Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 672 - Chương 591: Mưu Nghịch Sắp Tới (1)

Chương 591: Mưu nghịch sắp tới (1)

"ngươi mau câm miệng đi, biết họ Đường này có lai lịch gì không?"

"nghe nói là thư sinh chua loét?"

Hán tử còn lại cười nói: "Hắn không chỉ là thư sinh chua loét, chúng ta không phải là người đọc sách nên không biết, trong sĩ lâm Đại Minh, danh đầu của Đường Dần rất lớn, người khác đều gọi hắn là Giang Nam đệ nhất tài tử phong lưu."

"Xì! Phong lưu cộng với tài tử... không phải chỉ là khách làng chơi sao?"

"Đường Dần là ai không quan trọng, quan trọng là tình cảm của hắn và Tần Công Gia của chúng ta, tình cảm ấy so với thân huynh đệ còn thân hơn, ngươi có biết Tần Công Gia của chúng ta xuất thân từ Thiệu Hưng, Công gia trước khi có thành tựu thì sống rất nghèo khó, nghe nói áo cơm cũng không lo, về sau ở thành Thiệu Hưng quen được Đường Dần, hai người vừa gặp mà như đã quen từ lâu, từ đó về sau Đường Dần viết thơ vẽ tranh, Công gia chính là dựa vào thơ họa của hắn mà kiếm tiền sống qua ngày, nhờ có Đường Dần, Công gia mới có ngày lành, mới được một bước lên mây, ngươi nói xem bằng vào giao tình như vậy, chẳng lẽ không đáng để Tần Công Gia bất chấp tất cả mọi giá cứu hắn sao?"

Hán tử đang oán hẩn lập tức cũng thôi nói bóng nói gió nữa, không khỏi tấm tắc khen: "Tần Công Gia thật trượng nghĩa!"

Hai người nói một hồi, lại vẫn không nghĩ ra được biện pháp cứu Đường Dần, hai người nhìn nhau thở dài, lấy ra mấy văn tiền ném ở trên bàn rồi cùng nhau rời đi.

Khách nhân ở bàn còn lại lúc này mới lặng lẽ ngẩng đầu, dưới chiếc mũ rộng lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ thoát tục.

Ngây ra một lúc, khuôn mặt cười diễm lặng lẽ mỉm cười, môi đào hé mở thì thầm.

"Thì ra hắn đã tấn tước là quốc công... Không ngờ hắn năm đó ở Thiệu Hưng nghèo túng như vậy, chỉ có người thật sự nếm trả khổ cực mới biết sự gian nan của nhân thế, mới có thể một lòng mưu cầu phúc lợi cho bách tính, ta không nhìn lầm người..."

"Nếu Đường Dần đó là bạn thân của hắn, hơn nữa khẩn trương vì tính mạng của Đường Dần như vậy, thế thì ta giúp hắn lần này vậy."

Nữ tử thì thầm xong, mặt thoáng ửng hồng, cười khẽ một tiếng.

"Tần Kham à Tần Kham, phần nhân tình này ngươi nợ chắc rồi, không biết ngươi tương lai lấy gì trả ta đây."

Nữ tử không phải ai khác, chính là Đường Tử Hòa sau khi rời khỏi kinh sư thì một mình phiêu linh giang hồ.

Bất tri bất giác đã rời kinh nửa năm, trong nửa năm nay Đường Tử Hòa rất bận, bận trả nợ mình ở Phách Châu.

Nàng ta du lịch chung quanh đại giang nam bắc Đại Minh, như tấm bèo không rễ trôi giạt thế gian.

Đi tới thành Nam Xương cũng không phải là ngẫu nhiên, chính bởi vì nàng ta sau khi tiến vào Giang Tây thì phát hiện nơi này không yên ổn, đạo phỉ sơn tặc nhiều vô cùng, sau khi hỏi thăm và tiếp xúc, nàng ta càng phát hiện những đạo phỉ sơn tặc này không đơn giản, phía sau tựa hồ có bóng dáng như ẩn như hiện của một đại nhân vật nào đó, hơn nữa những người này nói là đạo phỉ, nhưng kì thực huấn luyện bài bản, Đường Tử Hòa đã từng chỉ huy đại quân trong chiến trận liếc một cái là liền nhìn ra được, những người này chui vào núi rừng thì là đạo phỉ, nhưng nếu có người lên cao hô to, phất đại kỳ, bọn họ thay quàn áo một cái thì sẽ biến thành quân đội tiến thối công thủ kiêm bị, thậm chí có năng lực công thành chiếm đất.

Những tình huống khác thường này dẫn tới sự chú ýcủa Đường Tử Hòa, thế là một đường đi vào lòng Giang Tây, mục tiêu cuối cùng khóa ở phủ Ninh Vương Nam Xương.

Vừa vào thành muốn tìm một quán trà để dừng chân, thuận tiện hỏi thăm động tĩnh của phủ Ninh vương, kết quả lại để nàng ta nghe được cuộc nói chuyện của mật thám Cẩm Y vệ.

Bạn của Tần Kham, nàng ta sao có thể không? Huống chi Tần Kham thậm chí đã hạ mệnh lệnh "Bất chấp tất cả mọi giá", có thể thấy được Đường Dần này quan trọng trong lòng hắn thế nào.

Đường Tử Hòa quyết định xuất thủ.

Ném lại mấy đồng tiền, Đường Tử Hòa đứng dậy ra khỏi quán trà, ánh sáng mặt trời bên ngoài hơi chói mắt, có điều rất thoải mái.

Nhìn qua tấm vải đen của mũ đội, Đường Tử Hòa híp mắt nhìn ánh mặt trời, khóe miệng lộ ra nụ cười vừa diễm lệ vừa yêu dị.

Phủ Ninh vương.

Đường Dần không giả điên tiếp nữa cuối cùng vẫn đành phải nghe lời, hắn cũng không khác gì sĩ tử Đại Minh bình thường, có cốt khí, cũng sợ chết.

Hắn có thể trong các loại trường hợp dõng dạc mắng quốc triều không ra gì, hoàng đế ngu ngốc ra sao, cũng không sợ làm một số bài thơ châm biếm đương triều khiến các quan viên ngạt thở, nhưng mà khi thật sự bị cương đao kề cổ, mắt thấy sắp chém xuống, hắn cũng sẽ rất thức thời nhấc tay đầu hàng.

Xé toạc nội tâm của các quan văn sĩ tử Đại Minh, kỳ thật đại thể đều là tiện nhân, Đường Dần cũng không ngoại lệ.

Học thuyết Nho gia là một môn học thuyết hoàn mỹ có thể co có thể duỗi, có thể tiến có thể lùi, cái gọi là "Đại nghĩa" có thể biểu hiện ở rất nhiều chỗ, cho dù thất tiết bị ép phải đầu hàng, vẫn có thể xem là một hảo hán, ví dụ như Quan Vân Trường, binh bị vây nên đành phải bất đắc dĩ đầu hàng Tào Tháo, còn giúp Tào Tháo chém Nhan Lương Văn Sú, cuối cùng treo cần mà đi, qua ngũ quan, chém sáu tướng, ngàn dặm đưa nghĩa tẩu trở về lòng Lưu Bị, lẽ ra người trước sau phản bội hai vị chủ công như vậy, cho dù không đóng đinh hắn trên giá chữ thập thì nên cho hắn đeo trọng gia một trăm hai mươi cân đi dạo phố mới được, nhưng Quan lão gia vẫn là điển hình trung nghĩa huy hoàng thiên thu, từ xưa đến nay khiến vô số anh hùng cúng bái kính ngưỡng.

"Đại nghĩa" của thời cổ rất phức tạp, cái tên Đường Dần này, thật sự không biết nên bình phán như thế nào.

Đường Dần đầu hàng vẫn phải trả giá đắt, Ninh vương cũng không dũng cảm hào phóng như bề ngoài, khi nóng giận cũng đánh người, sau khi Đường Dần giả điên không thành, thật sự đánh cho Đường Dần mấy trận, Đường Dần lúc này chịu khuất nhục nghe lời.

Hiện tại Đường Dần rất không tốt, mặt mũi bầm dập, miệng há ra là đau, gẫy mất hai cái răng cửa, hàm răng trông có chút quái dị, thưa thớt cách xa nhau, giống như sao trên trời.

Đường Dần quy phụ khiến Ninh vương vừa cao hứng lại vừa đề phòng, Ninh vương không ngốc, Đường Dần ngoài miệng nói quy phụ thì hắncũng không thể tin thật được, thế là chỗ ở của Đường Dần càng được đề phòng sâm nghiêm hơn.

Một đầu bếp bưng bàn ăn tới gian nhà của Đường Dần, các thị vệ vương phủ gác ngoài gian nhà lườm đầu bếp một cái rồi rất nhanh tránh đường.

Đầu bếp không có gì đáng để hoài nghi, hắn là lão nhân của phủ Ninh vương, hơn nữa mỗi bữa cơm của Đường Dần đều là do hắn đưa tới.

Đầu bếp sau khi đi vào gian nhà của Đường Dần, nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa thở hắt ra một hơi, sắc mặt tự dưng phủ lên một màu xanh quỷ dị, mồ hôi lạnh to như hạt đầu từ trán cuồn cuộn chảy xuống.

Đường Dần nửa nằm trên giường lẳng lặng nhìn hắn, lắc đầu thở dài: "Bộ dáng này của ngươi so với ta còn đáng đánh hơn, một thư sinh văn nhược trói gà không chặt như ta, thật sự không nghĩ ra có chỗ nào có thể khiến ngươi sợ hãi tới mặt cắt không còn hột máu như vậy, cơ sao tới đưa cơm cho ta mà cứ như lên đoạn đầu đài thế?"

Đầu bếp lau mồ hôi, nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn với Đường Dần, trong nụ cười mang theo mấy phần lấy lòng và sợ hãi.

"Đường tướng công, mời ngài dùng bữa." Đầu bếp đặt hộp thức ăn nóng hổi lên bàn, vẻ mặt lại càng lúc càng quỷ dị.

Đường Dần thờ ơ dùng đũa gắp đồ ăn, bỗng nhiên động tác hoàn toàn cứng đờ, mắt mở thật to, nhìn chằm chằm bát cơm trên bàn.

Cơm là loại gạo Hồ Quảng tốt nhất, Ninh vương tuy rằng đề phòng Đường Dần, nhưng vẫn đãi như thượng khách.

Nhưng mà sau khi gẩy mấy miếng cơm, trong bát cơm lộ ra một viên thuốc to như ngón cái.

Đường Dần kinh hãi nhìn đầu bếp một cái, đầu bếp nơm nớp lo sợ, có chút hót hoảng nhìn ra cửa.

Lấy tay lấy viên thuốc ra,, Đường Dần hạ thấp giọng: "Đây là... Độc dược à?"

Đầu bếp thở dài: "Đúng."

"Cho ta uống?"

"Ngươi có muốn uống không?"

Đường Dần vội vàng lắc đầu.

Thái độ của Đầu bếp rất chi là xem mạng người như cỏ rác: "Vậy cho người khác uống."

"Ngươi là ai?" Đường Dần do dự nhìn đầu bếp.

Đầu bếp thở dài: "Một người đáng thương trước đó đã phải uống độc dược, không cứ được ngươi thì ta sẽ không có giải dược, cả nhà già trẻ lớn bé của người đáng thương này đều nằm trong tay ngươi."

"Ai bảo ngươi tới cứu ta?"

Vẻ mặt Đầu bếp càng chua chát: "Nàng ta nói, nàng ta là bạn của Tần Công Gia."

Đường Dần yên tâm, muốn cười, muốn cất tiếng cười to, nhưng không dám.

Sự tín nhiệm Đối với Tần Kham là không bảo lưu, nếu là bạn của Tần Kham, Đường Dần nguyện ý giao hết tính mạng vào tay nàng ta.

"Độc dược dùng như thế nào?"

Thanh âm của Đầu bếp càng trầm thấp hơn: ""Đường tướng công tuy rằng không thể rời khỏi vương phủ, nhưng vẫn có thể đi lại trong vương phủ, buổi trưa ngày mai, ngươi tản bộ ra cửa đi về phía đông, đi chừng bốn trăm bước, nơi đó có một tiểu viện hẻo lánh, chính là phòng bếp của vương phủ, trong viện tử có một miệng giếng, ngươi đi mệt rồi thì hãy ngồi nghỉ chân cạnh giếng, sau đó..."

Đường Dần mắt sáng rực lên: "Sau đó thừa dịp không ai chú ý ném độc dược vào trong giếng?"

Đầu bếp gật đầu: "Đúng, phia sau viện tử hẻo lánh đó chính là tường vây của vương phủ, bay qua tường vây chính là thành Nam Xương, bên ngoài tất nhiên có người tiếp ứng ngươi, có điều vẫn có phiêu lưu, bởi vì nhị công tử của Vương gia gần đây rất chăm đến phòng bếp, hắn và đại công tử đang tranh chức vị thế tử, cho nên nhị công tử thường xuyên tự mình đến phòng bếp làm canh, biến pháp lấy lòng Vương gia, ngươi nếu gặp phải nhị công tử..."

Đường Dần cao hứng tới phát điên: "... Cũng đem hắn ném xuống giếng?"

Đầu bếp sắc mặt tối xầm: "Không, được bao xa thì trốn bấy nhiêu xa."

Một con khoái mã chạy như bay mà vào thành Nam Xương.

Kỵ sĩ đi qua hành lang cửa thành vẫn không giảm tốc độ, như cuồng phong lướt qua người đi đường, không biết hất ngã hất đổ bao nhiêu khách thương và hàng hóa, kỵ sĩ như không nhìn thấy, chạy thắng tới phủ Ninh vương.

Bình Luận (0)
Comment