Vận mệnh của Đường Dần có thể nói là nhấp nhô gian khổ, cho dù tài hoa cái thế, nhưng sống nửa đời người trừ tài danh ra thì chẳng có gì thông thuận.
Bị kết án gian lận thi cử, bị thê tử kết tóc vứt bỏ, vất vả lắm mới thích một nữ nhân thì kết quả phát hiện đương kim hoàng đế là tình địch của hắn, trong lúc hậm hực muốn đi lữ hành cho khoaay khỏa, vậy mà vừa lộ diện trong thành Nam Xương, lại bị cặp mắt tội ác kia của Ninh vương nhìn chúng.
Trong trí nhớ trừ Đường Tăng trong thoại bản của Tần Kham ra, tựa hồ không có ai xui xẻo như hắn.
Đường Dần hồn nhiên không phát giác mình đang lầm vào nguy hiểm, vẫn đang uống rượu trong tửu quán, thức ăn trên bàn không đụng tới, vò rượu thì lại đã vơi một nửa, cứ uống một ngụm thì hắn lại si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ tửu quán.
Ngoài cửa sổ có trời xanh mây trắng, có chim hót chó sủa, trong cảnh đẹp mang theo mấy phần khói lửa nhân gian, tựa hồ tất cả đều rất đẹp.
Đúng vậy, phong cảnh đẹp đẽ như vậy, nhân sinh tốt đẹp như vậy, vì sao lại bởi vì một nữ nhân chưa bao giờ thèm nhìn thẳng vào hắn mà đau buồn, thậm chí một mình đi tới tận thành Nam Xương xa lạ này?
Đường Dần cầm chén ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như Vương Thủ Nhân ngộ đạo vậy,, đột nhiên nghĩ thông suốt.
Thế giới tốt đẹp như vậy, ta lại buồn rầu như vậy làm gì, không ổn, không ổn.
Đường Dần vừa nghĩ thông suốt liền cảm thấy mình thật sự rất nực cười rất ngây thơ, không ngờ lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn tránh xa ngàn dặm vì thất tình này, thế là hắn liền uống một ngụm rượu ta, trong nháy mắt đã làm ra một quyết định.
Hắn quyết định sau khi uống xong vò rượu này sẽ về Tô Châu, hơn một năm ở Tần gia đã giúp đỡ cho hắn không ít, dần dần hắn cũng tiết kiệm được một khoản tiền. Khoản tiền này đủ để mua Đào Hoa Ổ rồi, sau khi mua Đào Hoa Ổ hắn quyết định sẽ ở trong nhà mới mua ở một năm, mỗi ngày mời bằng hữu tới đối nguyệt ngâm thơ, sống một mình phong nhã này, sau đó lại vào kinh, năn nỉ Tần Kham kiếm chức quan cho hắn, rồi cưới một khuê nữ đại hộ nhân gia thanh bạch, từ rày về sau tương thân tương ái đến già.
Sống những ngày tháng như vậy thật tốt.
Đường Dần nghĩ thông bỗng nhiên cười ra tiếng, sau đó lại uống một ngụm rượu to, tâm tình uất ức nhiều ngày trong nháy mắt trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cũng không biết là Đường Dần rốt cuộc phải chịu nguyền rủa như thế nào. Ông trời chính là không muốn thấy tâm tình của hắn tốt. Thế là phiền toái tìm tới cửa.
Ngay khi Đường Dần vừa cất tiếng cười to, văn sĩ trung niên ngoài tửu quán chậm rãi phong độ bước vào. Sau khi vào cửa thì mục tiêu rất rõ ràng, cước bộ không dừng đi thẳng tới chỗ Đường Dần.
Đi đến trước mặt Đường Dần, văn sĩ trung niên vái chào hắn, Mỉm cười nói: "Xin hỏi túc hạ có phải là tài tử phong lưu Đường giải nguyên danh khắp Giang Nam?"
Đường Dần hồi thần, ngây ra một lúc rồi nói: "Chính là Đường mỗ, không biết túc hạ là."
"Ha ha, mạo muội quấy rầy. Tại hạ Nam Xương cử tử Lưu Dưỡng Chính, kính đại danh túc hạ đã lâu, hôm nay gặp mặt, rất là hân hạnh."
Thấy Lưu Dưỡng Chính là người đọc sách có công danh, Đường Dần không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy đáp lễ theo quy củ."
Hai người nói cữu ngưỡng hồi lâu, Lưu Dưỡng Chính thuận thế ngồi xuông sbàn, Đường Dần bảo chủ quán mang thêm đôi bát đũa, hai người cạn ly với nhau.
"Không ngờ Giang Nam đệ nhất tài tử lại tới Nam Xương ta, thật đúng là vinh hạnh cho sĩ tử Nam Xương, Bá Hổ huynh nếu không chê, ta muốn gửi danh thiếp thông báo cho sĩ tử toàn thành tới hội tụ, chúng ta dùng rượu làm quen, dùng thơ kết bạn, cũng tiện lưu lại một đoạn giai thoại thiên cổ cho Nam Xương, không biết huynh ý thế nào?"
Văn nhân Có danh tiếng mỗi khi đến một nơi, luôn có rất nhiều sĩ tử mộ danh tiếp đón, đây là phong khí của sĩ lâm Đại Minh.
Đường Dần nghe vậy mặt lộ vẻ khó xử, tuy nói phong khí sĩ lâm như vậy, nhưng là phải có điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết chính là mọi người phải quen biét nhau, nhưng Đường Dần hoàn toàn không biết gì về sĩ tử Nam Xương, bao gồm cả vị Lưu Dưỡng Chính trước mặt này, miệng nói "cửu ngưỡng" cũng chỉ là lời nói khách khí mà thôi, mọi người căn bản là không quen nhau.
"Đúng là không khéo, tại hạ sắp phải về Giang Nam rồi, Lưu huynh ngày sau có rảnh thì tới Tô Châu tụ hội nhé, ta sẽ quét dọn giường chiếu đón chào, cùng nhau say sưa."
Lưu Dưỡng Chính cau mày, làm phụ tá phủ Ninh vương nhiều năm, hắn đã rất không quen khi nghe thấy người khác cự tuyệt.
Đang định mở miệng khuyên tiếp thì ngoài tửu quán bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, một đại đội thị vệ của vương phủ bao vây tửu quán.
Lưu Dưỡng Chính ngạc nhiên một thoáng, tiếp theo lắc đầu cười khổ.
Ninh vương điện hạ rất không kiên nhẫn, vừa nghe nói tài tử Giang Nam tới Nam Xương liền lập tức phái hắn tới khuyên bảo người này vào vương phủ làm phụ tá, kết quả hắn ở đây vừa mới mở lời, Ninh vương đã ngồi không yên, không ngờ tự mình đến mời chào.
Trong tửu quán rất bối rối, nhân như chim sợ cành cong, đều ném tiền lại rồi bỏ chạy.
Đường Dần cũng bị một màn đóng cửa đánh chó này dọa cho tí đái ra quần, thấy thị vệ vương phủ mặc phục sức ngoài tửu quán ai nấy đằng đằng sát khí nhìn mình chằm chằm, Đường Dần mờ mịt, không biết mình đắc tội với đại thần nào trong thành Nam Xương.
Một trận tiếng cười cố ra vẻ hào sảng từ ngoài tửu quán truyền đến, tiếng tới, người cũng tới.
"Vị này chính là Đường giải nguyên danh mãn Giang Nam? Mỗ chính là Ninh vương Đại Minh, kính đại danh của Đường giải nguyên đã lâu?" Ninh vương một thân sam màu xanh nhạt, có thể là để cố ý lấy lòng Đường Dần, rõ ràng là dáng người võ tướng khôi ngô, mặc bộ sam trên người thành ra có thêm mấy phần hương vị dở ông dở thằng.
Đường Dần nhíu mày, tuy nói mới từ thoát khỏi ám ảnh thất tình, có điều thấy thân thích của tình địch thì vẫn không thể nào vui vẻ cho được, thế là chỉ đứng dậy lãnh đạm thi lễ.
Ninh vương cúi đầu nhìn lướt qua rượu và thức ăn trên bàn, nhíu mày, cười nói: ""Rượu nhạt thức ăn đạm bạc sao xứng với tài tử nổi danh khắp thiên hạ, bổn vương rất thích ngâm gió ngợi trăng với danh sĩ, vương phủ lúc này đã chuẩn bị rượu và thức ăn tốt nhất, còn có cả ca kỹ cầm nô thướt tha đa tình, oanh ca mạn vũ chỉ chờ tri kỷ, hai bên chái nhà tình duyệt phong nguyệt, cứ tận tình dục tiên dục tử, phải không?"
Tới cùng thì vẫn không phải là người làm công tác văn hoá, Ninh vương nói một lúc thì càng lúc càng thô tục.
Lưu Dưỡng Chính thầm nhíu mày, chiêu hiền đãi sĩ cũng phải chú ý, tư thái rất trọng yếu, chỉ trách danh khí của danh khí quá lớn, Ninh vương sợ để thoát mất con cá lớn này, ngay cả nghi thái cũng bất chấp, nhưng nói kiẻu này mà Đường Dần chịu vào vương phủ làm việc mới lạ, người nóng vội sao ăn được đậu hủ nóng?
Quả nhiên, thái độ của Đường Dần càng lãnh đạm hơn.
"Đa tạ Ninh vương điện hạ ưu ái, chỉ là Đường mỗ có việc gấp, hiện tại phải ra khỏi thành về Giang Nam. Chỉ sợ phải cô phụ tâm ý của điện hạ rồi, xin điện hạ thứ tội..."
Ninh vương mắt nhíu lại, Lưu Dưỡng Chính không quen bị cự tuyệt, Ninh vương càng không quen bị cự tuyệt, những năm gần đây người dám cự tuyệt hắn trên cơ bản đều bị vùi vào trong đất cả rồi, ví dụ như tuần phủ Giang Tây bốn nhiệm kỳ trước.