Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 674 - Chương 592: Thích Cừu Kết Thiện (1)

Chương 592: Thích cừu kết thiện (1)

Biểu hiện của Đinh Thuận so với Tần Kham thì còn hưng phấn hơn, chỉ còn thiếu mỗi nước khoa chân múa tay, hưng phấn tới mắc mắt trong phòng tối thỉnh thoảng lấp lánh hung quang, sát khí tất lộ.

Trong bụng Đinh Thuận đã sớm nghẹn một ngụm oán khí, cỗ oán khí này sau khi trừ Lưu Cẩn liền có, người khác có lẽ không rõ nội tình tiêu diệt Lưu Cẩn, nhưng Đinh Thuận lại là người minh bạch nhất, tất cả đều f Tần Công Gia ở phía sau màn lập kế hoạch và thao tác, có thể nói Lưu Cẩn ngã xuống có quan hệ trực tiếp nhất với Tần Kham, trước khi trừ Lưu Cẩn thái độ của các quan văn đối với Tần Công Gia có thể nói là ôn hòa hữu hảo, khi đó điều duy nhất mọi người có thể trông cậy vào chính là vị quyền thần Tần Kham này có thể tranh cao thấp với Lưu Cẩn.

Sau khi Lưu Cẩn chết, chính như cái gọi là trước khác nay khác, lại có thể gọi là thỏ chết thì giết chó, thái độ của quan văn đối với Tần Kham càng lúc càng ác liệt, lờ mờ đã coi Tần Công Gia là Lưu Cẩn thứ hai, thành đối tượng tru trừ kế tiếp của bọn họ, trong đó lấy thái độ của Dương Đình Hòa là điển hình.

Hôm nay âm soa dương thác không ngờ bị Cẩm Y vệ tóm được thóp của Dương Đình Hòa, chỉ đợi Ninh vương tương lai tạo phản, chứng cớ Dương Đình Hòa nhận hối lộ đủ khiến lão bị bãi quan miễn chức, cả đời đều phải gánh xú danh tư thông với phản, Dương gia trong năm đời coi như là không thể lật được mình.

"Công gia, lần này ngàn vạn lần đừng khách khí với Dương Đình Hòa, xuất thủ là dồn lão vào chỗ chết đi, loại quan mượn ma giết lừa này chết tên nào hay tên nấy." Đinh Thuận hưng phấn xoa xoa tay cười nói.

Tần Kham lạnh lùng lườm hắn một cái.

Đinh Thuận sắc mặt cứng đờ, lập tức tự tá mình một cái, sửa lại: "Qua cầu rút ván, Công gia thứ tội, thuộc hạ đọc sách hơi ít."

"Đọc sách ít mà dùng thành ngữ đâu ra đấy, ngươi nếu đọc nhiều thì chẳng phải khiến bản Công gia tức chết à?"

Đinh Thuận cười hắc hắc, làm việc với Tần Kham mấy năm nay, hắn cũng hiểu được tính tình của vị Công gia này, rất tốt tính, cợt nhả với thuộc hạ, thế là đám Đinh Thuận Lý Nhị ở trước mặt Tần Kham cũng càng lúc càng thoải mái với hắn, đương nhiên, đãi ngộ này cũng giới hạn ở những thân tín tâm phúc đi theo từ Nam Kinh, người khác nếu dám không lớn không nhỏ như vậy trước mặt Tần Công Gia, không cần phải đợi Công gia phân phó, Đinh Thuận sẽ tự mình chôn hắn xuống dất, chờ năm sau mọc rễ.

Chậm rãi gx bàn, Tần Kham nhíu mày nhìn danh sách dài ngoằng trước mắt nhất thời lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Đối với Dương Đình Hòa là bỏ hay giữ, Tần Kham thật sự có chút do dự.

Nói tóm lại, Dương Đình Hòa là người tốt, chỉ là tốt không thuần túy, làm quan nhận hối lộ kỳ thật là hiện tượng rất bình thường và phổ biến, bao gồm cả bản thân Tần Kham hắn cũng chẳng sạch sẽ hơn là ai, hàng năm quan viên địa phương vào kinh báo cáo công tác kiểm tra đánh giá quá nhiều, tục ngữ nói vào miếu phải bái thần, hung thần đại danh đỉnh đỉnh Tần Kham đây ở kinh sư, dưới tay đều là một đám Cẩm Y vệ vô pháp vô thiên, cho dù bản thân Tần Kham không ra vẻ gì, nhưng quan viên nào dám không chủ động dâng lễ trọng?

Tiền cống hàng năm Tống Triều dâng cho Liêu quốc đại thể cũng có ý tứ như vậy.

Chết người là Dương Đình Hòa nhận là mà không chọn người, cho nên bước sai, khiến cho bản thân rơi vào bùn không thể rút ra được, tình thế trước mắt lại khiến Tần Kham khó xử.

Là thừa cơ bài trừ dị kỷ, hay là răn trước ngừa sau trị bệnh cứu người, cứu giúp một lão đồng chí trót mắc sai lầm?

Tần Kham đau đầu, phiền nhất là loại người tốt không thuần túy lại xấu không thuần túy này, khiến người ta muốn hạ sát thủ nhưng lại không đành lòng.

"Đinh Thuận, gọi người chuẩn bị ngựa xe, trước tiên của ta danh thiếp của ta đưa tới Dương phủ, ta muốn tới Dương phú gặp Dương Đại học sĩ."

"Công gia muốn xuống tay à?" Đinh Thuận hưng phấn nói.

"Bản Công gia muốn xuống tay với muội muội ngươi á!" Tần Kham cả giận nói, tên gia hỏa không ra gì này cả đầu toàn là giết người phóng hỏa, thật sự là hỗn trướng hiếm có.

Ai ngờ Đinh Thuận nghe vậy mừng như trúng xổ số: "Công gia nói phải giữ lời đấy nhé?"

Từ sau khi Chu Hậu Chiếu hạ lệnh cho Hán Vệ tới Nam Xương tra xét hành động của Ninh vương, Dương Đình Hòa liền xin nghỉ, với bên ngoài thì nói là bị ốm, tránh không gặp khác, cũng không hỏi tới quốc sự triều chính, nội các chỉ còn hai vị Đại học sĩ, bận tới bù đầu bù cổ.

Sau khi một từ hặc thư của Giang Tây bố chính ti phó sứ Hồ Thế Ninh khiến cả triều đều biết, Dương Đình Hòa đa tuyệt vọng, hắn vận mệnh của hắn đã cột chung một chỗ với tên Ninh vương vô pháp vô thiên ở Giang Tây Nam Xương kia rồi, Ninh vương không tạo phản thì là trời nắng, Ninh vương nếu tạo phảnthì chính là sét đánh giữa trời quang, cái Dương Đình Hòa chỉ có xét nhà lưu đày, thậm chí là chém đầu.

Dương Đình Hòa không thể ngăn cản được dã tâm của Ninh vương, càng không thể ngăn cản Hán Vệ dòn hết sức vén cái màn đen này lên, lão chỉ có thể xin nghỉ ở nhà, trong tuyệt vọng chờ đợi thời khắc thanh bại danh liệt của mình tới..

Lúc đếm tiền đếm tới rút cả gân chưng tình nghĩ đến một ngày tuyệt vọng như hôm nay?

Dương phủ nói là không gặp khách, nhưng mỗi khách một khác, Khi danh thiếp của Tần Kham nằm trong tay Dương Đình Hòa, sắc mặt Dương Đình Hòa hết xanh lại đỏ, trầm mặc một lúc rồi thở dài buồn bã.

"Gọi hắn vào đi."

Tần Kham một mình đi vào Dương phủ, không mang theo bất kỳ tùy tùng nào, giống như bạn bè tới chơi, trong tay Tần Kham thậm chí còn mang theo hai hộp điểm tâm, lễ tiết làm rất đầy đủ.

Dương Đình Hòa ngồi ở chủ vị tiền đường, ánh mắt vô thần nhìn Tần Kham, so sánh với khí phách của Tần Kham, Dương Đình Hòa quả thực giống như người chết nằm trong quan tài.

"Ngươi cuối cùng vẫn tới..." Sau khi trầm mặc một hồi, Dương Đình Hòa thở dài buồn bã: "So với tưởng tượng của ta thì nhanh hơn, muốn lật đổ lão phu cũng không cần gấp vậy chứ?"

Tần Kham cười nói: "Khách nhân đăng môn, chủ nhân ít nhất cũng nên nói vài câu xã giao khách khí chứ? Vì sao Dương tiên sinh lại cứ như nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường thế? Bộ dạng của ta khó coi lắm à?"

Dương Đình Hòa cười lạnh: "Tần Kham, ngươi và ta không hay qua lại, hôm nay ngươi cũng không cần phải giả mù sa mưa nữa, nếu tới cửa Dương phủ của ta, chắc trong tay ngươi đã nắm được nhược điểm của ta rồi, không cần phải giả vờ giả vịt, xét nhà hay là bắt người thì cứ làm đi."

Những lời này cũng nhắc nhở Tần Kham: "Nói tới xét nhà •••••• "

Tần Kham đứng dậy, đi tới đi lui trong tiền đường, mắt sáng lên, mấy bức sơn thủy c danh nhân Đường Tống bị hắn lấy xuống, sau đó cẩn thận cuốn lại, đặt ở trên bàn.

Dương Đình Hòa tức giận đến cả người run rẩy, cắn răng cười lạnh: "Trong phủ Lão phu tranh chữ đồ cổ hiếm quý vô số, một mình ngươi e là xét không xong đâu, còn không mau gọi đám nanh vuốt của ngươi vào, còn đợi tới khi nào nữa?"

Bình Luận (0)
Comment