"Vương huynh hôm nay nhìn đặc biệt anh tuấn, không chỉ khí sắc tốt, hơn nữa từ trong ra ngoài đều lộ ra vị đạo hăng hái, thật sự là phong thái bức người, khiến người ta kính ngưỡng." Tần Kham nén cười trêu hắn.
Vương tuần phủ Tân nhiệm tựa hồ không có bất kỳ cảm giác vui sướng sau khi thăng quan nào, ngược lại ủ rũ giống như bại binh, sau khi nghe những lời này của Tần Kham, sắc mặt của Vương Thủ Nhân càng xanh mét.
"Vui sướng khi người khác gặp họa à?" Vương Thủ Nhân nhướn mày với Tần Kham.
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Kính ngưỡng, thật sự là kính ngưỡng, không có ý khác."
Vương Thủ Nhân thở dài: "Ta phát hiện từ sau khi quen ngươi đúng là xui xẻo, vừa quen người đã bị ngươi dùng đại pháo bắn, sau đó lại bị Lưu Cẩn biếm trích, vất vả lắm mới đi hết được vận xin, muốn làm chút chuyện phong nhã thì ta lại gặp xui xẻo."
"nói nghe cứ như ta là sao chổi ấy, Vương huynh ngươi xui xẻo thì có liên quan gì tới ta, đêm đó là ngươi khóc lóc kéo ta đi trộm rượu, vốn định cự tuyệt ngươi, lại thấy ngươi gặp xui lâu như vậy hiếm khi được cao hứng, đành phải đáp ứng, ai ngờ vận khí của chúng ta không tốt, bị người ta bắt dính. Vương huynh, vận khí của ngươi quả thực xui xẻo quá, hay là vào chùa nhờ lão hòa thượng khai quang cho ngươi?"
Vương Thủ Nhân tức giận đến hai má giật giật, lại động tới vết thương trên mặt, đau đến đến nỗi hít hà.
"Đều là gia phó của Lý Đông Dương đánh à?" Ngữ khí của Tần Kham đầy thông cảm.
"Lý phủ cũng khá khách khí, chỉ đánh ta một chút, về sau lại bị gia phụ phái người đón về, trận đòn này mới tính là tàn nhẫn, ta lúc nhỏ nói với phụ thân muốn làm thánh nhân, phụ thân cũng không đánh ta nặng tới vậy."
Tần Kham cảm thấy kính nể, xoay người về phía Vương gia chắp tay: "Lệnh tôn có đức độ, Quân pháp bất vị thân, đáng kính đáng phục."
Vương Thủ Nhân nghiêm mặt nói: "Cái miệng của ngươi độc đủ chưa?"
Tần Kham cười ha ha: "Đủ rồi, đủ rồi."
Sắp chia tay, vẻ mặt Tần Kham trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn Vương Thủ Nhân, chắp tay nói: "Dương Minh huynh, chuyến đi Giang Tây này hung hiểm vạn phần, ngươi trên đường cẩn thận."
Chỉ Tiền Ninh và hơn trăm Giáo úy dưới tay hắn, Tần Kham nói: "Bảo hộ ta có thể cho cung cấp cho ngươi chỉ có vậy thôi, người nhiều hơn thì không ổn. Bọn họ sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Nếu phát hiện chuyện khó làm thì mau bứt ra mà về kinh, ngươi không thể xảy ra chuyện được."
Nụ cười của Vương Thủ Nhân rất tự tin: "Yên tâm, ta không phải là loại thư sinh bách vô nhất dụng, lại càng không phải là toan đinh hủ nho. Thánh nhân chi học chính là an bang định quốc bình thiên hạ. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội đẻ thi triển sở học của ta, hiền đệ cứ an tọa tại kinh sư, xem ta một tay quấy phong vân Giang Tây như thế nào."
Hai người chắp tay nói lời từ biệt. Vương Thủ Nhân vào xe ngựa, lúc gần đi Tần Kham cố ý nhìn bóng dáng Tiền Ninh, Tiền Ninh như có cảm giác, xoay người quỳ một gối về phía Tần Kham rồi không nói gì xoay người bước đi.
Khóe miệng Tần Kham lộ ra nụ cười.
Vương Thủ Nhân là người tốt, nhưng thanh danh của hắn trong sách sử lại không hoàn toàn là người tốt, khi đối phó với phản quân loạn dân, vị Vương thánh nhân này xuống tay vẫn rất tàn nhẫn độc ác, không chút lưu tình. Hiện giờ có thêm Tiền Ninh không lương thiện đi cùng hắn, bọn họ có thể làm ra chuyện gì ở Giang Tây, thật sự rất đáng chờ mong.
Trở lại nội thành phồn hoa ồn ã, Tần Kham ngồi trên lưng ngựa chậm rãi mà đi thì một đạo thân ảnh hối hả chạy tới.
Đinh Thuận tới gần bên ngựa Tần Kham, thấp giọng bẩm: "Công gia, có tin tức xấu..."
Tần Kham nhíu mày nhìn hắn, nhướn mày, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Đinh Thuận nói: "Bạn thân của Công gia, Cô Tô Đường Dần mấy ngày trước không biết vì sao lại rời kinh, nghe nói lúc ấy hắn lòng đấy thát ý nói với một vị cô nương nào đó trong thanh lâu là không chẳng còn thú vui gì trên cuộc đời này nữa, định đi du lịch thiên hạ giải sầu."
Tần Kham cười khổ mấy tiếng, Đường Dần vì sao rời kinh thì hắn rõ hơn ai hết, ai cũng bảo tình trường như chiến trường, tình trường chính là tàn khốc như vậy đó, tình trường của Đường Dần lại là Tu La địa ngục, bởi vì hắn không thể nào chiến thắng được đối thủ, nếu không thể tranh giành, chỉ có thể buồn bã bỏ cuộc, lúc này hắn q chịu thương tổn không nhỏ, không chỉ là thất tình, đại thể là ngay cả tôn nghiêm của nam nhân cũng mất theo, rời kinh đi du lịch cũng hay, vết thương trong lòng chắc sẽ nhanh lành.
"Rời kinh đi du lịch thì có gì mà là tin tức xấu?"
Đinh Thuận giận dữ nói: "Rời kinh đương nhiên không tính là tin tức xấu, nhưng người này không biết sao lại mò tới Giang Tây Nam Xương, vừa rồi nhận được mật của thám tử Cẩm Y vệ nằm vùng ở Nam Xương, bọn họ ở trong thành Nam Xương phát hiện tung tích của Đường Dần, nghe nói mỗi ngày đều say khướt ở tửu quán, vẻ mặt có chút thất ý."
Tần Kham nghe vậy sau lưng lập tức túa mồ hôi lạnh, thất thanh nói: "Hắn sao lại chạy tới Nam Xương?"
Đinh Thuận thở dài: "Đúng vậy, thành Nam Xương hiện giờ là một thngf thuốc nổ, Ninh vương sắp phát động phản loạn đến nơi rồi, Đường giải nguyên vào lúc căng thẳng này lại chạy tới Nam Xương, thế này chẳng khác nào cố ý đưa cổ vào lưỡi dao, huống hồ nghe nói Ninh vương thích mua danh chuộc tiếng, thích mời chào danh sĩ thiên hạ làm phụ tá, Đường Dần vừa lộ diện trong thành Nam Xương, Ninh vương sao có thể bỏ qua cho hắn? Đường giải nguyên nếu dính vào chuyện làm phản của Ninh vương, đợi cho bình định phản loạn xong rồi, e là ngay cả Công gia cũng khó có thể giữ được tính mạng của hắn."
Tần Kham vội la lên: "Mau, tám trăm dặm khoái kỵ truyền lệnh, bảo huynh đệ trong Nam Xương vệ bất chấp tất cả mọi giá lôi Đường Dần về đây."
"Công gia, mệnh lệnh thuộc hạ đã phát rồi, nhưng e là không kịp, tới Nam Xương cho dù cho khoái kỵ tám trăm dặm thì cũng phải chạy liền bốn năm ngày, bốn năm ngày sau thì chỉ sợ Đường giải nguyên đã bị trói vào vương phủ làm quân sư cho Ninh vương rồi."
Sắc mặt Tần Kham tái nhợt, vẻ mặt cũng trở nên thất hồn lạc phách.
Trong một tửu quán thành Nam Xương.
Đường Dần mặc cẩm bào đang cắm đầu uống rượu, trên bàn để bốn món đồ ăn nóng, một vò rượu Đinh phường đặc sản của Nam Xương.
Sau khi tới kinh sư tìm Tần Kham nương tựa, Đường Dần cơ hồ đã thành một thành viên của Tần gia, Tần Kham biết rõ vị bằng hữu này tuy có tài hoa, nhưng quả thật là không biết sống sao cho tốt, cho nên Tần Kham phân phó, chủ mẫu Đỗ Yên của Tần gia mỗi tháng đúng giờ cấp cho Đường Dần hai trăm lượng bạc chi tiêu.
Xách hành lý đơn giản, một lần lữ hành nói đi là đi, nghe thì rất tiêu sái ý thơ, nhưng ngươi không có tiền thì biết đi đâu?
Đường Dần hiện tại không thiếu tiền, hắn chỉ thiếu niềm vui, ngày tháng giống như quay về đoạn thời gian sa sút thất ý mấy năm trước.
Bốn gã hán tử mặc áo ngắn vải thô ngồi xổm ngoài tửu quán, giống như nhàn hán không có việc gì làm trong thành, thờ ơ nhìn chung quanh.
Cuối phố bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, hơn mười hán tử mặc trang phục màu đỏ của thị vệ vương phủ vây quanh một vị nam tử trung niên ăn mặc văn sĩ chậm rãi đi về phía tửu quán.