Ti lễ giám chưởng ấn Trương Vĩnh rất bận, hắn thậm chí so với Lưu Cẩn so với lúc trước còn bận hơn.
Nội dung Trương Vĩnh và Lưu Cẩn bận khác nhau, Lưu Cẩn thì bận kéo bè phái, bài trừ dị kỷ. Về phần phương diện quốc sự, mọi việc trong ngoài thời kì Đại Minh toàn thịnh đều do một mình Lưu Cẩn quyết. Nhưng Trương Vĩnh thì khác.
Lưu Cẩn là tài liệu phản diện máu chảy đầm đìa, lúc trướckhi Lưu Cẩn bị kéo đến pháp trường lăng trì, Trương Vĩnh cũng trà trộn trong đám người vây xem mà vui sướng khi người khác gặp họa. Hắn không phải người có đạo đức cao thượng, túc địch nhiều năm một khi rơi đài, quả thật là điều thú vị nhất trong cuộc đời, hắn sao có thể không tận mắt xem rồi vỗ tay vui mừng cùng bách tính vây xem.
Nhưng mà thảm trạng khi Lưu Cẩn thụ hình lại hại cho Trương Vĩnh ba ngày ba đêm không dám chợp mắt, cảnh tượng đó khiến người ta mao cốt tủng nhiên, vẻ mặt của Lưu Cẩn khi bị lóc thịt đến chết, cùng với xương trắng ơn ởn sau khi bị loại bỏ hoàn toàn cốt nhúc, khiến Trương Vĩnh không rét mà run.
Từ đó về sau, Trương Vĩnh thầm ghi nhận rõ ràng thân phận của mình.
Hắn chỉ là một thái giám, cho dù quyền thế ngập trời, cũng chỉ là gia nô c thiên gia, một suy nghĩ nho nhỏ của thiên tử cũng có thể quyết định sinh tử của mình.
Sau khi Lên làm ti lễ giám chưởng ấn, Trương Vĩnh vừa cần cù thật thà vừa nơm nớp lo sợ, không lúc nào dám thiện quyền độc đoán, ti lễ giám nội các đưa vào ti lễ giám, Trương Vĩnh luôn xem đi xem lại, đầu tiên là tham khảo ý kiến của ba vị Đại học sĩ nội các, nếu gặp phải chuyện khó có thể quyết định sẽ rất khiêm tốn tự mình chạy đến điện Văn Hoa thỉnh giáo ba vị Đại học sĩ, nếu Đại học sĩ cũng không đưa ra được chủ ý thì hắn chạy tới Báo Phòng, xin chỉ thị của Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu lúc ban đầu còn rất hài lòng với hành vi không thiện quyền của Trương Vĩnh, dù sao trước đó xuất hiện một Lưu Cẩn, Chu Hậu Chiếu trước nay không thèm để ý tới quyền lực cũng không thể không cố mà để ý một chút.
Nhưng dần dần, Chu Hậu Chiếu liền cảm thấy không ổn, Trương Vĩnh này tựa hồ không hề có chủ kiến, bất kể việc lớn việc nhỏ gì cũng tới xin chỉ thị, rõ ràng Chu Hậu Chiếu đã cấp quyền phê hồng cho hắn, Trương Vĩnh lại vẫn không dám thiện chuyên, thật sự có thể nói là sớm xin chỉ thị muộn báo cáo, cực ít khi dám tự phê hồng.
Với tính tình của Chu Hậu Chiếu thì làm sao mà chịu được sự quấy rối hết ngày này qua ngày này của hắn, thế là mấy lần nổi trận lôi đình với hắn, Trương Vĩnh mỗi lần đều sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có vẻ như bị vương bá khí của Chu Hậu Chiếu chấn trụ rồi, nhưng kết quả ngày hôm sau lại cong đít cầm mấy chục bản tấu chương tới xin chỉ thị, răn dạy hôm qua phải nhận giống như hoàn toàn chưa phát sinh, vẫn là bộ mặt nhăn như táo tầu cầu xin chỉ thị.
Đáng rồi mắng rồi, Vĩnh vẫn không biết hối cải. Chu Hậu Chiếu sắp điên tới nơi rồi, muốn đổi người khác lên làm ti lễ giám chưởng ấn, nhưng lại không tìm ra được người thích hợp, mỗi khi nhìn thấy cái mặt nhăn nhó của Trương Vĩnh, Chu Hậu Chiếu liền trở nên nóng giận, nóng giận tới sắp biến thái rồi, luôn cảm thấy cái miệng của Trương Vĩnh rất đáng rút dép ra vả.
Tần Kham rất hiểu tâm tình của Trương Vĩnh, hiện giờ vị trí ti lễ giám chưởng ấn đã không có nghĩa là có quyền thế, mà là như tấm băng mỏng, ngã xuống sẽ vạn kiếp bất phục.
Có điều ti lễ giám bởi vậy cũng mang đến khí tượng mới cho triều đường Đại Minh, các quan văn xưa nay cừu thị thái giám sau khi nhìn thấy biểu hiện của Trương Vĩnh, phi thường nhất trí khen Trương Vĩnh là thái giám giữ bổn phận hiếm có, nếu thời này mà có phong khí bình bầu đơn vị văn minh, ti lễ giám nhất định là sự lựa chọn số một, Trương Vĩnh có thể treo một bông hoa đỏ thắm trước ngực đắc ý dào dạt đi dạo phố.
Một buổi chiều ánh nắng rực rỡ, Kham mới từ Báo Phòng đi ra, liền đụng phải Trương Vĩnh.
Trương Vĩnh mặc rất đẹp, sau khi lên làm ti lễ giám chưởng ấn, Chu Hậu Chiếu ban thưởng cho hắn một bộ áo mãng bào, Trương Vĩnh mặc lên người lộ ra hết quý khí, trong tay lại đang cầm mấy chục bản tấu chương, vẻ mặt do dự đi đi lại lại trước cửa Báo phòng.
Không biết do dự bao lâu, Trương Vĩnh cuối cùng cắn răng giậm chân, vẻ mặt bi tráng như chuẩn bị lên pháp trường, cầm tấu chương đi vào Báo Phòng.
Tần Kham từ xa nhìn thần thái của hắn, không khỏi bật cười, tiếng cười bị Trương Vĩnh nghe thấy, thấy Tần Kham cười dài nhìn hắn, mặt già trắng nõn của Trương Vĩnh bỗng nhiên đỏ lên, đi tới thi lễ với Tần Kham.
"Tần Công Gia đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe, khỏe lắm, không ăn mắng không ăn đánh, quả thực là sống như thần tiên ấy." Tần Kham cười xấu xa chế nhạo.
Mặt già của mặt già càng đỏ, tiếng nói cũng trở nên lắp bắp: "Cái này... mọi người đều cần mặt mũi, ai tự dưng lại đi chịu mắng chịu đánh chứ, Công gia nói đùa rồi."
Tần Kham giống như phát hiện đại lục mới vậy, ngạc nhiên nói: "Trương công công vì sao trên mặt có một vết thâm tím."
".. Va phải cửa." Trương Vĩnh bất đắc dĩ thở dài.
"Cửa Ti lễ giám hẹp thế à? Ta nhớ là cửa rộng lắm mà, lần trước trong cung có hoạn quan nặng phải tới hơn ba trăm cân tới ti lễ giám bẩm việc, ta tận mắt thấy hắn rất dễ dàng đi qua cửa lớn mà, thật sự có thể nói là thân nhẹ như yến."
Trương Vĩnh rốt cuộc không nhịn được nữa rồi, vẻ mặt đau khổ vái Tần Kham, nhỏ giọng cầu xin nói: "Công gia ngài tích chút khẩu đức đi, Tạp gia từ sau khi lên làm cái chức ti lễ giám chưởng ấn xui xẻo này, ngày nào cũng ăn ít nhất hai trận đòn, bệ hạ gần đây vừa thấy cái mặt già này của Tạp gia là tâm tình không vui, bình thường đều vớ thứ ở gần tầm tay nhất ném Tạp gia, có cái gì thì ném cái đấy, nếu gặp bệ hạ đang đọc sách thì còn đỡ, nếu gặp phải bệ hạ đang chơi súng điểu, Tạp gia chắc toi mạng rồi."
Mắt đỏ ửng lên rồi chớp chớp, Trương Vĩnh cơ hồ sắp khóc rồi.
"Trước kia thấy Lưu Cẩn làm ti lễ giám chưởng ấn phong quang lắm mà, nhưng vì sao Tạp gia làm thì uất ức tới không bằng cả chó, muốn học theo Lưu Cẩn đứng dậy vỗ bàn hét to cũng không dám, sống thế này quả thực không phải là người mà, Công gia, xin ngài nói với bệ hạ, để cho người khác lên làm thay Tạp gia được không? Tạp gia thà tiếp tục dẫn ngự mã giám, mỗi ngày uống trà, xem các tướng sĩ thao luyện, còn thích hơn là ở ti lễ giám này."
Tần Kham cười khổ lắc đầu.
Việc này hắn quả thật là không thể giúp được, ngoại thần nhúng tay vào chuyện nội cung là phạm huý kiêng kị, Tần Kham không có bá lực giúp Trương Vĩnh lên tiếng.
Thấy Tần Kham lắc đầu cự tuyệt, ánh mắt chờ mong của Trương Vĩnh lập tức trở nên ảm đạm, giơ tay lên bất giác xoa vết thâm trên ma, ai oán thở dài: "... Tạp gia e là không qua được mùa đông năm nay rồi."
Tần Kham đành phải nói sang chuyện khác, chỉ tấu chương trong tay Trương Vĩnh: "Hôm nay lại muốn xin chỉ thị bệ hạ chuyện gì?"
Trương Vĩnh cũng không giấu diếm, nói: "Hôm nay tấu chương phiền toái nhất là Giang Tây bố chính ti phó sứ Hồ Thế Ninh hạch tội Ninh vương, bên trên nói "Họa của Giang Tây không phải là đạo tặc, mà là từ phủ Ninh vương."