Câu trả lời của Vương Thủ Nhân khiến Tiền Ninh và các thủ hạ sắc mặt cứng đờ.
Bọn họ hy vọng và chờ mong đầy cõi lòng, bọn họ coi Vương Thủ Nhân là chủ tâm cốt, nhưng lại thật sự không ngờ rằng nhận lại một câu trả lời như vậy.
Câu trả lời này không có gì không tốt cả, nhưng nghĩ cả nửa ngày mới nghĩ ra được một chủ ý để bỏ chạy nhanh hơn mà vì sao lại có mặt mũi mà bày ra bộ dạng ghê tởm cứ như nắm chắc tất cả vạn sự thế gian trong tay như vậy?
Gần trăm người trợn mắt lên, sắc mặt của Tiền Ninh cũng rất khó coi, nhưng lại vẫn cố khắc chế quay đầu lại lườm các huynh đệ thủ hạ một cái.
"Hạ quan trước khi rời kinh có nhận được dặn dò của Tần Công Gia, tất cả do Vương đại nhân định đoạt, chúng ta chỉ phụ trách bảo vệ Vương đại nhân được chu toàn, Vương đại nhân nói như thế nào thì chúng ta làm theo như thế, người khác không được can thiệt. Vương đại nhân nói muốn chạy trốn thì chúng ta chạy trốn."
Vương Thủ Nhân cười tủm tỉm nhìn hắn: "Ngươi có phải cảm thấy chạy trối chết với bản quan là rất mất mặt hay không?"
"Hạ quan không dám."
"Xưa nay chinh chiến chém giết, đều phải nhìn thời thế mà tiến thoái, biết rõ không địch lại mà vẫn lấy yếu chống mạnh, mặc dù khí tiết thì có đây, nhưng lại là hành động của mãng phu. Ha ha, Vương Thủ Nhân ta đọc sách thánh nhân cả nửa đời người, một thân sở học địch vạn người, không phải là để đến Giang Tây liều mạng với thổ phỉ."
Tiền Ninh dần dần đã hiểu: "Cho nên chúng ta trước tiên phải trách mũi nhọn của địch."
Vương Thủ Nhân chậm rãi nói: "Kỳ thật ta cho rằng là chạy trối chết, ngươi cứ muốn nói là tránh mũi nhọn của địch thì cũng không phải là không thể được, dù sao ý tứ cũng như nhau."
" Giang Tây nạn trộm cướp khắp nơi, chúng ta tránh đi hướng nào?"
Vương Thủ Nhân nhìn về phương xa, gằn từng chữ: "Phủ thành Cửu Giang, tiếp quản binh quyền!"
Một người có thể lên làm thánh nhân, ít nhất tuyệt đối không phải là người nhu nhược, rất nhanh bọn sơn tặc thổ phỉ địa giới Giang Tây có thể lĩnh giáo được sự lợi hại của Vương Thủ Nhân, phàm làcó người hữu tâm điều tra một chút lý lịch của vị đinh cống tuần phủ mới tới này, tuyệt đối sẽ không hết lần này tới lần khác quấy rối hắn như vậy.
Một người bị biếm trích hai năm ở nơi cùng cốc, ngay cả nhà cũng không có mà ở, cơm canh còn phải tự mình nghĩ biện pháp cày cấy săn thú mới có cái ăn vào miệng, cho dù hắn thành thánh, trong lòng vẫn có ma. Người như vậy ít nhiều cũng phải có suy nghĩ trả thù xã hội trả thù nhân dân, cho dù làm quan lớn thì không thích hợp trả thù xã hội và nhân dân, nhưng đối với các thổ phỉ thì sẽ phải quá khách khí, tạm thời ẩn nhẫn rồi về sau mới nổi trận lôi đình.
Mọi người xác định hành trình, cải trang thành thương lữ, đi nhanh tới chợ. Trên đường lại gặp phải hai tốp thổ phỉ, mọi người đều dùng nguyên tắc chạy trối chết mà Vương Thủ Nhân đã định ra, tránh chứ không đánh lại.
Cuối cùng ở trong chợ mua được hơn trăm thớt ngựa, mọi người lên ngựa chạy như bay tới phủ Cửu Giang, một ngày sau vào thành Cửu Giang, mọi người vẻ mặt vui mừng, sau khi vào thành thì phân công nhau hành động, Vương Thủ Nhân tới thẳng nha môn tri phủ Cửu Giang, Tiền Ninh thì phân Cẩm Y vệ Bách hộ sở trong thành Cửu Giang, cũng phái ra thủ hạ ra ngoài thành mời Chỉ huy sứ vệ sở Cửu Giang. Sau khi giơ ra thánh chỉ và văn thư điều động binh mã, tri phủ và Chỉ huy sứ thành thật giao ra quân chính đại quyền của Cửu Giang.
Cho tới lúc này, Vương Thủ Nhân mới triệt để thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, thế lực của Ninh vương hữu hạn, phủ Cửu Giang vẫn còn nằm trong tầm khống chế của triều đình, có phủ Cửu Giang này làm cứ điểm, tương lai Ninh vương làm phản vẫn có thể áp chế.
Nam Xương phủ Ninh vương.
Đường Dần lại ngã xuống đất, cả người co rút run rẩy, mắt trợn trừng, khóe miệng xùi bọt, hai gã đại phu của vương phủ một trái một phải bắt mạch cho hắn, có điều cả người Đường Dần vặn vẹo liên tục, một khắc cũng không chịu yên, các đại phu bắt mạch cả nửa ngày nhưng vẫn không thể chẩn đoán được nguyên nhân bệnh.
Ninh vương và Lý Sĩ Thực đứng ở bên cạnh, nhíu mày nhìn Đường Dần đang run rẩy không ngừng, Ninh vương càng nhìn càng tức, hận không thể giẫm lên cái mặt đáng ghét đó, để cho hắn thôi giả vờ.
"Hai vị đại phu, bệnh huống của người này thế nào? Thật sự là chứng động kinh à?" Lý Sĩ Thực rất khách khí hỏi.
Đại phu thở dài: "Mạch tượng vừa nhanh vừa loạn, theo lý thì triệu chứng của bệnh, có điều chỉ xem mạch tượng thì cũng không thể chuẩn được, bất kỳ ai người mà cứ co giật như vậy thì mạch tượng đều sẽ loạn, nhìn biểu tượng bệnh của hắn thì cũng không giống đang giả vờ, quả thật là bộ dạng giống như đang động kinh."
Đường Dần nằm trên đất không biết cố ý hay là vô tình, cả người co giật càng mạnh hơn, méo cũng xùi bọt nhiều hơn, Ninh vương ở bên cạnh nén giận, rục rịch muốn ra tay.
"Đường Dần, ngươi quá đáng quá rồi đấy! Bổn vương nào có bạc đãi ngươi, ngươi đừng có giở cái trò này ra để trêu chọc bổn vương?"
Đường Dần mắt điếc tai ngơ, hắn hiện tại là bệnh nhân, hơn nữa là bệnh nhân không có tư tưởng không có lý trí.
"Quy phụ bổn vương, tiền quyền mỹ sắc thiên hạ đều vào tay ngươi, ngươi sợ cái gì?"
Đường Dần tiếp tục run rẩy, run tới hơi mệt rồi.
Người Ninh vương cũng bắt đầu run, tần suất rất nhất trí với Đường Dần, hắn là tức lắm rồi.
Lý Sĩ Thực lẳng lặng nhìn một màn này, khóe miệng hiện lên một nụ cười tà đạo, ghé vào tai Ninh vương thủ thỉ.
Ninh vương cười dữ tợn, quát to: " Nếu đã điên thì bổn vương cũng muốn nhìn xem ngươi điên tới mức nào, Người đâu, mang một chậu nước đái trộn phân tới đây, bổn vương xem ngươi có uống hay không!"
Sắc mặt đang tái nhợt của Đường Dần lập tức xanh lét, sau khi thân thể run rẩy kịch liệt mấy cái thì đầu nghẹo sang một ben, ngất xỉu! Ninh vương cười lạnh: "Ngất xỉu mà được à? Tính toán hay lắm. Người đâu, nhén phân vào miệng hắn.
Đường Dần đang Hôn mê hai má bất giác giật giật mấy cái.
Một bàn tay tóm chặt lấy cổ chân Ninh vương, Ninh vương cúi đầu nhìn, Đường Dần không biết từ khi nào đã mở mắt ra, mặt đầm đìa nước mắt nhìn hắn, vẻ mặt bi phẫn vô chừng.
"Vương gia,... Ngươi quá đáng quá rồi đấy."
Trong một quán trà ở chỗ hẻo lánh ngoài phủ Ninh vương.
Sinh ý của quán trà cũng không tốt, mấy năm nay Ninh vương ra sức vơ vét đối với tiểu thương, hộ và bách tính thành Nam Xương, nhân đinh cả thành đều khổ không nói nổi, ngay cả sinh kế cũng không thể duy trì, ai còn còn có tiền và thời gian mà uống trà?
Sinh ý của quán trà cũng sắp không duy trì được nữa rồi, lúc đóng cửa đã cận kề.
Hôm nay trong quán trà rất bất ngờ là có khách ngồi hai bàn, một bàn là hai gã hán tử mặc áo ngắn như bách tính bình thường, bàn còn lại thì chỉ có một vị khách nhân, vị khách nhân này đội mũ chùm đầu, sau khi vào cửa thì không bỏ xuống, mũ rộng vành che kín cả mặt khách nhân, khiến người ta không thể nhìn thấy dung mạo.
May quán trà chỉ là quán trà, người hầu trà cũng không cần phải thân thiết, khách nhân có muốn bỏ mũ ra hay không là quyền của người ta, chỉ cần người không nợ tiền trà, cho dù người ta là kẻ quái dị ai thấy cũng sợ, nhưng chỉ cần hắn bỏ tiền ra thì chả sao.
Ân cần rót trà cho hai bàn, người hầu trà rất tự giác rút ra sau quầy, tiếp tục sầu mi khổ kiểm nhìn sổ sách thu không đủ chi, bấm tay bấm xem hôm nào thì đóng cửa.
Hai gã hán tử bộ dạng như bách tính bình thường thì vừa uống trà vừa thấp giọng nói chuyện.
Khi Bọn họ nói chuyện nhắc tới ba chữ "Tần Công Gia" thì thanh âm hơi lớn hơn một chút, khách nhân đội mũ ở bàn còn lại nghe thấy ba chữ này thì cả người hơi run khẽ, thân thể không tự chủ được mà hơi nghiêng sang một bên, giỏng tai nghe họ nói chuyện.
" Sáng sớm Hôm nay nhận được nghiêm lệnh của Tần Công Gia, bảo chúng ta bất chấp tất cả mọi giá cứu Đường Dần đang bị nhốt trong phủ Ninh vương, ài, chuyện này làm thế nào bây giờ."
"Phủ Ninh vương đề phòng sâm nghiêm, thư sinh họ Đường đó sau khi bị Ninh vương bắt vào phủ thì ngay cả sống chết cũng không rõ, tất cả thám tử trong thành Nam Xương cộng lại chỉ có không tới trăm người, nếu xông vào vương phủ cứu người, e là ngay cả cửa trước còn chưa tiếp cận thì đã bị thị vệ vương phủ giết sạch rồi."
Một hán tử mặt mũi nhăn nhó, không nhịn được lên tiếng oán trách: "Họ Đường này rốt cuộc gặp phải vận cứt chó gì, không ngờ quen được Tần Công Gia của Cẩm Y vệ chúng ta, vì cứu hắn, Tần Công Gia thậm chí ngay cả mệnh lệnh ' Bất chấp tất cả mọi giá' cũng đưa ra, chếtt vì Tần Công Gia thì lão Chu ta không nói hai lời, mưa gió gì cũng chỉ chờ một câu của Công gia, nhưng chết vì tên họ Đường này, trong lòng lão Chu không được thoải mái."