Ghen tị cũng được, hâm mộ cũng được, nhưng Tôn Anh biết rõ cân lượng của mình, người khác thánh quyến có thắm thiết tới mấy, mệnh cách có tốt đến mấy cũng là chuyện nhà người ta, không liên quan gì tới hắn, Tôn Anh năm nay sắp bốn mươi tuổi rồi, bốn mươi tuổi đã có thể lên làm Tổng binh dũng sĩ doanh tinh nhuệ của kinh sư, kỳ thật nghĩ lại, mỗi khi tự mình ngẩng đầu nhìn quý nhân cao không thể với bên trên thì không biết phía dưới cũng có bao nhiêu người dùng ánh mắt đố kỵ tương tự để nhìn hắn.
Tần Kham có chút dở khóc dở cười.
Hôn quân quả nhiên là hôn quân, đánh giặc lợi hại tới mấy thì cũng chỉ là hôn quân đánh giặc lợi hại, vừa mở miệng ra là tùy tiện phong vương loạn cho người ta, vương dễ phong vậy à? Hiện giờ quan hệ quân thần triều đường gay gắt tới mức này, tiểu hôn quân cho dù chỉ là thuận miệng nhắc tới, truyền ra kiểu gì cũng sẽ lại gây ra phong ba.
Thu lại nụ cười, ánh mắt Tần Kham đầy nghiêm khắc nhìn Tôn Anh, Tôn Anh rùng mình, hơi khom người với hắn, Tần Kham lúc này mới yên tâm, hắn biết Tôn Anh sẽ giấu kỹ chuyện phong vương Chu Hậu Chiếu vừa nói sâu trong lòng.
"Thần không ngờ bệ hạ lại có bản sự như vậy, chỉ huy binh mã dễ dàng trảm tướng đoạt cờ, thần bội phục vạn phần." Tần Kham lặng lẽ di dời đề tài.
Có điều những lời này cũng không phải là Tần Kham vuốt mông ngựa, hắn quả thật cảm thấy rất rung động.
Trước kia định vị đối với Chu Hậu Chiếu không quá chuẩn xác, Tần Kham vẫn cho rằng hắn là hôn quân so với thuần huyết mã còn thuần huyết hơn, không ngờ hắn trên phương diện quân sự lại có thiên phú như vậy.
Chu Hậu Chiếu dương dương tự đắc nhếch môi, giống như khiêm tốn khoát tay: "Chút tài mọn mà thôi, không đáng nhắc tới, trẫm mỗi khi nói tới muốn ngự giá thân chinh cũng không phải là nói đùa, giang sơn là cơ nghiệp tổ tông để lại cho trẫm. Trẫm chẳng lẽ thật sự là loại hôn quân hồ nháo và sính nhất thời mà không để ý tới cơ nghiệp tổ tông sao?"
Tần Kham môi mấp máy, rất muốn nói với hắn, trong lòng người thiên hạ, hắn thật sự chính là loại hôn quân này, không hơn không kém.
Nhưng mà Chu Hậu Chiếu hỏi những lời này căn bản không định để người khác hồi đáp, chính hắn tự giành trả lời trước, hơn nữa rất kích động.
"Trẫm không phải! Trẫm là quân chủ anh minh, hơn nữa còn bách chiến bách thắng."
Lời này hiển nhiên có chút không biết xấu hổ, có điều không sao, mọi người đều là người quen. Có thể tự động bỏ qua. Có gan ngươi lên kim điện triều đường nói những lời này thử xem, không bị nước miếng của các đại thần dìm chết mới lạ.
Diễn võ rất thành công, nó thuộc về thành công của một mình Chu Hậu Chiếu.
Tần Kham không che giấu sự tán dương đối với tố chất quân sự của Chu Hậu Chiếu. Tôn Anh đứng ở góc không chỉ là không che giấu. Vỗ mông ngựa thật sự là tới mức không cần mặt mũi. Chu Hậu Chiếu được vỗ rất cao hứng, cũng rất đắc ý, người này tương lại rất có thể sẽ ứng với câu "Kiêu binh tất bại"
"Bệ hạ hôm nay tập kích bất ngờ địch doanh, chính là chiến pháp đặc chủng mà thần nói với ngươi, cái này gọi là 'Chém đầu chiến thuật', mà năm trăm thiếu niên binh thần huấn luyện cũng không phải là chiếu theo quân sĩ vệ sở bình thường mà thao luyện, đây là một nhánh tinh nhuệ trong tinh nhuệ, người không nhiều lắm, nhưng quỳ ở chữ 'tinh', kỳ thật binh chủng thế này không phải do thần sáng chế ra đầu tiên, từ cổ đã có rồi, ví dụ như đệ nhất hãn tướng Cao Thuận dưới trướng Lữ Bố thời Tam Quốc đã lĩnh một nhánh tinh binh tên là 'Hãm Trận Doanh', còn có cả Hổ Báo Kỵ của Tào Thuần, những nhánh này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, tác dụng của bọn họ không phải ở chỗ anh dũng lấy một chọi mười, mà là nắm lấy chiến cơ thích hợp nhất để đánh bất ngờ, một kích là dồn địch vào chỗ chết."
Chu Hậu Chiếu hưng phấn nói: "Lúc trước ngươi nói với trẫm muốn thành lập một nhánh tân quân, dụng ý là muốn xây dựng một nhánh binh tinh nhuệ như Hãm Trận Doanh thời tam quốc."
"Thần chính là ý này."
" Chiến pháp ngươi nói cho trẫm cũng khác với chiến trận sa trường tầm thường, trẫm thích chiến sự, thuở nhỏ cũng đã đọc không ít binh thư, nhưng 'chiến thuật chém đầu', à ngươi nói trẫm lại chưa từng được nghe được biết, có điều trẫm hôm nay tự mình thử, phát hiện quả nhiên rất diệu dụng, cái gọi là 'Chém đầu', chính là "Trong trăm vạn quân lấy đầu tướng địch' trong binh thư không?"
"Đúng vậy, chém đầu tướng địch, chẳng khác nào phế đi toàn quân, chủ tướng của một quân bị chém thì trong quân sẽ không có quân lệnh thống nhất, có tinh nhuệ tới mấy thì cũng biến thành ruồi bọ không đầu, bại cục đã định."
Chu Hậu Chiếu như có sở ngộ: "Không sai, cũng giống như xã tắc vậy, giang sơn thiên hạ chỉ có thể có một cộng chủ, nếu trẫm có gì không may xảy ra, lại không có người thừa kế rõ ràng, toàn bộ thiên hạ Đại Minh đều sẽ lộn xộn, chủ tướng trong quân cũng vậy, chủ tướng chết, khiến quân tâm phân tán, cho nên trong "Xuất tắc thi" của Đỗ Phủ mới có một câu 'bắn người trước tiên bắn ngựa, bắt giặc trước tiên bắt vua', đạo lý chính là như vậy."
Tần Kham cười nói: "Bệ hạ thiên tư thông minh, chỉ một cái là hiểu ngay."
Chu Hậu Chiếu cười cười, đứng dậy chậm rãi ra khỏi soái trướng, nhìn dãy núi nhấp nhô bao la hùng vĩ ven khu vực săn bắn ngoài trướng, bỗng nhiên giơ tay lên, chỉ về phía bắc, hào khí ngút trời.
"Trẫm là thiên tử Đại Minh, học được thuật địch vạn người, tương lai trẫm tât sẽ huy binh san bằng đại mạc thảo nguyên, khôi phục hùng phong Hán Đường, cho nào mắt vương sư hướng tới, đều là đất của Đại Minh ta, trẫm muốn khiến Thát tử trọn đời không dám nam hạ nữa."
Thanh âm hào hùng vang vọng giữa đất trời, thiếu niên thiên tử tuyên truyền giác ngộ, thiên địa vạn vật như im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hồi âm vô tận.
"Ngô hoàng uy vũ, vạn thắng, vạn thắng!"
Tướng sĩ của dũng sĩ doanh và năm trăm thiếu niên binh đều quỳ xuống, thành kính hô to.
Mấy ngày nay tin tức tốt không nhiều lắm.
Mật báo Cẩm Y vệ từ Nam Xương gửi về mỗi ngày một nhiều, địa hình, phong thổ thành trì Nam Xương, cùng với hướng đi trọng điểm của Ninh vương Ninh vương, tất cả mọi chuyện đều được báo rất chi tiết.
Mỗi lần thấy mật báo, sắc mặt Tần Kham lại âm trầm đi một phần.
Để kiếm được lương thảo tiền lương tạo phản, Nam Xương thậm chí toàn bộ Giang Tây đều bị Ninh vương biến thành chướng khí mù mịt, bách tính phải sống trong nước sôi lửa bỏng khổ không nói nổi.
Trên hồ Bà Dương, không ngừng có có thủy tặc lui tới, hoang đường là, những thủy tặc này tụ tập tới mấy trăm tới hơn ngàn, không ngờ ngày đêm thao luyện trên thuyền hám, một đám cướp ô hộp dựa vào sông nước để cướp của mà thao luyện còn chăm chỉ hơn cả quan binh vệ sở chính quy, nếu nói những thủy tặc này không có liên quan tới Ninh vương, Tần Kham thà móc mắt mình ra rồi giẫm nát còn hơn.
Thám tử Cẩm Y vệ lặng lẽ tiếp cận hồ Bà Dương, hoặc là trực tiếp dò hỏi hoặc là nghe bách tính trên bờ nói bóng nói gió. Tin tức tìm hiểu được không tính là tốt lắm.
Trước mắt thế lực thủy tặc các phương gần hồ Bà Dương, hợp lại phải hơn tới bốn vạn người. Càng đứng nói tới số lượng sơn phỉ đạo tặc khác mà Ninh vương mời chào được, càng là một con số cực kỳ khổng lồ.
Không sợ phản quân của Ninh vương lay núi rung đất, trên thực tế đứng ngoài cuộc mà nhìn, bất kể thế nào thì Ninh vương cũng nằm ở thế thua, chỉ có bản thân người dã tâm ở trong cuộc mới không nhìn rõ tình thế của mình mà thôi. Thắng bại ngay từ đầu đã được chế định rồi, nhưng mà bất kể ai thắng ai thua, chịu xui xẻo vĩnh viễn là bách tính. Trận chiến tranh sắp bắt đầu này Không biết sẽ lại có bao nhiêu sinh linh phải đồ thán.