Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 675 - Chương 592: Thích Cừu Kết Thiện (2)

Chương 592: Thích cừu kết thiện (2)

Tần Kham vẫn ở tiền dường tầm bảo, thờ ơ phất tay nói: "Không vội không vội, ta xét trước một lượt đã. Dương tiên sinh, bảo bối nhà ông cũng không ít nhỉ, ồ? Đây không phải là "khê sơn tuyết ý đồ" của họa sĩ cung đình Tống Triều Cao Khắc Minh sao? Bảo bối thế này nên mang ra phơi nắng."

Dương Đình Hòa không nhịn được cả giận nói: "Cái đồ bất học vô thuật, phơi nắng sẽ làm hỏng nó đấy!"

Tần Kham híp mát không ngừng quét nhìn tiền đường Dương phủ, trong lòng thở dài, đáng tiếc không tìm được Thanh Minh Thượng Hà Đồ của Trương Trạch Đoan, bằng không chuyến này đến Dương phủ trúng lớn rồi.

Tranh chữ của danh nhân treo ở tiền đường dĩ nhiên được tính là bảo bối gia truyền, chỉ không biết trong khố phòng Dương phủ còn cất giấu bảo bối nào, nói không chừng thực sự có Thanh Minh Thượng Hà Đồ.

Nghĩ đến đây dù là Tần Kham mấy năm nay thấy nhiều biết rộng, trong lòng cũng không nhịn được mà trở nên nóng hổi. Quyết định vừa rồi vất vả lắm mới đưa ra được lý này lại bắt đầu dao động do dự.

Hay là dứt khoát bắt Dương Đình Hòa, xét nhà lão, sau đó ở trong chiếu ngục giết chết Dương Đình Hòa, bảo bối của Dương gia có bao nhiêu thì ai mà nói rõ được?

Tần Kham ra sức lắc đầu, khắc chế niệm hừng hực thiêu đốt như liệt hỏa trong lòng.

Nghiêm khắc nhắc nhở bản thân, hiện giờ mình đã là Quốc Công có thân phận có địa vị, tướng ăn không thể khó nhìn như vậy được, đường đường là Quốc Công gia mà đoạt gia sản của nội các Đại học sĩ đương triều, nói ra ngoài thì nghe có chút ghê tởm...

Tần Kham đi mấy vòng ở tiền đường Dương phủ, tranh chữ quý hiếm trên tay lại có thêm mấy tấm, tính nhẫn nại của Dương Đình Hòa bị bị rút hết rồi, vỗ bàn gào lên: "Xét nhà thì cứ xét nhà đi, bắt người thì bắt cho thống thống khoái khoái vào, ngươi bày ra cái bộ dạng như ăn cắp vào nhà thì là làm sao? Muốn khiến lão phu ghê tởm mà chết à?"

Tần Kham đột nhiên giật mình, ngượng ngùng cười cười: "Để ngài Chê cười rồi..., he he he."

Khôi phục bộ dạng đoan trang c Quốc Công đương triều, Tần Kham ngồi ở ghé khách lấy ra một tờ giấy, trầm mặc đưa cho Dương Đình Hòa, Dương Đình Hòa cầm đọc xong thì sắc mặt lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh lã chã, vẻ mặt tuyệt vọng nhắm mắt thở dài.

"Ngươi quả nhiên là có chuẩn bị mà đến, chứng cứ phạm tội của lão phu chắc ngươi cũng chuẩn bị xong rồi?"

Tần Kham cười nói: "Nói thật, chứng cứ phạm tội Cẩm Y vệ tạm thời vẫn chưa lấy được, có điều con số bên trên chắc là không sai, ta nghĩ Dương tiên sinh cũng hiểu, Ninh vương sắp tạo phản rồi, chỉ cần cờ phản của hắn phất lên, Cẩm Y vệ muốn tìm chứng cứ phạm tội của Dương tiên sinh có gì khó?"

Dương Đình Hòa vẫn nhắm mắt, hối hận tới mức ứa lệ già.

"Không sai, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, lão phu biết là trốn không thoát được kiếp nạn này." Dương Đình Hòa lão lệ tung hoành, thở dài: "Bắt người đi, lần này lão phu không phản khác, lão phu cả đời vị cực nhân thần, nhưng mà chung quy vẫn hồ đồ, lén nhận hối lộ của Ninh vương, chôn xuống mầm tai hoạ cho lão phu, biết trước thì đã không nhận."

Tần Kham cười nhạt, thân là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, tự mình thẩm vấn phạm quan trong chiếu ngục cũng không ít, bộ dạng hối hận đau lòng thế này cũng thấy nhiều rồi, thông báo sám hối của Dương Đình Hòa tựa hồ cũng chẳng có gì mới mẻ.

Vươn tay giật lấy tờ giấy trên tay Dương Đình Hòa, Tần Kham bỗng nhiên xoẹt xoẹt mấy cái xé tan nó.

Dương Đình Hòa đang Nhắm mắt chờ vận mệnh tuyên án nghe thấy tiếng giấy rách, lập tức mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn tờ giấy đã bị Tần Kham xé thành từng mảnh, Dương Đình Hòa khiếp sợ nhìn Tần Kham.

"Ngươi làm thế là sao?"

Tần Kham cười cười: "Ông chưa từng làm gì cả, ta cũng chưa phát hiện ra gì cả, có thể xóa đi thì ta sẽ giúp ngươi xóa đi, tương lai Ninh vương tạo phản bị bắt rồi liệu có bị chọc ra hay không thì phải trông vào tạo hóa của bản thân Dương tiên sinh."

Dương Đình Hòa ngẩn ra một lúc, trên mặt dần dần lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

"Ngươi, vì sao lại làm vậy? Lão phu thường ngày trên triều đường luôn làm khó ngươi, bệ hạ hai lần tấn tước cho ngươi đều bị lão phu dùng cái chết để ngăn cản, hiện giờ lão phu có nhược điểm nằm trong tay ngươi, ngươi không ngờ lại chịu tha cho ta."

Tần Kham cười cười thở dài: "Có lẽ ta hôm nay uống nhầm thuốc rồi."

Dương Đình Hòa trầm mặc một lúc, bỗng nhiên giống như con gái nhà lành gặp phải lưu manh, như đột nhiên biến sắc: "Chẳng lẽ ngươi muốn dùng việc này để áp chế, muốn lão phu thành nanh vuốt cho ngươi? Nói cho ngươi hay, lão phu thà chết chứ không chịu."

Tần Kham thở dài: "Quả nhiên làm người tốt không dễ, mỗi lần làm người tốt luôn phải nghe những lời hỗn trướng."

Tần Kham liếc Dương Đình Hòa một cái, trong ánh mắt đã mang theo mấy phần lạnh lẽo.

" Kẻ địch của Tần Kham trải khắp triều dã, thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không ít, dùng việc này để áp chế ngươi á?"

Dương Đình Hòa cũng hiểu được lời nói của mình có chút quá phận, xấu hổ nói: "Lão phu thật sự không nghĩ ra ngươi vì sao lại tha cho ta."

Tần Kham thở dài: "Có lẽ trên triều đường hỗn đản quá nhiều rồi, cho dù lật đổ ngươi thì sao? Nội các Đại học sĩ mới lên chẳng lẽ sẽ nhìn ta vừa mắt à? So với tiện nghi cho lão hỗn đản khác, chẳng thà tiện nghi cho lão... Khụ, lão nhân gia ngươi. Dù sao, ngươi chắc sẽ không tệ hơn người khác đâu nhỉ?"

Những lời này khiến Dương Đình Hòa hai má run run, không biết nên giận hay là nên vui, Dương Đình Hòa xấu hổ trầm mặc hồi lâu liền thở dài, sắc mặt đã như tuyết tan.

"Lão phu... nên cảm tạ ngươi."

Tần Kham cười nói: "Đừng cảm tạ, sau này bớt chơi ta là ta cám ơn trời đất rồi."

Dương Đình Hòa mặt giãn ra cười nói: "Nên chơi thì vẫn phải chơi, cái này lão phu cũng không dám cam đoan."

Hai người nhìn nhau cười, nụ cười đều rất hòa thuận, không ngờ có vài phần vị đạo cười xóa ân cừu.

Tần Kham rất nhanh ra khỏi Dương phủ, tâm tình của hắn rất tốt, miệng thậm chí còn hát, tay ôm một bó lớn tranh chữ của danh nhân vừa vơ vét được từ tiền đường Dương phủ.

Dương Đình Hòa tiễn hắn ra ngoài cửa lớn, cuối cùng thấy hắn vứt một đống tranh chữ quý hiếm lên xe cứ như vứt củ, hai má Dương Đình Hòa lại run run.

Thấy Tần Kham đã nửa người chui vào xe ngựa, Dương Đình Hòa trong lòng quýnh lên, không nhịn được mở miệng hô.

"Ngươi... Đợi đã, lão phu còn có một chuyện muốn nói."

"Dương tiên sinh có gì cứ nói."

Dương Đình Hòa xấu hổ xoa xoa tay đổ mặt, lúng ta lúng túng nói: "Ngươi hôm nay không phải đến xét nhà ta à?"

"Đương nhiên không phải, ngươi đã thấy ai tao nhã thế này mà tự mình tới xét nhà bao giờ chưa?"

Chỉ chỉ tranh chữ ngổn ngang trên xe ngựa, Dương Đình Hòa vẻ mặt đau lòng: "Chỗ tranh chữ này."

"Đều là của ta." Tần Kham đề phòng đề phòng như bị trộm nhắm, cảnh giác quan sát Dương Đình Hòa: "Dương tiên sinh có gì chỉ giáo?"

"Hả?"

Nam Xương phủ Ninh vương.

Đường Dần tim đập rất nhanh, nhanh như nhịp trống tiến quân.

Giờ đã gần đến buổi trưa, cách thời gian đã hẹn chỉ còn một khắc, Đường Dần ra cửa trước, thị vệ phủ Ninh vương quả nhiên không cản hắn, là Giang Nam đệ nhất tài tử phong lưu, Ninh vương vẫn có chút kính trọng hắn, cho dù Đường Dần hư tình giả ý quy phụ j, giống như Từ Thứ vào Tào doanh cả đời không nói một tiếng, không hiến một kế, Ninh vương cũng sẽ không làm khó hắn.

Bình Luận (0)
Comment