Trong thư phòng phủ Ninh vương, Chu Thần Hào sắc mặt xanh mét, cả người lạnh run, không biết là đang phẫn nộ hay là đang sợ hãi.
Trên bàn đặt một tờ giấy đầy chữ, chữ nào chữ nấy đều rất chói mắt.
Lý Sĩ Thực và Lưu Dưỡng Chính một tả một hữu ngồi hai bên, hai người vuốt râu không nói gì, trên mặt đầy vẻ lo âu.
" Tiểu hôn quân ở kinh sư không ngờ dám hạ chỉ răn dạy bổn vương, theo cơ sở ngầm trong kinh nói, tiểu hôn quân nổi trận lôi đình, đã hạ lệnh cho thám tử Hán Vệ tới Nam Xương điều tra bổn vương, hắn muốn biết bổn vương mấy năm nay ở Nam Xương đã làm những gì, muốn làm những gì. Nhị vị tiên sinh thấy thế nào?"
Lưu Dưỡng Chính nheo mắt, trầm giọng nói: "Vương gia, e là tiểu hôn quân đã phát hiện rồi, không chỉ là hắn, văn võ cả triều hoặc nhiều hoặc ít cũng đã phát hiện, nếu không thì đạo thánh chỉ nghi kỵ phiên vương này chưa ra khỏi kinh đã bị các đại thần ngăn lại, các đại thần nếu không ngăn cản, chứng tỏ rất nhiều đại thần trong triều, bao gồm cả Đại học sĩ nội các cũng đã hoài nghi Vương gia. Vương gia, đạo thánh chỉ này chỉ sợ không chỉ là cảnh cáo, đây là điềm báo trước khi động thủ của hôn quân với Vương gia."
Mí mắt Chu Thần Hào đột nhiên giật giật.
Lý Sĩ Thực lắc đầu nói: "Chỉ là hoài nghi thì có thể, nhưng nếu nói hoàng đế muốn động thủ với Vương gia thì chỉ sợ là chưa chắc, Vương gia đừng quên cơ sở ngầm vừa truyền đến tin tức, lần này người đến Nam Xương tuyên chỉ là Phò mã Đô Úy Thôi Nguyên, từ thân phận thì có thể xem như là người trong hoàng tộc, kinh sư phái một người trong hoàng tộc tới tuyên chỉ cho Vương gia, chứng tỏ hoàng đế cũng không muốn làm lớn chuyện, hoặc là nói, hắn muốn khống chế tình thế trong phạm vi hoàng tộc, cho nên nếu là thánh chỉ răn dạy cảnh cáo, chứng tỏ nó chỉ đơn giản là cảnh cáo răn dạy, không có thâm ý gì khác, Vương gia, hiện giờ binh mã của chúng ta chưa thao luyện thỏa đáng, lương hướng cũng chưa đủ hoàn toàn, cần thêm thời gian chuẩn bị, Vương gia không thể vì đạo thánh chỉ này mà tự loạn trận cước, làm hỏng đại sự."
Lưu Dưỡng Chính cười lạnh: "Lý huynh thông minh ai cũng biết, nhưng đây là chuyện mất đầu, nếu Lý huynh đã đoán sai thì sao? Nếu hoàng đế bên này hạ thánh chỉ cảnh cáo, bên kia âm thầm triệu tập đại quân vệ sở Nam Trực Đãi, Hồ Quảng và Chiết Giang bao vây Giang Tây thì sao? Vương gia và chúng ta vất vả chuẩn bị nghiệp lớn cả nửa đời, chỉ vì một câu của Lý huynh mà thất bại trong gang tấc, không biết Lý huynh tương lai còn mặt mũi nào mà nhìn Vương gia nữa?"
Đuôi lông mày của Chu Thần Hào nhướn lên, lườm Lý Sĩ Thực một cái, hiển nhiên cán cân trong lòng hắn đã dần dần nghiêng về phía Lưu Dưỡng Chính, đúng như lời Lưu Dưỡng Chính nói, vất vả chuẩn bị hơn nửa đời người, Chu Thần Hào thật sự là không gánh nổi mạo hiểm này.
Lưu Dưỡng Chính nói tiếp: "Vương gia, đệ tử còn có một chứng cứ rõ ràng, có thể nói Minh đình đã bắt đầu chính thức động thủ với Vương gia."
Chu Thần Hào cả kinh nói: "Chứng cứ rõ ràng gì?"
"Theo người của nha môn phủ Cửu Giang tới bẩm báo, kinh sư mạc danh kỳ diệu phái ra một vị đinh cống tuần phủ, tuần phủ họ Vương tên Thủ Nhân. Hôm trước đã vào địa giới Giang Tây, sau khi vào phủ Cửu Giang, chuyện thứ nhất Vương Thủ Nhân làm chính là đưa ra thánh chỉ và văn thư điều binh của Binh bộ, tiếp quản binh quyền của vệ sở Cửu Giang và quân chính đại quyền phủ nha Cửu Giang." Lưu Dưỡng Chính thở dài: "Vương gia, phủ Cửu Giang là đường mà đại quân tương lai binh lâm An Khánh phải đi qua, mà An Khánh thì là đường phải qua khi tới kinh đô Nam Kinh, Vương Thủ Nhân này đoạt quân chính đại quyền Cửu Giang, hắn muốn làm gì, hắn được người nào sai khiến, Vương gia còn không nhìn ra sao?"
Giậm chân thật mạnh, Lưu Dưỡng Chính lớn tiếng nói: "Vương gia, triều đình đã bắt đầu đối phó với ngài rồi, ngài còn không khởi sự tiên phát chế nhân thì còn chờ tới khi nào!"
Chu Thần Hào như ở trong mộng mới tỉnh, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ, Lý Sĩ Thực chau mày, muốn nói lại thôi.
Thật lâu sau, Chu Thần Hào đột nhiên vỗ bàn, đứng bật dậy.
"Không sai, bổn vương phải tiên phát chế nhân, nếu không thì kiểu gì cũng thua! Ba ngày sau là mười bốn tháng sáu, chính là ngày sinh của bổn vương, hôm đó bản vương sẽ mở đại yến mời quan viên, Nam Xương trong bữa tiệc sẽ động thủ khởi sự! Ai không theo bản vương, giết."
Lý Sĩ Thực giật bắn mình, run giọng nói: "Vương gia, cân nhắc đã
Chu Thần Hào vung tay lên: "Không cần, quyết định ba ngày sau khởi sự. Nhất mạch của Yến tặc Chu Lệ, nợ nhất mạch Ninh vương ta hơn trăm năm giang sơn, hiện tại nên trả lại cho ta rồi!"
Nha môn Bắc trấn phủ ti Kinh sư.
Một bản tình báo mới từ Nam Xương truyền tới kinh sư được đặt trên bàn của Tần Kham, tình báo chỉ có một tờ, bên trên viết tên của rất nhiều người.
Tần Kham yên lặng nhìn tờ giấy này, sắc mặt không dễ nhìn lắm, Đinh Thuận đứng bên cạnh thì vẻ mặt vui mừng.
Danh sách này là danh sách các đại thần kinh sư nhận hối lộ của Ninh vương bao năm qua, vận mệnh của mỗi cái tên bên trên, không lâu sau sẽ bị xét nhà mất đầu, nhẹ nhất cũng biếm trích lưu đày, bên trong có rất nhiều đối thủ trong triều của Tần Kham, chẳng trách Đinh Thuận hưng phấn đến phát điên.
Danh sách rất dài, cái tên xếp đầu tiên có chút chói mắt.
"Dương Đình Hòa".
Tần Kham xoa xoa mi tâm, thở dài.
Ngay cả Đại học sĩ nội các cũng mắc mưu của Ninh vương, chẳng trách Ninh vương ở Giang Tây chiêu binh mãi mã làm xằng làm bậy, kinh sư lại một chút tiếng gió cũng không nghe được, Chu Hậu Chiếu thì hoàn toàn chẳng hay biết gì, Ninh vương mặc dù người không ở kinh sư, nhưng trong nhiều năm quađã kinh doanh ra nhân mạch trọn vẹn trong kinh sư, nhân mạch đã hình thành một cái ô vô cùng lớn, những đại thần ở trong kinh sư này sẽ che chở cho Ninh vương, bất kể sóng to gió lớn như thế nào, Ninh vương trốn ở dưới ô vẫn có thể vượt qua được.
Đáng sợ, đáng phục cũng dáng buồn.
Nhìn cái tên đầu tiên trên danh sách, Tần Kham cười khổ không thôi.
Còn tưởng rằng vị đế sư này ghét ác như thù, chính nghĩa lẫm nhiên, thì ra cũng từng nhận hối lộ của Ninh vương, nhưng vẫn trừng mắt với Tần Kham, luôn nhin fh không vừa mắt.
Thích bạc thì nói sớm đi, việc gì phải tới mức như kẻ thù như thế? Chuyện có thể dùng tiền để dẹp yên thì không tính là chuyện, Tần Kham cái khác không có, nhưng bạc thì nhiều lắm.
Tần Kham ảo não lắc đầu, thì thào: "Câu thông giữa Người với người quan trọng biết bao, nhân sinh của ta và Dương Đình Hòa đã đi một đoạn đường vòng dài quá."
Đinh Thuận hưng phấn xoa xoa tay, cười nói: "Công gia, chỉ chờ tin tức Ninh vương tạo phản truyền đến kinh sư, thuộc hạ sẽ chuẩn bị bắt người phải không? Trước tiên bắt tên gia hỏa họ Dương này đã, người này trước mặt sau lưng đều không phải là người, nghe nói hắn còn có một đứa con trai tên là Dương Thận, là thần đồng, thuộc hạ sẽ bán hắn vào kỹ viện làm tướng công, Công gia ngài xem, ngài là Quốc Công, con trai của Dương Đình Hòa lại là tướng công, ai cũng là công, chúng ta cũng tiện trút cục tức này."
Tần Kham lạnh lùng lườm hắn một cái, sau đó nhắm mắt lại.
"ặc, Công gia vì sao lại nhắm mắt?"
"Ta nhắm mắt là để tốt cho người thôi, thật sự không thể nhìn nổi cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí của ngươi nữa, nhìn thêm là ta sợ sẽ không nhịn được mà đánh ngươi."