Tới cùng thì là từng làm Thị Lang một bộ. Không thể không nói, ánh mắt của Lý Sĩ Thực so với loạn dân tạo phản bình thường thì rộng hơn nhiều, một lời ff thẳng thẳng vào chỗ mấu chốt nhất để giành thiên hạ.
Ninh vương rất công nhận. Không ngừng gật đầu, suy tư một lúc rồi bỗng nhiên đứng lên nói: "Bổn vương đi xem cái tên tài tử Đường Dần ngốc nghếch kia, tên này danh khí cũng không nhỏ, nếu hắn đáp ứng gia nhập dưới trướng của bổn vương, cho dù hắn chẳng làm gì, nhưng cũng là một lá cơ lớn cho sĩ tử và người đọc sách thiên hạ rồi."
Lý Sĩ Thực cười gật đầu: "Lời nói của Vương gia rất đúng."
Hai người đang định ra khỏi thư phòng thì không ngờ cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Lưu Dưỡng Chính vô cùng lo lắng đi vào.
"Vương gia, không tốt rồi, Đường Dần... Điên rồi!"
Ninh vương hít một hơi lạnh: "Điên rồi á? Sao lại thế!"
Lý Sĩ Thực vẻ mặt ngưng trọng: "Đang yên đang lành sao hắn lại điên."
Lưu Dưỡng Chính hối hận nói: "Đệ tử thấy Vương gia mấy ngày nay liên tục khuyên bảo Đường Dần quy về dưới trướng, mà Đường Dần thì sống chết không chịu đáp ứng, đệ tử muốn phân ưu với Vương gia, hôm nay lúc chập tối liền cầm một vò rượu ngon và mấy món ăn tới trong phòng hắn định dùng rượu luận đạo luận thơ, định uống tới chỗ cao hứng thì khuyên bảo hắn. Sau khi uống mấy chén với hắn, Đường Dần giống như có chút say say, bộ dạng móc tim moi phế nói với đệ tử, nói hắn khi còn nhỏ mắc bệnh động kinh, mấy năm nay đỡ hơn nhiều rồi, có điều thỉnh thoảng vẫn hay mắc lại, đặc biệt thỉnh thoảng đang uống rượu cũng bị."
Lưu Dưỡng Chính vô cùng chua chát nói: "... Đệ tử đương nhiên không tin những chuyện ma quỷ này của hắn, thế là cười cười vỗ vai hắn, cười mắng một tiếng 'vớ vẩn', kết quả Đường Dần bỗng nhiên sắc mặt đại biến, cả người run rẩy không thôi, bùm một tiếng liền ngã xuống đất không dậy nổi, hơn nữa còn sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược, hai chân còn co giật."
Ninh vương cười lạnh: "Hừ, cái trò giả vờ bệnh này bổn vương mới là lão tổ tông, chút đạo hạnh ấy của Đường Dần còn kém lắm."
Lưu Dưỡng Chính cười khổ nói: "Đệ tử lúc ấy sợ quá, nhưng không thể không tin, loại chuyện giả điên này tuy rằng cũng nghe nhiều rồi, nhưng rất ít khi có người đọc sách chịu vứt bỏ thể diện mà thật sự làm loại chuyện này, về sau đệ tử gọi nha hoàn ấn huyệt nhân trung cho Đường Dần, Đường Dần sau khi tỉnh lại th hai mắt đỏ ngầu, điên điên khùng khùng chạy loạn khắp nơi, không chỉ đứng trong sân đái ngay trước mặt nha hoàn, hơn nữa còn nhét bùn đất vào miệng, lúc thì khóc lớn, lúc thành cười to."
Ánh mắt của Lưu Dưỡng Chính dần dần hiện ra vẻ kinh sợ: "Vương gia, đệ tử thật sự chỉ tùy tiện vỗ vai hắn một cái thôi."
Sắc mặt Ninh vương lập tức trở nên rất khó coi: "Trò giả điên năm đó Yến vương Chu Lệ cũng từng làm, như khi hắn giả điện ít nhất cũng coi như là văn nhà, nhiều lắm cũng chỉ là cười ngây ngô với người khác hoặc là cướp đồ trên đường thôi, tên họ đường này thì ghê quá, để thoát khỏi tay của bổn vương mà ngay cả bùn đất cũng chịu ăn, bổn vương chẳng lẽ khiến hắn chán ghét như vậy à?"
Đi hết nửa tháng, Vương Thủ Nhân cuối cùng cũng tiến vào địa giới Giang Tây.
Vừa bước vào Cửu Giang ở bắc bộ Giang Tây, Vương Thủ Nhân nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của nhân dân Giang Tây, phương thức hoan nghênh có chút rất khác biệt.
Trong hai ngày, nhóm Vương Thủ Nhân tổng cộng gặp thổ phỉ sơn tặc tập kích bốn lần, lời dạo đầu tuy rằng khác nhau, nhưng đại thể không thoát khỏi phạm vi "Núi này là ta mở, cây này là ta trồn", hơn nữa các thổ phỉ hiển nhiên từng được huấn luyện rất tốt, khi chém giết tiến thối có thứ tự, công thủ chuẩn chỉ, nói thật, quan binh chính quy của bình thường Đại Minh bình thường cũng không được như họ. Ngay cả đại thánh nhân Vương Thủ Nhân cũng không nhịn được dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử của các vị sơn tặc thổ phỉ, thật sự hoài nghi bọn họ có phải là quan binh vệ sở hết tiền nên cải trang đi làm thêm hay không.
Tiền Ninh cùng hơn trăm Cẩm Y vệ dưới trướng phụ trách bảo hộ Vương Thủ Nhân, khi gặp phải tốp thổ phỉ thứ nhất, đám Cẩm Y vệ quen ăn lương thái bình ở kinh sư này còn nghênh ngang giơ yêu bài ra quát mắng, ai ngờ thổ phỉ người ta có thể là không biết chữ hoặc có thể là không nể mặt Cẩm Y vệ, không nói hai lời bổ luôn một đao vào đầu.
Cho tới sau khi gặp hai tình huống tương tự, Tiền Ninh và các huynh đệ dưới trướng dần dần minh bạch một cái đạo lý, ở cái đất Giang Tây này, chiêu bài Cẩm Y vệ thật sự không có tác dụng gì, thổ phỉ người ta khi đánh cướp thì rất chi là thiết diện vô tư, căn bản không nể mặt.
Thế là Tiền Ninh và các huynh đệ dứt khoát không lôi yêu bài ra để khỏi mất mặt nữa, gặp phải thổ phỉ sơn tặc liền rút đao thật thương thật ra chém giết.
Mới chỉ tiến vào địa giới Giang Tây hai ngày, hơn trăm huynh đệ Cẩm Y vệ dưới trướng Tiền Ninh đã chết trận hơn mười người, trọng thương hơn hai mươi người, cứ theo xu thế này, mọi người tuyệt không có khả năng còn sống mà tới được Nam Xương.
Tiền Ninh mệt mỏi, cảm giác không muốn chém giết nữa, chỉ muốn run tay bắn một mũi xuyên vân tiễn, sao đó thiên quân vạn mã tới tiếp viện.
"Vương đại nhân, không thể đi thêm nữa, chúng ta phải thông báo cho quan phủ và quan binh vệ sở Giang Tây, hạ quan không ngờ nạn trộm cướp ở Giang Tây lại ngang ngược như vậy, hơn trăm người chúng ta e là không bảo vệ đại nhân được chu toàn, đại nhân, thân phận tuần phủ của ngài nên chưng ra rồi." Tiền Ninh vô cùng chua chát nói.
Vương Thủ Nhân vẫn biểu hiện thong dong điềm tĩnh, tựa hồ khốn cảnh trước mắt hắn đã đoán được từ trước rồi, vẻ mặt bình tĩnh giống như cao tăng đắc đạo, ngay cả cười lên cũng rất chi là bí hiểm.
Đám người Tiền Ninh vốn đang vô cùng bất an nhìn thấy vẻ mặt vạn sự đều nằm trong tay ta này của Vương Thủ Nhân, mọi người giống như uống thuốc an thần, dần dần bình tĩnh trở lại.
Bọn họ biết, có thể được tổng lão đại Cẩm Y vệ là Tần Công Gia coi là bạn tri kỉ, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, nhìn nụ cười đó của hắn, Phật tổ nhón hoa cũng không cười phiêu miểu được như hắn, nhìn bộ dang chân bắt chéo, thong dong tự nhiên, rồi khóe mắt không ngừng giật giật nữa. Người thường có thể làm được duy mỹ như vậy không?
Tóm lại, Vương đại nhân nhất định có biện pháp để mọi người còn sống tới Nam Xương, nhất định.
"Xin Vương đại nhân ra chương trình, đám người hạ quan lấy duy đại nhân làm chủ, sai đâu đánh đó." Tiền Ninh ôm quyền thật mạnh.
Vương Thủ Nhân chậm rãi gật đầu: "Ừ, nạn trộm cướp của Giang Tây quả thật quá ngang ngược, bản quan cũng không ngờ là khó ứng phó như vậy, đánh bừa cũng không phải là biện pháp, bản quan quyết định hành quân gấp tới một khu chợ, sau đó mỗi người mua một con ngựa..."
Tiền Ninh mắt sáng lên: "Đúng! Chúng ta dùng kỵ binh đối phó với thổ phỉ, một lượt xung phong là có thể khiến thổ phỉ gặp phải thương vong thảm trọng..."
Vương Thủ Nhân vuốt râu liếc hắn một cái, chậm rãi nói: "Ai nói bản quan muốn dùng kỵ binh đối phó thổ phỉ?"
Tiền Ninh ngạc nhiên: "Vậy ý của đại nhân là."
Vương Thủ Nhân thở dài: "Đến thằng ngu cũng biết, ngồi trên lưng ngựa bỏ chạy thì nhanh hơn."