của lão là Lý Triệu Tiên thành thân với cháu gái của Chu lão công gia cũng không nỡ bỏ ra uống.
Tục ngữ nói không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ, Lý Đông Dương ngàn vạn lần không nhờ rằng bảo bối mình thường xuyên khoác lác treo bên miệng lại bị tặc nhớ.
Thế là buổi đêm trăng tối gió to, Tần Kham và Vương Thủ Nhân mượn hứng rượu, không biết từ đâu kiếm được một cái thang, cứ như vậy trèo tường vào Lý phủ.
Là phủ Đại học sĩ đương triều, thủ vệ bên trong phủ tất nhiên cũng sâm nghiêm, hai người vừa lên đầu tường liền bị gia đinh hộ vệ của Lý phủ phát hiện, tiếng la đồng gõ vàng, từng cây đuốc được châm lên, chiếu sáng hai người, ở bên kia tường vây, thị vệ của Tần Kham cũng sợ hãi, vậy vàng châm đuốc chạy tới cứu giá, cách đó không xa lại truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, ngay cả binh lính tuần tra ban đêm của Ngũ thành binh mã ti cũng bị kinh động.
Tần Kham và Vương Thủ Nhân hai người ngồi trên đầu tường rất xấu hổ, đem so sánh thì Tần Công Gia vẫn cần thể diện hơn, không nói hai lời lập tức từ bỏ hành động trộm rượu, thuận thang trèo xuống, Vương Thủ Nhân rượu vẫn chưa tỉnh, xung phong nhận việc ở lại đoạn hậu, Tần Kham lúc này đương nhiên cũng không khách khí với hắn, nói thật, hắn đang muốn một cước đá Vương Thủ Nhân xuống để thu hút sự chú ý của hộ viện gia đinh Lý phủ, nếu Vương Thủ Nhân đã chủ động yêu cầu ở lại, Tần Kham chính là cầu còn không được, vội vàng đưa cho hắn một cây đuốc rồi bỏ chạy.
Vương Thủ Nhân không hổ là tinh thông binh pháp, biết rõ diệu dụng của dương đông kích tây, đứng trên đầu tường cười ha ha, ném đuốc ra xa, vừa hay đốt cháy chuồng ngựa ở hậu viện Lý phủ, gia đinh đang vội truy đuổi kẻ trộm rượu sợ quá, một đám người luống cuống tay chân bắt đầu dập tắt lửa, mà tên gia hỏa không biết sống chết Vương Thủ Nhân này vẫn đứng trên đầu tường cười vang không thôi, trong miệng cao giọng xướng "Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu", cuối cùng bị hộ viện lòng đầy căm phẫn của Lý phủ bắt lại, đánh cho thừa sống thiếu chết."
Nghe Đỗ Yên thuật lại xong, sắc mặt Tần Kham dần dần trở nên khó coi.
Rất khó tưởng tượng mình tư văn như vậy lại làm ra chuyện cuồng dã tới thế, rượu quả thật không phải là thứ tốt.
Đỗ Yên nói xong vẫn chưa hết giận, lại vươn ta ra chọc vào huyệt Thái Dương Tần Kham: "Đường đường là Quốc Công gia, dưới một người mà trên vạn người, uống rượu sao lại không có đức hạnh đến thế? Suốt ngày nói với ta là ta đương kim thiên tử hoang đường, hay gây chuyện, chàng so với hắn thì tốt hơn là bao?"
"Đừng chọc nữa, đầu tướng công sắp nổ ra rồi." Tần Kham thống khổ ôm đầu rên rỉ.
"Hôm nay trời còn chưa sáng, chuyện xấu tướng công làm cả thành đều biết rồi, danh đầu của tướng công hiện giờ thật sự danh chấn kinh sư, thanh danh truyền xa." Đỗ Yên càng nói càng tức, cuối cùng lại bỗng nhiên bật cười.
Tần Kham hữu khí vô lực nói: "Mấy ngày này tướng công thôi thì cứ không ra khỏi cửa, trước tiên cứ trốn cái đã."
Đỗ Yên thở dài: "Tướng công e là không trốn được đâu, Lý Đông Dương Lý Đại học sĩ hôm nay vừa sáng đã tới nhà chúng ta, bây giờ còn đang ngồi ở tiền đường chờ khởi binh vấn tội kia kìa."
Tần Kham rất ít khi say, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, rượu phẩm và bài phẩm của mình lại kém cỏi đến thế.
Ký ức tựa hồ từ sau khi ra khỏi Yến Lai lâu tối hôm qua là trống rỗng, hoàn toàn bị cắt đứt, bản thân mình từng nói gì từng làm gì chỉ có thể nghe Đỗ Yên thuật lại cho hắn, mà hắn thì mở to mắt đờ ra, mặc cho Đỗ Yên bổ khuyết những chỗ trống trong ký ức của mình.
Loại cảm giác này không tốt lắm, nghe cái miệng xinh của Đỗ Yên rủ rỉ kể lại những việc hắn gây ra sau khi say, Tần Kham càng nghe càng cảm thấy xa lạ, giống như bị ma nhập vậy, tất cả đều không chân thật.
Cảm giác không chân thật, nhưng Lý Đông Dương lại thật sự đang ngồi trước tiền đường phủ Quốc Công chờ hắn.
Đầu Tần Kham càng đau hơn.
"Nếu tối hôm qua đã đắc tội với lão, vậy thì dứt khoát gọi người dùng loạn côn đánh đuổi lão đi, đã đắc tội thì đắc tội triệt để luôn." Tần Kham cắn răng, hắn thật sự không muốn đối mặt với sự thật này, chứ không muốn đối mặt với Lý Đông Dương.
Lúc trước khi vừa tới kinh sư đã đốt nhà Lý Đông Dương một lần, đó là bởi vì bị hơn một ngàn phiên tử Đông Hán truy sát, vì mạng sống nên hắn mới nghĩ ra biện pháp họa thủy đông dẫn này, về sau Tần Kham không chỉ nhận lỗi với Lý Đông Dương, chỉ quà tặng để xin lỗi của ước chừng chất đủ ba xe lớn, Lý Đông Dương lúc này mới phẫn nộ không truy cứu nữa.
Đáng thương cho Lý lão tiên sinh không trêu ai không chọc ai, tự dưng lại bị họa trời giáng, tối hôm qua lại bị hai hán tử say đốt nhà, suy bụng ta ra bụng người, nếu Tần Kham gặp phải loại chuyện này, lúc này chắc đã chôn sống kẻ gây họa cho mình rồi.
Đỗ Yên nghe thấy những lời tán tận lương tâm này của Tần Kham, trợn tròn mắt cả người cứng đờ, một lúc sau mới hung hăng đấm cho hắn một cái, lần này quả thật là đấm hắn thật sự, Tần Kham đau đến nỗi hít hà.
"Tướng công vẫn chưa tỉnh rượu à? Nói những lời hỗn trướng gì thế! Lý lão đại nhân là nội các phụ đương triều, chàng và tên ăn mày đó vô duyên vô cớ đốt nhà người ta, sau đó không chỉ không nhận lỗi, lại còn muốn gọi người dùng loạn côn đánh đuổi, chàng thật đúng à."
Đỗ Yên thật sự không biết nên dùng từ gì để hình dung về tướng công của mình nữa, tức giận đến nỗi lại nhéo hắn mấy cái.
Tần Kham xoa xoa trán nói: "Được rồi, nể mặt phu nhân, hôm nay ta không đuổi Lý Đông Dương đi nữa, tướng công giờ đi nhận lỗi với lão đi."
Tần Kham cười cười đứng dậy, trước khi đi còn cố ý nhìn thoáng qua bụng Đỗ Yên, thấy bụng vẫn phẳng lỳ, Tần Kham không khỏi có chút thất vọng.
Thường ngày hay nói con cái có cầu cũng không được, phải xem duyên phận của lão thiên gia, đây đều là những lời an ủi Đỗ Yên, trên thực tế bản thân Tần Kham cũng rất khát vọng có thể có một kết tinh của hắn và Đỗ Yên, hiện giờ bụng nàng ta vẫn chưa có động tĩnh, Tần Kham không thể không hoài nghi lần trước Đường Tử Hòa rốt cuộc có chữa được cho nàng ta hay chưa, trước kia từng thấy Đường Tử Hòa xuất thủ, Tần Kham lại quên hỏi sở trường trên y thuật của Đường Tử Hòa, vạn nhất nàng ta là am hiểu hạ độc chứ không phải cứu người thì...
Lần sau gặp mặt nhất định phải hỏi xem nàng ta có giấy phép hành nghề hay không.
Khi Tần Kham lờ đờ đi vào tiền đường, đập vào mắt đầu tiên là thấy râu Lý Đông Dương rung rung, hai người thấy nhau, cả người Lý Đông Dương lập tức bắt đầu run rẩy.
Tần Kham biết, thần thái này tuyệt đối không phải là kinh hỉ, bởi vì hắn nhìn thấy rất rõ, trong mắt Lý Đông Dương lấp lánh hung quang, có một loại lệ khí muốn trừ hắn đi cho thống khoái, rất rõ ràng lão gia hỏa này này là lai giả bất thiện.