Lịch triều lịch đại Lịch triều lịch đại đều chú ý tới tư tưởng "Đại nhất thống", trong mắt các quân thần, quyền sở hữu toàn bộ thiên hạ nên thuộc về hoàng đế, thuộc về triều đình lấy hoàng đế làm đại biểu, thế là xưa nay mới có cách nói "Trong thiên hạ, đâu đâu cũng là vương thổ", đương nhiên, cách nói này có chút không biết xấu hổ, có điều lấy loại cách nói không biết xấu hổ này thành lập trên cơ sở dùng quốc gia cơ khi bạo lực làm hậu thuẫn thì tất cả sẽ hợp lý hợp pháp hơn nữa là thiên kinh địa nghĩa.
Quan hệ của Địa phương Địa phương với triều đình trước nay luôn là mẫn cảm nhất, nể mặt là người một nhà, triều đình không thể không phong vương, nhưng phong vươn thì lại lo phiên vương tạo phản, mà các phiên vương cũng không phải ai ai cũng có lòng cầu tiến, tuyệt đại bộ phân vẫn rất giữ bổn phận, nhiều lắm thì chỉ có thể tính là một Vương gia thiện lương ức hiếp quê nhà khi nam ép nữ, thế là hoàng đế rối rắm, phiên vương cũng rối rắm, một khi triều đình có gió thổi cỏ lay gì, các phiên vương bản thân cũng sợ chết khiếp.
Ví dụ như Đàm vương Chu Tử, con thứ tám của Thái tổ hoàng đế, bởi vì Tể tướng Hồ Duy Dung rớt đời, án tử liên lụy đến nhạc phụ và em vợ của Đàm vương, Đàm vương đứng ngồi không yên sợ hãi vạn phần, Cẩm Y vệ tấu chi tiết với Thái tổ hoàng đế, Thái tổ hoàng đế xót nhi tử, thế là hạ chỉ lệnh cho Đàm vương đến Nam Kinh ứng thiên, bổn ý là để an ủi nhi tử đang sợ hãi, nói với hắn rằng chuyện của Hồ Duy Dung không liên quan gi đến hắn, kết quả Đàm vương sau khi nhận được thánh chỉ thì sợ tới mức hồn phi phách tán, ngay đêm hôm đó cùng chính phi chết trong vương phủ, chết có thể nói là nhẹ như hồng mao, cực kỳ oan uổng.
Cố sự này cũng cho chúng ta biết một đạo lý sâu sắc, thánh chỉ viết ngắn gọn quá cũng không ổn, rất dễ tạo thành hiểu lầm cực lớn không thể thay đổi.
Hơn trăm năm sau, Ninh vương triều Chính Đức cũng không thể không đối mặt với tao ngộ tương tự. Khác chăng là, hắn quả thực có ý phản, bố chính phó sứ người ta chỉ nói sự thật.
Những lời của bố chính ti phó sứ Giang Tây Hồ Thế Ninh tính chất rất nghiêm trọng, nói cách khác, Ninh vương cơ hồ đã tự thành một quốc gia ở Nam Xương, không còn tôn kính triều đình, tính chất này chẳng khác nào đã nằm ngoài hệ thống triều đình Đại Minh, cơ hồ có thể xếp chung với mưu nghịch rồi.
Tần Kham đọc tấu chương một lượt từ đầu tới cuối, sau đó lặng lẽ trả lại cho Trương Vĩnh.
Trương Vĩnh giận dữ nói: "Bản tấu chương này thật sự là muốn lấy mạng Tạp gia mà, chuyện liên quan tới phiên vương. Tạp gia thạt không biết nên tấu như thế nào. Báo lên thì sợ bệ hạ hoài nghi Tạp gia cố ý gây chuyện, cái mũ 'Ly gián thiên gia' này ta không đội nổi, còn nếu giấu diếm không báo, Ninh vương nếu thực sự muốn phản, Tương lai sau khi sự phát bệ hạ truy cứu. Tạp gia chính là người đầu tiên gặp xui xẻo."
Vẻ mặt Tần Kham rất trấn định, hắn tuyệt đối sẽ không nói với Trương Vĩnh, Cẩm Y vệ từ sớm đã phái thám tử tới Nam Xương dò hỏi tin tức rồi. Chỉ có điều vẫn giấu chưa báo mà thôi, điều hắn và Trương Vĩnh lo lắng là, việc phiên vương tạo phản này rất mẫn cảm, một khi bẩm tấu lên, tất nhiên sẽ rơi vào cảnh trong ngoài không phải là người, An Hóa vương tạo phản lúc trước chính là ví dụ rõ ràng, Lưu Cẩn ỷ vào mình được sủng ái, không cần nghĩ ngợi bẩm tấu việc này với Chu Hậu Chiếu, kết quả gieo xuống một cái mầm nghi kỵ trong lòng Chu Hậu Chiếu, cũng thành một trong những nguyên nhân dẫn đến sự diệt vong của Lưu Cẩn.
"Ninh vương là hoàng thúc của bệ hạ, phiên vương mà, ở đất phong có khi nam ép nữ ức hiếp quê nhà việc cũng rất bình thường, hiện giờ phiên vương nào của Đại Minh chúng ta mà chảng thế? Vị Hồ phó sứ này chỉ sợ là chuyện bé xé ra to thôi." Tần Kham cố ý giả vờ thờ ơ, làm nhạt chuyện này đi, bên trong cũng không thiếu ý dò xét.
Trương Vĩnh liên tục lắc đầu: "Bản tấu chương này chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu, Tần Công Gia, ngươi có biết bản tấu chương này được đưa vào kinh sư như thế nào không? Từ Nam Xương đến kinh sư ngàn dặm xa xôi, vì bản tấu chương này mà hai gã quan viên địa phương, ba gã dịch thừa trạm dịch phải chết đó, những người này tất cả đều là người từng tiếp xúc với tấu chương rồi lập tức mạc danh kỳ diệu chết oan chết uổng, bản tấu chương này cơ hồ là một đường tưới máu tươi đưa vào kinh sư, nếu nói tấu chương chuyện bé xé ra to, sao bên trên lại kèm theo nhiều mạng người thế? Tần Công Gia ngài tin được không?"
Tần Kham nhíu mày: "Đằng sau chuyện này không ngờ khúc chiết như vậy à? Xem ra chuyện Hồ phó sứ tố Ninh vương chắc không giả, Ninh vương này, nên phái Cẩm Y vệ đi điều tra xem sao vậy."
Trương Vĩnh gật đầu nói: "Nên như vậy đấy, có điều, Tần Công Gia ngài nghĩ chủ ý giúp Tạp gia đi, bản tấu chương này Tạp gia rốt cuộc có nên bẩm tấu lên hay không?"
"Trương công công sợ bị đánh à?" Tần Kham hỏi, thấy sắc mặt Trương Vĩnh biển đổi, vội vàng bổ sung nói: "Đương nhiên, nói ra ngoài thì là đầu Trương công công sợ bị va vào cửa à?"
"Sợ." Trương Vĩnh thành thành thật thật trả lời, Tần Kham là người quen, hơn nữa thân phận của mọi người ngang nhau, chẳng có gì mà phải giấu diếm cả.
Tần Kham cười ha ha: "Sợ cũng phải chịu, việc này báo hay không báo thì ngươi cũng đều sẽ bị đánh."
Trương Vĩnh sắc mặt lại biến đổi.
"Có điều, báo muộn không bằng báo sớm, báo sớm thì có thể sẽ bị đánh nhẹ hơn, nếu chờ Ninh vương làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì rồi mới bảo, cái chờ ngươi không chỉ là ăn đòn thôi đâu."
Mặt Trương Vĩnh đã nhăn nheo lại càng nhăn nheo hơn.
"Trương công công, làm người phải biết biến báo, ngươi một mình hấp tấp vào Báo Phòng bẩm báo, bệ hạ đầy một bụng tức tất nhiên sẽ trút hết lên người, nếu ngươi thông khí với ba vị Đại học sĩ nội các, kéo ba người bọn họ cùng bẩm tấu, bệ hạ sẽ không phát hỏa với ngươi."
Mắt Trương Vĩnh sáng lên, đúng là biện pháp tốt, cái này gọi là khóa sắt nối thuyền, cùng hỏa thiêu Xích Bích, châm lửa đốt thì mọi người cùng chết, còn tốt hơn là chết một mình.
"Tần Công Gia cũng bẩm tấu với Tạp gia nhé?" Trương Vĩnh rất biết suy một ra ba, lập tức kéo Tần Kham chết chung.
Tần Kham ngửa mặt lên trời cười lạnh hai tiếng: "Ha ha, đầu ngươi va phải cửa à? Bổn quốc công rất bận!"
Báo Phòng.
Chu Hậu Chiếu quả nhiên giận dữ, trước mặt Trương Vĩnh và ba vị Đại học sĩ đặp vỡ mấy bình hoa.
"Hạ chỉ! Tước ba vệ của Ninh vương, lệnh cho hắn phải đóng cửa kiểm điểm, nếu dám tái phạm, tước vương tước, biếm làm thứ dân?"
"Bệ hạ, không được!" Lý Đông Dương vội vàng ngăn cản: "Bệ hạ, đất phong của Ninh vương cách kinh sư ngàn dặm, ý chỉ của triều đình rất nghiêm khắc, lại tước ba vệ của phủ Ninh vương, chỉ sợ sẽ càng kích khởi sự không thần phục của Ninh vương, lão thần cho rằng thánh ý nên lấy trấn an làm trọng."
"Ninh vương sắp ngang nhiên tạo phản đến nơi rồi, trẫm chẳng lẽ còn còn phải cười bồi với hắn à?" Chu Hậu Chiếu giận dữ nói.
"Bệ hạ, đây không phải là cười bồi, đây là sách lược."
Trong Ba vị Đại học sĩ chỉ có Dương Đình Hòa là sắc mặt khẽ biến, lúc này lão không thể không lên tiếng: "Trương công công nói bản tấu chương này kèm theo rất nhiều mạng người, vậy chứng tỏ Giang Tây bố chính ti Hồ phó sứ nói không sai, thậm chí có thể còn nghiêm trọng hơn những gì mà hắn nói, như vậy, triều đình phải chuyển bị cả hai tay, thứ nhất là hạ chỉ răn dạy, nhưng ngữ khí không thể quá mức nghiêm khắc, thứ hai phái Hán Vệ hoả tốc tới Nam Xương thăm dò. Xách minh những việc nói trên tấu chương. Cuối cùng mới tính toán."