Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 677 - Chương 593: Thoát Khỏi Nhà Tù (2)

Chương 593: Thoát khỏi nhà tù (2)

Nữ tử không vội xử trí Chu Củng Xuân, mà là nhét một viên thuốc vào Đường Dần Đường Dần, viên thuốc vừa vào miệng đã tan ra, Đường Dần lập tức khôi phục khí lực, đứng bật dậy, mắt nhìn chằm chằm nữ tử không chớp, vẻ mặt si mê như rơi vào sương mù.

Nữ tử thấy bộ dạng si mê của hắn, không khỏi nhíu mày, thấp giọng thở dài: "Cũng là thư sinh, có người có thể định quốc an bang bình thiên hạ, mà có người thì lại bách vô nhất dụng, quả nhiên là thế gian mỗi người một kiểu."

Thấy bộ dạng si mê của Đường Dần thật đáng kinh tởm, nữ tử rất không khách khí, trực tiếp tát cho Đường Dần một cái.

Đường Dần mặt lộ vẻ kinh hỉ, tha thiết nhìn nàng ta, vẻ mặt hạnh phúc như "ngươi là cứu binh Ngộ Không mời đến à".

Nữ tử lạnh lùng lườm hắn một cái: "Đã giết người bao giờ chưa?"

Đường Dần lắc đầu.

Chỉ vào Chu Củng Xuân, nữ tử lạnh lùng nói: "Hiện tại, ngươi túm hai chân hắn, sau đó chậm rãi xách lên, kéo hắn đến gần miệng giếng, đúng rồi, như thế đấy..."

Vương phủ gần đây người ra ra vào vào càng lúc càng nhiều, văn nhân võ tướng, thậm chí người buôn bán nhỏ cũng có, Ninh vương Chu Thần Hào cũng càng lúc càng bận, cách ngày khởi sự càng gần, Ninh vương càng khẩn trương, hắn chỉ có thể dựa vào sự bận rút không ngừng để làm phai đi sợ hãi trong lòng.

Trong thư phòng Vương phủ, Chu Thần Hào mới mời chào võ tướng Lăng Thập Nhất, Mẫn Nhập Tứ tới thương nghị lộ tuyến tiến quân. Trước bản đồ da dê cực lớn, võ tướng vây lại, cành liễu trong tay Chu Thần Hào chỉ thẳng vào chỗ nào đó trên bản đồ, cành liễu chậm rãi di động, dọc theo cành liễu chỉ về phía kinh đô Nam Kinh...

Vào lúc này, một loại cảm giác giang sơn trong tay đột nhiên hiện lên, cành liễu trong tay Chu Thần Hào chỉ vào hai chữ "Nam Kinh" trên bản đồ mãi vẫn bất động, giống như đã chiếm được nửa giang sơn rồi vậy.

Một trận tiếng bước chân dồn dập cắt ngang ảo tưởng của Chu Thần Hào, Chu Thần Hào bất mãn nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía ngoài cửa, bất luận người tới là ai, hắn quyết định sẽ trượng tễ.

Một thị vệ vương phủ vẻ mặt hoảng loạn, lảo đảo xông tới cửa.

"Vương gia, không ổn rồi! Một nữ tử xa lạ dẫn Đường Dần thoát khỏi vương phủ rồi."

"Gì cơ?" Chu Thần Hào đột nhiên biến sắc.

"Còn nữa, Đường Dần trước lúc đi ném nhị công tử của ngài xuống giếng rồi."

Tần Kham ngồi trong chủ điện Báo Phòng, lẳng lặng chờ Chu Hậu Chiếu xuất hiện.

Khi bản cấp báo dùng khoái mã tám trăm dặm từ thành Nam Xương gửi tới bàn Tần Kham, Tần Kham biết không thể đợi được nữa, cũng không thể giấu diếm được nữa.

Một phiên vương lòng lang dạ thú, sắp cử mười vạn đại quân phát động chiến tranh mưu nghịch, triều đình nếu còn không nhanh chóng chuẩn bị, tương lai bách tính bị chiến hỏa làm hại sẽ càng lúc càng nhiều.

Cũng may Chu Hậu Chiếu từng tự mình hạ chỉ lệnh cho Hán Vệ nghiêm tra Ninh vương, có những lời này, Tần Kham bất kể mang đến bất kỳ tin tức gì cũng không khiến hoàng đế nghi kỵ, đây cũng là cơ sở để Tần Kham hôm nay vững tin gặp vui.

Sau bình phong ở sường điện một thân ảnh quen thuộc hiện ra, Chu Hậu Chiếu ngáp dài xuất hiện trong điện, con rồng trên kim bào cũng lười biếng mất tinh thần như giống như Chu Hậu Chiếu.

"Vì sao lại chọn giữa trưa mà chạy tới đây? Không biết trẫm lúc này đang ngủ trưa à?" Chu Hậu Chiếu bất mãn lườm Tần Kham một cái, thuận tay tiếp nhận chén trà đặc hoạn quan dâng tới uống một ngụm, sau đó thì ngáp to.

Hoạn quan rất hợp thời dâng chén trà nhỏ thứ hai, Chu Hậu Chiếu mở nắp trà, chậm rãi uống một ngụm.

"Bệ hạ! Ninh vương sắp phản rồi." Tần Kham thình lình mở miệng hét lớn.

"Phập, khụ khụ khụ..." Chu Hậu Chiếu phun hết nước trà ra ngoài, tiếp theo ho như xé gan xé ruột, mặt tím tái.

Tần Kham hét xong câu này thì không nói gì nữa, thông cảm nhìn Chu Hậu Chiếu đang ho như chết đi sống lại.

Đủ quá tất thiếu, thái cực phủ lai, lời nói của cổ nhân quả nhiên là đúng, làm người mà sông quá an nhàn thì phải gặp báo ứng, bản thân Tần Kham đã rất lâu rồi chưa biết ngủ trưa là gì.

Hoạn quan vội vàng vỗ lưng cho Chu Hậu Chiếu, đồng thời còn không quên ném cho Tần Kham một ánh mắt hờn trách.

Chu Hậu Chiếu ho rất lâu mới thuận khí lại, một tay đẩy hoạn quan ra xa, dứng bật dậy, sắc mặt dữ tợn lườm Tần Kham: "Ngươi vừa rồi nói gì?"

Tần Kham ung dung nói: "Thần vừa rồi nói, Ninh vương sắp phản rồi."

Chu Hậu Chiếu cả kinh nói: "Sao có thể? Trẫm đãi Ninh hoàng thúc không tệ, hắn vì sao muốn phản trẫm?"

Tần Kham thản nhiên nói: "Có lẽ Ninh vương luôn cảm thấy ngài đãi hắn vẫn chưa đủ tốt, ít nhất thì ngài chưa tặng ngôi vị hoàng đế cho hắn."

Nói xong Tần Kham từ trong ngực lấy ra một tờ giấy chi chít chữ đưa lên.

"Bệ hạ, Ninh vương quả thật sắp phản rồi, theo mật của Cẩm Y vệ, mấy năm nay Ninh vương cướp đoạt bách tính Nam Xương, thành Nam Xương cơ hồ bị hắn cướp đoạt sạch sẽ, phủ Ninh vương tích trữ lượng lớn tiền tài và lương thảo, đồng thời Ninh vương trong mấy năm nay không ngừng binh mãi mã, âm thầm mời chào giang hồ mãng phu, đạo phỉ và thủy tặc hồ Bà Dương, suốt ngày thao luyện không nghỉ, trước mắt những người này phân tán ở phụ cận Nam Xương, nhân số đã đạt tới gần mười vạn, thần buổi sáng hôm nay nhận được báo của Cẩm Y vệ, phủ Ninh vương những ngày gần đây khách khứa ra vào thường xuyên, những người này vào vương phủ cả đêm không ra, suốt đêm thương nghị không ngừng, thám tử Cẩm Y vệ thành Nam Xương đoán là, Ninh vương sẽ phát động phản loạn trong mấy ngày nay."

Chu Hậu Chiếu cúi đầu bình tĩnh nhìn mật báo trên tay, sau đó ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn Tần Kham, vẻ mặt kinh hãi nhanh chóng từ trên mặt rút đi, thay vào đó là một mảng phẫn nộ và sát khí cực độ, khuôn mặt dần dần đỏ lên.

"Chu Thần Hào, loạn thần tặc tử, đáng chết!" Chu Hậu Chiếu nắm chặt song quyền rít gào.

"Bệ hạ bớt giận..." Tất cả hoạn quan và cung nữ trong điện toàn bộ sợ hãi quỳ xuống đất.

Nước mắt thuận theo hai má chậm rãi chảy xuống, Chu Hậu Chiếu vò mất báo lại rồi ném ra xa, khóc nói: "Loạn dân nổi lên bốn phía, khói lửa khắp nơi, ngay cả phiên vương tộc thân của trẫm cũng người này tiếp nối người kia tạo phản, trẫm rốt cuộc là không được lòng người tới mức nào, sao thiên hạ ai cũng phản ta."

Tần Kham thở dài: "Bệ hạ không sai, sai là dã tâm của phiên vương, dã tâm của bọn họ không liên quan gì tới bệ hạ, chỉ có điều vừa hay lợi dụng bệ hạ tuổi nhỏ ngây thơ, căn cơ chưa vững, nên mới tìm vận may mà khởi sự."

Ngẩng đầu nhìn Chu Hậu Chiếu có đang rơi lệ không ngừng, Tần Kham gằn tiếng: "Bệ hạ, tỉnh lại đi! Chỗ nào có phản loạn thì chúng ta bình định chỗ đó, đế vương lịch triều lịch đại ai mà không từng bình phản loạn? Đế vương có thể vẩy cam lộ, cũng có thể giáng lôi đình, đường không phẳng thì chúng ta lát phẳng nó đi."

Vô luận và bá đạo hay là đạo Khổng Mạnh, bản chất đều là "Nghiền nát", nói dễ hiểu một chút thì chính là "chuyên trị các loại không phục", tạo phản cũng thuộc về một loại về "Không phục", đây là bệnh, phải trị.

Tư vị Bị phản bội rất khổ sở, đặc biệt là bị phản bội hết lần này tới lần khác, An Hóa vương tạo phản, Ninh vương tạo phản, Chu Hậu Chiếu trẻ tuổi cuối cùng cũng kiến thức được sự hiểm ác của lòng người, cũng cuối cùng đã biết vì sao nhiều đế vương luôn đứng ở đỉnh phỏng than "Thiên gia vô tình".

Chu Hậu Chiếu rất nhanh bình tĩnh trở lại, hắn đã lớn rồi, cũng học được đối mặt với sự thật, cho dù sự thật là tàn khốc, nhưng hắn ít nhất cũng dũng cảm nhìn thẳng, sau đó vươn tay, dùng cái oai của đế vương san phẳng sự thật tàn khốc này.

"Chiêu binh mãi mã gần mười vạn, tin tức này thật chứ?" Chu Hậu Chiếu bình tĩnh hỏi.

Bình Luận (0)
Comment