Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 661 - Chương 584: Dương Minh Rời Kinh

Chương 584: Dương Minh rời kinh

Tiền Ninh?

Tần Kham mắt nhíu lại, rất nhanh liền nghĩ đến khuôn mặt so với hắn còn anh tuấn trắng trẻo hơn, hận không thể tạt axit cho bõ ghét đó.

Thì ra là hắn.

Một cú giãy giụa cuối cùng cầu một đường sinh cơ khi bị vào nội ngục của Lưu Cẩn cơ hồ đã sắp thành công thì lại bị tên Tiền Ninh vô danh này nửa đường giết ra phá hủy, Lưu Cẩn tới chết cũng không biết mình vì sao không thể chờ được lệnh ân xá của Chu Hậu Chiếu.

Tần Kham vẫn nhớ rõ vẻ mặt tranh công sau khi lặng lẽ giết tên Giáo úy báo tin thay Lưu Cẩn của Tiền Ninh, cặp mắt thoạt nhìn thì trung thành nhưng lại lộ ra khát vọng cực độ đối với quyền thế, đây cũng là nguyên nhân Tần Kham vẫn không chịu đề bạt hắn.

Nam nhân cần quyền thế, khát vọng có được quyền thế, cái này thì không có gì đáng trách, bao gồm cả bản thân Tần Kham cũng không che giấu được sự theo đuổi đối với quyền thế, loại nam nhân không màng danh lợi không màng danh lợi Tần Kham thật sự là cũng không thích, người như thế hoặc là rất ngu, hoặc là rất giả dối, đối với Tần Kham mà nói, hai loại người này đều rất đáng ghét.

Nhưng khát vọng đối với quyền thế của Tiền Ninh lại được biểu hiện thái quá, điểm này khiến Tần Kham không vui.

Trình độ biểu hiện của con người là rất vi diệu, vừa không thể không có, vừa không thể quá cường liệt, về phần biểu hiện tới trình độ nào mới có thể khiến cho người ta yên tâm và cũng không khiến người ta chán ghét đề phòng, cái này không có tiêu chuẩn thống nhất, các quan viên kinh nghiệm dày dạn trên triều đường trong lòng cũng đều có một cán cân nhận định, dần dà, trong lòng bản thân Tần Kham cũng có một tiêu chuẩn, người như Tiền Ninh không nghi ngờ gì nữa nằm ngoài tiêu chuẩn của Tần Kham, cho nên hắn lặng lẽ lập được một công lao lớn như vậy cho Tần Kham, Tần Kham lại vừa không thăng chức vừa không ban thưởng, đây chính là thái độ đối với Tiền Ninh của Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ thái độ đối với Tiền Ninh.

Thật sự không ngờ, Tiền Ninh chính là loại người không chịu cô đơn, lần trước lập công không được đề bạt, lần này lại để hắn tìm được cơ hội.

cái thứ cơ hội này rất là công bằng, nó vĩnh viễn lưu lại cho người có chuẩn bị, người luôn tính toán mọi người, cho dù người này là người xấu.

Lý Đông Dương vuốt râu mỉm cười nhìn Tần Kham, ánh mắt lộ ra hào quang như nhìn thấu sương mù trần thế.

"Lão phu không ngờ ngươi ở trong Cẩm Y vệ lại được lòng người như vậy, chân trước vừa chạy chân sau đã lập tức có người đến giúp ngươi gánh tội thay, ha ha, loại bản sự này lão phu cả đời cũng không làm được."

Tần Kham cười khổ nói: "Lời nói của Lão đại nhân luôn khiến vãn bối nghĩ đi nghĩ lại mới dám trả lời, thật sự không biết ngài đang khen ta hay là đang tổn hại ta nữa."

Lý Đông Dương cười nói: "Cứ coi như lão phu đang khen ngươi đi, lão phu sống hơn sáu mươi năm rồi, tự tin vào đôi mắt nhìn người này, Tiền Ninh này tựa hồ không phải người lương thiện, ngươi nếumuốn dùng hắn thì phải lưu lại mấy phần dư địa mới được."

"Lời dạy bảo của Lão đại nhân vãn bối xin nhớ kỹ."

Lý Đông Dương cười ha ha, bỗng nhiên lại nói: "Có điều lão phu nghĩ lại thì thấy, trông ngươi thì có vẻ như là quân tử, nhưng kỳ thực lại cũng không phải là người lương thiện, Tiền Ninh dưới tay ngươi chắc chẳng gây ra được sóng gió gì đâu, vừa nghĩ vậy, lão phu liền an tâm hơn rất nhiều, ha ha, ác nhân thì có ác nhân trị."

Hai má Tần Kham giật giật, cố gắng khắc chế xung động đêm nay lại tới Lý phủ phóng hỏa.

"Lão đại nhân ••••••" Tần Kham ngập ngừng, cuối cùng vẫn ngượng ngùng hỏi: "Nghe nói tối hôm qua Vương Thủ Nhân bị gia đinh hộ viện của quý phủ bắt, không biết hiện tại hắn. "

Lý Đông Dương cười ha ha nói: "À, việc này thì ngươi không cần phải lo lắng."

Tần Kham vừa thở phào nhẹ nhõm thì Lý Đông Dương lại bổ sung: "Hắn đã bị Vương Hoa nhốt trong nhà rồi, chờ chịu chết đi."

Lý Đông Dương cười rất ấm áp, nụ cười như gió xuân thổi vào mặt, hiển nhiên chuyện Vương Thủ Nhân về nhà nhận lấy cái chết khiến lão rất thích thú.

Lý Đông Dương khi đi rất cao hứng, hai vạn lượng bạc Tần Công Gia bồi thường được chất lên xe ngựa, hộ tống Lý Đông Dương lắc lư về thành, tâm tình của lão đầu nhi cũng vô cùng tốt, Tần phủ cửa lớn Tần phủ thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ca đắc ý của lão.

Nếu không phải lo lão gia hỏa này lớn tuổi nên sợ đánh chết lão, Tần Kham thật sự muốn thả Đỗ Yên ra, thi triển một loạt tuyệt học võ lâm Toàn Phong Thối, Thái Cực quyền, Bát Quái Chưởng lên người lão.

Tiền Ninh cuối cùng cũng đợi được cơ hội Tần Công Gia triệu kiến hắn.

Sau khi Lý Đông Dương rời khỏi, Tần Kham lập tức sai người gọi Tiền Ninh vào phủ.

Lúc này Tiền Ninh đang cúi đầu đứng trong tiền đường của Tần phủ, thở mạnh cũng không dám, thần thái tất cung tất kính, vẻ mặt đoan chính túc mục, mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, khiến thượng vị giả vừa thấy biết đây là một nhân tài có thể sử dụng, hơn nữa sử dụng nhất định rất thuận tay, bảo hắn đuổi chó thì đố hắn dám đuổi gà.

Nha hoàn Trong phủ dâng trà, Tiền Ninh thụ sủng nhược kinh, luôn miệng nói không dám, không chỉ như vậy, Tiền Ninh còn từ trong tay nha hoàn tiếp nhận chén trà, tự mình dâng trà tới trước mặt Tần Kham, lưng cúi thấp, vẻ mặt hưng phấn, giống như có thể dâng trà cho Tần Công Gia là một chuyện vinh hạnh cả đời.

Trước khi triệu kiến Tiền Ninh, Tần Kham đã có được tất cả tin tức về hắn.

Kinh lịch cũng gần như Lưu Cẩn, Tiền Ninh vốn không phải họ Tiền, khi còn bé đã bị bán tới nhà mới thái giám tên là Tiền Năng, thế là liền đổi họ, Tiền Năng sau khi chết thì được thi ân, thân phận con nuôi của hoạn quan của Tiền Ninh nhờ phúc ấm của nghĩa phụ, thế là được đưa vào Cẩm Y vệ làm bách hộ.

Kinh lịch rất bình thường, cũng rất trong sạch, có thể vào Cẩm Y vệ hơn nữa lên làm bách hộ đều là gia đình trong sạch, hoặc là thừa kế hoặc là ấm ân, người bối cảnh có vấn đề không thể tiến vào hệ thống thiết huyết trực thuộc hoàng đế này.

Từ lúc nhìn thấy Tiền Ninh, Tần Kham vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn vẻ mặt Tiền Ninh, không bỏ sót bát kỳ một vẻ mặt nào trên mặt hắn.

Vẻ mặt rất hoàn mỹ, cung kính, hưng phấn, thấp thỏm... Những nguyên tố này đều cũng có thể nhìn ra từ trên mặt hắn, phân thốn nắm rất chuẩn, chỉ có cặp mắt nhìn thì trong suốt kia lại để lộ ra khát vọng cực độ và một cỗ vị đạo dã tâm bừng bừng.

Tần Kham càng nhìn không hài lòng, mày hơi nhướn lên.

Lý Đông Dương nói không sai, người này hiển nhiên không phải người lương thiện, điểm này Tần Kham cũng không ngại, cũng như lời nhận xét của Lý Đông Dương, Tần Kham hắn cũng không phải là hạng lương thiện, vả lại trong Cẩm Y vệ quả thật rất khó tìm ra một người lương thiện, người tốt quả thực là không sống nổi trong Cẩm Y vệ.

Tần Kham không sợ dùng ác nhân, nhưng loại ác nhân như Tiền Ninh thì hỏa hậu vẫn chưa đủ, còn cần phải tôi luyện thêm.

Cầm chén trà, Tần Kham gạt nhẹ vụn trà bên trên, chậm rãi nhấp một ngụm.

Tiền Ninh đầu cúi càng thấp hắn, hắn mơ hồ có thể cảm giác có được phía sau chén trà đang bốc khói, có một đôi mắt có thể nhìn thấu khói sương,, tâm linh hắn.

Nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, Tần Kham cuối cùng cũng mở miệng.

"Tiền Ninh..."

"Có thuộc hạ."

Tố kham mỉm cười: "Không cần cứ giữ bộ dạng này, ngươi có cung kính tới mấy thì ta cũng sẽ không coi người là người tốt, ta thích nói chuyện với người thông minh, chứ không thích nói chuyện với kẻ hay diễn trò, quá mệt mỏi, cũng quá giả dối."

Cả người Tiền Ninh khẽ run lên, cung kính nói: "Công gia ở trong mắt thuộc hạ là đại nhân vật như trời, thuộc hạ không dám không cung kính."

Ánh mắt Tần Kham rất ôn hòa: "Tối hôm qua ta không cẩn thận đốt nhà Đại học sĩ Lý Đông Dương, ngươi là làm sao mà biết được?"

Vẻ mặt Tiền Ninh rất bình thản: "Hồi bẩm Công gia, đêm qua vừa hay đến phiên thuộc hạ dẫn các huynh đệ tuần tra nội thành, lúc ấy Công gia và quý hữu làm ra động tĩnh... hơi lớn, thuộc hạ lập tức chạy tới trước Lý phủ, vừa hay thấy Công gia đang chạy đi, mà Lý Đại học sĩ thì mặc áo lót đứng ở cửa chửi bới, thuộc hạ hoảng hốt, lo Công gia có thể gặp phiền toái, thế là lập tức đứng ra gánh lấy phiền toái này."

"Vì sao phải chủ động gánh tội thay cho ta?"

"Công gia là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, phiền toái của ngài chính là phiền toái toàn bộ huynh đệ trong vệ, thuộc hạ có thể phân ưu cho Công gia thật sự là chuyện may mắn của bản thân."

Tần Kham cười rất sáng lạn, lời này nghe thật là thoải mái, nếu là Đinh Thuận Lý Nhị nói ra, Tần Kham nhất định sẽ thân thiết tung chân đá họ mấy cái để khen ngợi, mà Tiền Ninh những lời này, Tần Kham chỉ đáp lại bằng nụ cười nhạt.

Đây là khác biệt đãi ngộ của tâm phúc và không phải tâm phúc.

"Tiền Ninh, ngươi là người có lòng cầu tiến, ta thích huynh đệ phía dưới trong vệ có lòng cầu tiến, nhưng chỉ có lòng cầu tiến không thì không đủ, nếu muốn có tiền đồ rộng mở, phải dùng hai tay của mình đi giành, công danh trong quân chỉ ở trên lưng ngựa, ngươi có thấy vậy không?"

Tiền Ninh hơi có chút kích động: "Công gia nói rất đúng, thuộc hạ nhớ kỹ trong lòng, chỉ cầu Công gia có thể cho thuộc hạ cơ hội để tự tay đi giành công danh."

Mắt Tần Kham hơi nheo lại, suy tư một lúc rồi chậm rãi nói: "Thế này đi, ta cho ngươi một cơ hội giành công danh kiếm tiền đồ, qua mấy ngày nữa một vị bằng hữu yếu phải khởi hành rời kinh, tuần phủ Giang Tây, ngươi lĩnh huynh đệ bách hộ dưới trướng một đường bảo hộ hắn, nếu có thể bảo vệ hắn chu toàn, để hắn nguyên vẹn về kinh, ta thăng ngươi làm Cẩm Y vệ Thiên hộ thành tây."

Tiền Ninh mừng rỡ, đột nhiên ngẩng đầu, mạnh ôm quyền nói: "Thuộc hạ thề sống chết bảo vệ vị đại nhân đó chu toàn."

Tần Kham trầm giọng nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, mạng của hắn rất quý giá, không thể có sơ xuất, nếu hắn khi tuần phủ Giang Tây có gì không may xảy ra, Tiền Ninh, ngươi tốt nhất lấy đao cứa cổ luôn ở Giang Tây đi, trở về kinh thì sẽ không được chết thống khoái như vậy đâu."

Tiền Ninh rùng mình, vội vàng nói: "Thuộc hạ cam đoan quý hữu của Công gia một sợi lông cũng không mất, thuộc hạ nguyện lập quân lệnh trạng!"

Mấy ngày sau, triều đình có bổ nhiệm.

Đinh cống tuần phủ lĩnh hàm thiêm Đô Ngự Sử, đây là chức quan mới của Vương Thủ Nhân, đây là kết quả đổi được từ sự tích cực chạy chọt của Tần Kham cho Vương Thủ Nhân, cùng với nhân mạch tích lũy nhiều năm ở trong triều của Vương Hoa, phụ thân của Vương Thủ Nhân.

Sau hôm tới Lại bộ nhận lệnh, Vương Thủ Nhân liền thu xếp hành trang, bái biệt lão phụ thân rồi lên đường.

Cửa Đức Thắng Kinh sư, trước giờ đều là cửa thành phải đi qua khi đại quân triều đình xuất phát rời kinh chinh phạt tứ phương, ý là "Đắc Thắng khải hoàn."

Ngoài Cửa Đức Thắng, dưới sự sự hộ thị tầng tầng lớp lớp của thị vệ, Tần Kham tự mình ra tiễn Vương Thủ Nhân.

Vương Thủ Nhân không mặc quan phục, chỉ diện một thân áo dài màu đen, mà Tiền Ninh thì ăn mặc như gia phó hộ viện, uy phong lẫm lẫm đứng sau lưng Vương Thủ Nhân, giống một con chó dữ trung thành với chủ nhân, Cẩm Y vệ xung quanh xe ngựa đều là thuộc hạ của Tiền Ninh.

Hôm nay hình tượng của Vương Thủ Nhân có chút không tốt, hốc mắt vẫn một xanh một đen, bọng mắt sưng, khóe miệng tím tái, hai má cũng sưng phù.

Vốn nên là cảnh tượng đưa tiễn thương cảm, lại vì khuôn mặt đầy vết thương của Vương Thủ Nhân mà trở thành buồn cười, Tần Kham khi nhìn hắn cũng buồn cười lắm, nhưng cảm thấy không lịch sự nên cố nhịn.

Bình Luận (0)
Comment