Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 676 - Chương 593: Thoát Khỏi Nhà Tù (1)

Chương 593: Thoát khỏi nhà tù (1)

Chiêu bài tài tử phong lưu này của Đường Dần cũng đáng để Ninh vương kính trọng rồi, nó là một kiện vũ khí để Ninh vương trong tương lai thu phục dân tâm của sĩ tử thiên hạ, Ninh vương cũng không hy vọng một con mọt sáchnhư Đường Dần có thể cdâng cho hắn diệu kế kinh tài tuyệt diễm gì.

Chiêu bài được Vương gia coi trọng hôm nay chỉ muốn tùy tiện đi dạo trong vương phủ, các thị vệ cũng sẽ không phản đối.

Đương nhiên, xét sự tích đáng xấu hổ Đường đại tài tử từng một mình chạy trối chết trong vương phủ rồi lạc đường, hôm nay phía sau Đường Dần vẫn có bốn gã thị vệ bốn gã gắt gao đi theo.

Đường Dần đi không nhanh cũng không chậm, bộ dạng chắp tay sau lưng cứ như đang hưng trí thưởng thức cảnh đẹp của vương phủ, trong đầu thì nhớ lại lời nói của tên đầu bếp kia, ra khỏi cửa đi đi về hướng đông bốn trăm bước, có một tiểu viện hẻo lánh, trong viện có một cái giếng.

Đường Dần theo lời mà đi, sau khi đi chừng bốn trăm bước thì phóng mắt nhìn, không khỏi chấn động, sắc mặt hết sức khó coi.

Trước mắt làm gì có tiểu viện tử nào, rõ ràng là một rừng cây nhỏ vừa tối vừa sâu.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên Đường Dần là bị tên đầu bếp chết tiệt đó lừa rồi.

Đương nhiên, người đọc sách giỏi tổng kết, cũng giỏi tưởng tượng, rất nhanh trong đầu Đường Dần lại hiện lên suy nghĩ thứ hai.

"Ặc, vị thị vệ đại ca này, xin hỏi nơi này là phía đông của phủ Ninh vươngà?"

Thị vệ khoanh tay mà đứng, lười biếng nhướng mắt: "Nơi này là phía tây của vương phủ."

Nói xong ngón tay cái hướng về phía sau: "Bên kia mới là phía đông."

Đường Dần đờ đẫn đứng ngây tại chỗ, trên mặt mồ hôi tuôn như thác: "Đường mỗ muốn đi về phía đông xem một chút."

Có thể làm ra loại chuyện xấu hổ như đi lại trong vương phủ, Đường Dần vẫn rất có thực lực, lần thứ hai vừa mới bắt đầu bỏ chạy, hơn nữa lần này là dưới tình huống có nội ứng ngoại hợp, Đường Dần không ngờ vẫn lạc đường.

Đường Dần ngay cả để lại cho mình thời gian để xấu hổ cũng không có, lập tức xoay người, lần này nhất định là phía đông, đúng vậy.

Không còn thong dong bình tĩnh như lững thững trong sân vắng nữa, lúc trước trống đánh xuôi, kèn thổi ngược đã chậm trễ không ít thời gian, lúc này cước bộ của Đường Dần có chút dồn dập, thật sự đã không giống tản bộ, mà là đang chạy chậm.

Bốn gã thị vệ Phía sau có chút kỳ quái, nhìn nhau không hiểu gì, bốn người cũng gia tăng cước bộ đuổi theo hắn.

Kỳ quái thì kỳ quái, các thị vệ thì cũng không nghi ngờ, toàn bộ thành Nam Xương đều nằm trong khống chế của Vương gia, thư sinh họ Đường này nhảy nhót thế nào trong vương phủ cũng được.

Quay lại tám trăm bước, khi Đường Dần ngẩng đầu nhìn, mắt bỗng nhiên đỏ lên.

Tiểu viện tử Hẻo lánh đã ở trước mắt, Đường Dần kích động tới muốn múa may, tiểu viện tử đó là hy vọng của hắn, cái giếng trong trong viện lại là hy vọng trong hy vọng, đời này của Đường Dần là thư sinh tiêu dao hay là phản tặc, hoàn toàn nhờ vào cái giếng này.

Cước bộ dần dần chậm lại, Đường Dần chắp tay say lưng nhàn nhã đi tới gần viện tử.

Bốn gã thị vệ nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ đi theo.

Bọn họ đều là vũ phu bình thường, địa vị trong cảm nhận của Vương gia không thể nào so được với Đường Dần, nếu Đường Dần tương lai thật lòng quy phụ Vương gia, Vương gia tất nhiên sẽ trọng dụng hắn, khi đó Đường Dần muốn cái mạng của bốn người bọn họ thì dễ như trở bàn tay, cho nên lúc này chỉ cần hắn không br trốn, hắn muốn làm gì thì tùy hắn, không nên đắc tội với vị thư sinh vinh quang tột đỉnh này.

Đường Dần kiềm chế nhịp tim đập điên cuồng, Chậm rãi đi vào tiểu viện, viện tử không lớn, ba dãy nhà trệt, trên căn nhà ở giữa có ống khói sừng sững, khói nhẹ lượn lờ từ trong ống khói bốc ra, đúng như lời đầu bếp nói, trong viện quả nhiên có một cái giếng, cách rất xa đã có thể cảm thấy cảm giác man mát từ trong giếng truyền đến.

Đường Dần bước tới gần giếng, đặt mông ngồi xuống mép giếng, bốn gã thị vệ bất đắc dĩtỏa ra bố phía, trong lòng oán thầm người đọc sách đúng là đầu óc có vấn đề, đang yên đang lành lại đi tới phòng bếp.

Đường Dần giả vồ giả vệt giậm giậm chân, bộ dạng đi bộ mệt rồi, đã có còn rất hợp với tình hình dùng ống tay áo làm quạt, tạo gió cho mình.

Khoảnh khắc ống tay áo bay lên, một viên thuốc màu đen thần không biết quỷ không hay rơi vào trong tay. Tay áo rộng thùng thình vung vân, nhân lúc tầm mắt thị vệ bị khuất, viên thuốc màu đen rơi vào trong giếng.

Cho tới lúc này, trong mắt Đường Dần mới lộ ra quang mang hưng phấn, hắn cảm thấy công cuộc thoát khỏi phủ Ninh vương đã thành công một nửa rồi, nửa còn lại thì phải trông vào vị bằng hữu đó của Tần Kham.

Vị đầu bếp quen thuộc ấy rất đúng lúc từ trù phòng thò đầu ra, nhìn thoáng qua Đường Dần đang ngồi cạnh giếng, đầu bếp vẻ mặt đờ đẫn, giống như hoàn toàn không biết hắn vậy, thò đầu qua nhìn thoáng một cái rồi lại rụt đầu vào.

Đường Dần giống như hoàn toàn không biết hắn, tiếp tục dùng ống tay áo quạt cho mình.

Đang trong thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, một thanh âm rất không đúng lúc truyền đến.

Một nam tử tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo âm nhu, mắc như chim ưng đi vào viện tử, nhíu mày nhìn chằm chằm Đường Dần.

"Ta chưa bao giờ gặp gnươi, ngươi là người phương nào?"

Đường Dần ngơ ngác nói không ra lời.

Thị vệ thị vệ vội vàng khom mình hành lễ: "Tham kiến nhị vương tử."

"Nhị vương tử?" Đường Dần chấn động.

Thị vệ nhỏ giọng nhắc nhở: "Vị này là nhị công tử của Vương gia, Cuh Củng Xuân."

Đường Dần mí mắt giật giật, hiển nhiên vào thời khắc mấu chốt thế này nhị công tử của vương phủ xuất hiện thật sự không đúng lúc, đột nhiên nhớ tới đầu bếp hôm qua có nói, vị nhị công tử này muốn đoạt vị trí thế tử, dạo này thường xuyên tự mình xuống bếp làmcanh cho Ninh vương để lấy lòng. Hiếu tâm của Chu Hậu Chiếu khiến trời đất cảm động, mà vị Chu Củng Xuân nhị công tử thì lại mười phần mưu lợi, phủ Ninh vương từ trên xuống dưới không có một ai tốt đẹp cả.

Đường Dần miệng khô khốc, nhưng lại không thể không khom người thi lễ.

"Cô tô Đường Dần, bái kiến nhị công tử."

Chu Củng Xuân mắt híp lại: "Đường Dần? Chính là Giang Nam đệ nhất tài tử phong lưu Đường Dần?"

"Chính là tại hạ."

Khuôn mặt đang âm trầm của Chu Củng Xuân trong nháy mắt giống như gió xuân hóa tuyết, sán lạn như ánh mặt trời.

"Thì ra là Đường công tử, cửu ngưỡng cửu ngưỡng. Nghe nói Đường công tử được phụ vương mời vào vương phủ làm khách, tiểu Vương vẫn muốn tới chào hỏi Đường công tử, không ngờ hôm nay lại có duyên như vậy."

Đường Dần cố gặn nặn ra nụ cười, quay đầu nhìn tường vây của vương phủ phía sau viện tử, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng.

Chu Củng Xuân rất khách khí, loại khách khí này đại thể cũng mang theo tính công lợi, nếu có thể khiến vị tài tử đệ nhất thiên hạ này đứng ở trận doanh của hắn, không nghi ngờ gì nữa sẽ tăng thêm một phần kiếp mã cho vị trs thế tử Ninh vương của hắn.

Sau khi Đường Dần đứng dậy thì lại ngồi xuống mép giếng, Chu Củng Xuân một lòng muốn kết giao với Đường Dần, thế là cũng không tị hiềm, học Đường Dần đặt mông ngồi xuống mép giếng

Hai người hàn huyên mấy câu vô nghĩa như nghe danh đã lâu,, Đường Dần trán dần dần túa mồ hôi.

Bất luận cái gì khi chuyện gì vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, tình thế hướng về phía không thể nắm bắt, Đường Dần quen chảy mồ hôi, sau đó giống như một tấm bèo, để mặc cho vận mệnh chơi đùa, nước chảy bèo trôi, án gian lận thi cử cũng vậy, mấy ngày trước lạc đường ở vương phủ cũng vậy, kế hoạch thoát khỏi vương phủ lần này cũng vậy, Đường Dần cảm thấy rất sầu bi, dứt khoát tùy ý để tình thế phát triển, chứ hắn thì không quản nữa.

Tính cách quyết định vận mệnh nhân sinh, những lời này quả nhiên không sai chút nào.

Vận khí tốt thỉnh thoảng cũng có thể quyết định nhân sinh, vận khí của Đường Dần không tồi, bởi vì mấy năm trước đã mạc danh kỳ diệu quen được Tần Kham.

Khi Đường Dần và Chu Củng Xuân nói những câu khách sáo với nhau, từ trong phòng bếp một vị nữ tử lã lướt đi ra, trong tay nàng ta cầm một bình sứ, chậm rãi bước tới gần giếng.

Chu Củng Xuân và Đường Dần đang ngồi ở mép giếng lập tức mắt mở to, ánh mắt lộ ra vẻ kinh diễm cực độ.

Lông mày lá liễu, mắt như nước mùa thu, trên mặt mỗi một lỗ chân lông đều tựa như tranh, nữ tử như vậy, sao ại xuất hiện tại trù phòng phủ Ninh vương? Tuyệt sắc giai nhân như vậy, chẳng lẽ lại chịu thiệt ở vương phủ làm đầu bếp?

Chu Củng Xuân cũng hít một hơi lạnh, tiếp theo ánh mắt lộ ra vẻ chiếm hữu điên cuồng.

Nữ tử này, đêm nay nhất định phải ở trên giường hắn. Cho dù đại ca hắn cướp với hắn thì cũng không nhường!

Nữ tử đi đến cạnh giếng, mỉm cười với Chu Củng Xuân, nụ cười này thiếu chút nữa làm Chu Củng Xuân hồn phi phách tán.

Bốn gã thị vệ cũng lộ ra vẻ cảnh giác, phòng bếp vương phủ mặc dù không phải là địa phương trọng yếu gì, nhưng trong vương phủ việc ăn uống của mỗi người đều từ nơi này mà ra, nữ tử này không rõ lai lịch, xuất hiện ở đây hiển nhiên không phải chuyện tốt.

"Ngươi là người phương nào?" Một thị vệ lớn tiếng quát hỏi, mấy thị vệ còn lại thì đặt tay lên chuôid dao.

Nữ tử cười khẽ rồi thở dài trầm thấp. Sau đó gót liên khẽ điểm, xoay vòng tại chỗ, dáng người thướt tha như bướm.

Chuyện Bất khả tư nghị đã xảy ra, nữ tử sau khi quay một vòng, bốn gã thị vệ lập tức mắt lộ vẻ kinh hãi cực độ. Bốn người đồng thời ôm miệng mũi, Bi phẫn chỉ vào nữ tử, không nói được câu nào đã ầm ầm ngã xuống đất.

Chu Củng Xuân và Đường Dần cũng ngã xuống cạnh giếng, ngay cả khí lực để giơ tay cũng không có, kinh sợ nhìn nữ tử đang tới gần. Má lúm đồng tiền tuyệt sắc gần trong gang tấc lúc này thoạt nhìn hết sức yêu dị và quỷ quyệt.

Bình Luận (0)
Comment