Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 664 - Chương 586: Cường Hành Bắt Cóc (2)

Chương 586: Cường hành bắt cóc (2)

Muốn có được nhân tài này, lại không thể xé rách da mặt, Ninh vương có thể nói là cực kỳ rối rắm, Lưu Dưỡng Chính ở bên cạnh lặng lẽ đánh mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo Ninh vương trước tiên dùng ôn ngôn trấn an đã rồi hẵng mời chào sau. Nhưng mà có lẽ ánh mắt của Lưu Dưỡng Chính trời sinh hung hãn, hoặc có lẽ năng lực thấu hiểu của Ninh vương không cao, cũng có thể là Ninh vương điện hạ rất bận, rất tiết kiệm thời gian. Sau khi nhận được ánh mắt này, Ninh vương lại hiểu lầm ý tứ của Lưu Dưỡng Chính.

"Ha ha. Đường giải nguyên khách khí quá, có điều bổn vương là người không câu nệ tiểu tiết. Đường giải nguyên không cần phải khách khí với bổn vương làm gì. Người đâu, mời Đường giải nguyên về vương phủ."

Thị vệ vương phủ như lang như hổ xông lên, một trái một phải kẹp Đường Dần, không thèm phân trần nâng hắn ra ngoài tửu quán. Động tác rất nhanh nhưng thuần thục, hiển nhiên Ninh vương điện hạ không chỉ làm loại mua bán bắt cóc tống tiền này một lần hai lần.

Đường Dần khẩn trương, giọng nói cũng thay đổi: "Ninh vương ngươi dám vũ nhục tư văn."

"Bổn vương dùng thịnh yến đối đãi, mời Đường giải nguyên tới làm khách, thiên hạ ai dám nói ta vũ nhục tư văn?"

"Ninh vương điện hạ, chậm đã! Chậm đã..." Đường Dần ra sức giãy dụa, trong lòng hoảng loạn vạn phần: "Ninh vương điện hạ, kinh sư Ninh Quốc Công Tần Kham là huynh đệ của Đường mỗ, Đường mỗ trong triều có người thân..."

Không nhắc tới Tần Kham còn đỡ, nhắc tới Tần Kham rồi, trong mắt Ninh vương lập tức bắn ra lệ khí: "Phì! Tần Kham thì tình là gì, sớm muộn gì cũng có một ngày bổn vương sẽ thiên đao vạn quả hắn! Xách đi xách đi!"

Đường Dần sợ quá, dưới cơn hoảng loạn cuối cùng lấy ra một tòa núi dựa không biết là có tồn tại hay không: "Ta... Ta tranh đoạt nữ nhân với đương kim hoàng đế bệ hạ dấy."

Ninh vương và Lưu Dưỡng Chính ngây ra.

Lý do này..

Tửu quán là một mảng yên tĩnh, không biết qua bao lâu, Ninh vương bỗng nhiên trở nên vẻ mặt ôn hoà, ánh mắt nhìn Đường Dần giống như núi cao nhìn lưu thủy, Tử Kỳ nhìn Bá Nhan, trong tửu quán lập tức tràn ngập vị đạo tri kỷ.

"Nhân tài! Ngươi trời sinh chính là nhân tài thuộc về phủ Ninh vương, không phải nói gì nữa, hồi phủ với bổn vương, bổn vương có rất nhiều điều muốn thổ lộ với ngươi, thuận tiện ngươi lại nói về chuyện tranh nữ nhân với hoàng đế, ai là người thắng vậy?"

Khu vực săn bắn hoàng gia tây giao Kinh sư.

Sau khi đăng cơ chính là khu vực săn bắn của hoàng gia, hoàng đế Hoằng Trị thích tĩnh không thích động, khu vực săn bắn bỏ hoang nhiều năm dã thú sinh sản rất nhiều, kết quả tiện nghi hết cho Chu Hậu Chiếu, gặp phải vị hoàng đế thích đánh giết này, mệnh của lũ dã thú rất không tốt, rất thiếu cảm giác an toàn...

Hôm nay bên ngoài khu vực săn bắn hoàng gia phong tỏa toàn diện, khu vực săn bắn tiếng hò hét vang trời, nhưng không phải là săn bắn, mà là diễn võ.

Đây là diễn võ trên ý nghĩa chân chính, do Tần Kham cung cấp linh cảm cho Chu Hậu Chiếu, nội dung diễn võ là hai bên xanh đỏ đối kháng, bên đỏ là năm trăm thiếu niên binh mà Tần Kham bí mật huấn luyện, mà bên xanh là hai ngàn tướng sĩ dũng sĩ doanh trực thuộc ngự mã giám.

Tướng lãnh cầm binh bên xanh là tham tướng dũng sĩ doanh Tôn Anh, sau khi theo Tần Kham chinh chiến mấy lần, Tôn Anh hiện giờ đã được thăng là Tổng binh. Mà năm trăm thiếu niên binh bên đỏ thì do Chu Hậu Chiếu tự mình thống lĩnh, Tần Kham thì đứng bên ngoài làm trọng tài.

Trong Khu vực săn bắn tinh kỳ phấp phới, sát khí ngút trời, dũng sĩ doanh bên xanh thì đóng trại trên gò đất bình nguyên, mà năm trăm thiếu niên binh bên đỏ thì lẻn vào thâm sơn khu vực săn bắn tùy thời mà động. Bởi vì nhân số cách biệt nghiêm trọng, tướng sĩ dũng sĩ doanh bên xanh tự thấy nắm chắc thắng lợi, sĩ khí thì như cầu vồng.

Đây là một hồi diễn võ không công bằng, nhưng Chu Hậu Chiếu làm thống soái một phía thì lại rất hưng phấn, thế yếu trên nhân số càng khơi dậy lòng hiếu thắng mãnh liệt của hắn.

Ban ngày Sau khi tấn công thử ba lượt, năm trăm thiếu niên binh không nhận được kết quả, thế là chuyển vào thâm sơn không biết tung tích, đương thiên sau khi sắc trời tối dần, chiến thế tạm thời tiến vào trạng thái giằng co.

Cho tới gần giờ tý ban đêm, khi ngay cả dũng sĩ doanh Tôn Anh cũng cảm thấy hoàng thượng chắc không thể bí mật đánh úp doanh trại thì ngoài doanh trại bỗng nhiên xảy ra biến đổi lớn, một trận hò hét như đất rung núi chuyển từ xa tới gần, khi tướng sĩ dũng sĩ doanh đều xếp thành hàng nghênh thì vô số hỏa tiễn bắn về phía doanh trại, lều trại và đồ quân nhu trong doanh trại lập tức bị đốt cháy, Tôn Anh tức giận, lập tức hạ lệnh điểm binh mã đánh ra ngoài doanh.

Ba bốn trăm thiếu niên binh chính diện tiếp địch, hấp dẫn sự chú ý của quân địch thì gần trăm thiếu niên binh còn lại lặng lẽ từ phía khác của doanh trại lẻn vào địch doanh, thế xoay chuyển nằm ngoài dự đoán của mọi người, tiếp cận soái trướng của địch doanh, thiếu niên binh bỗng nhiên khởi xướng đánh úp, ùa vào soái trướng, sau một phen ác đấu, Chu Hậu Chiếu không ngờ tự mình đặt đao lên cổ Tôn Anh.

" Chủ tướng Bên xanh bị giết, bên đỏ thắng, kết quả phán quyết của bổn quốc Tôn Anh ngươi có phục hay không?"

Trong soái trướng, Tần Kham cười dài nhìn vẻ xấu hổ vẻ mặt đang xấu hổ.

Tôn Anh thật là thẹn đến muốn chui xuống đất, nghe vậy quỳ một chân với Chu Hậu Chiếu và Tần Kham: "Hoàng thượng uy vũ, mạt tướng thua tâm phục khẩu phục."

Chu Hậu Chiếu không còn căng thẳng nữa, tiếng cười đắc ý tràn ngập soái trướng.

"Hảo! Truyền ý chỉ của trẫm, hai ngàn tướng sĩ của dũng sĩ doanh diễn võ vất vả, mỗi người khao thưởng năm lượng bạc, Tổng binh Tôn Anh thưởng hai trăm lượng bạc, mười thớt lụa trắng."

Tôn Anh cảm kích liên tục dập đầu.

"Năm trăm thiếu niên binh không phụ kỳ vọng của trẫm, quả nhiên là một đội dũng mãnh chi sư, xem ra Tần Kham ngươi bỏ không ít công sức dạy họ thao luyện, bọn họ mỗi người trẫm đều rất hài lòng, truyền chỉ, năm trăm thiếu niên binh nghỉ mười ngày, mỗi người thưởng mười lượng bạc, trăm con lợn béo, ngoài ra trẫm còn ban thưởng cho bọn họ phong hiệu 'Thiên tử thân binh'."

Ý chỉ truyền ra doanh trướng, ngoài trướng lập tức truyền đến tiếng hoan hô vui sướng của các thiếu niên binh.

"Tạ hoàng thượng ân thưởng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"

Tần Kham đắc ý dào dạt nhìn Chu Hậu Chiếu, khóe miệng nở nụ cười.

Thật tâm mà nói, biểu hiện của Chu Hậu Chiếu hôm nay phi thường tốt, vốn Tần Kham cho rằng hắn là một tên hôn quân chỉ biết sống phóng túng, nhưng không ngờ rằng tố chất quân sự của Chu Hậu Chiếu cao như vậy, hắn chỉ nhẹ nhàng chỉ điểm vài câu về lý luận quân sự kiếp trước, Chu Hậu Chiếu liền hiểu ngài, hơn nữa đại thắng dùng ít thắng nhiều, làm rất đẹp.

"Tần Kham, người trẫm nên khao thưởng nhất là ngươi, chiến thuật Đặc chủng mà ngươi nói với trẫm không ngờ hữu dụng như vậy, có điều hai ta quen thân thế, trẫm sẽ không khao thưởng ngươi, tương lai ngươi lập thêm mấy công lao lớn nữa cho trẫm, trẫm tại triều đường cũng vững tâm bịt miệng đám cẩu quan, khi đó lại phong cho ngươi làm Vương khác họ." Chu Hậu Chiếu cười hì hì nói.

Tần Kham vẻ mặt không thay đổi, Tôn Anh ở bên cạnh thì ngạc nhiên không thôi.

Vương khác họ, Đại Minh từ sau Hồng Vũ đã không phong vương khác họ nữa rồi, tướng lãnh được hoàng đế Vĩnh Lạc tín nhiệm nhất là Trương Ngọc trong Tĩnh Nan chi chiến công lao cao nhất, có thể nói là kiêu tướng số một dưới trướng hoàng đế Vĩnh Lạc, cuối cùng cũng chỉ được phong Anh công, đứng đầu hàng Quốc Công.

Khả vị hoàng đế thiếu niên này vừa mở miệng ra đã nói phong vương cho Tần Kham, Tần Công Gia thánh quyến ngút trời, Đại Minh lập quốc hơn trăm năm qua đúng là hiếm thấy.

Bình Luận (0)
Comment